Chương 7: Gặp Nhau Giữa Những Ký Ức Đau Buồn
Tại một nghĩa trang ở Nagano.
Bầu trời xám xịt, những bông tuyết trắng muốt rơi lặng lẽ, phủ lên từng mái nhà, từng hàng cây, khiến cả vùng đất rộng lớn trông như một thế giới tách biệt khỏi thực tại. Gió lạnh lùa qua những con đường vắng vẻ, mang theo hơi thở của mùa đông len lỏi vào từng ngõ ngách.
Inoue Hanami kéo cao chiếc khăn len, siết chặt hai tay vào túi áo, bước chậm rãi trên con đường dẫn đến nghĩa trang. Mỗi năm, sau ngày sinh nhật của mình, cô đều dành ngày này để đến đây, một thói quen mà cô chưa bao giờ bỏ lỡ.
Hôm nay là ngày giỗ của em gái cô.
Khi bước đến ngôi mộ nhỏ nằm khuất sau một gốc cây già, Hanami quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa baby trắng bên tấm bia đá lạnh lẽo. Những ngón tay cô khẽ vuốt ve dòng chữ khắc trên đó, đôi mắt thoáng ánh lên nỗi buồn sâu thẳm.
“Inoue Akari.”
Gió thổi qua, cuốn theo những bông tuyết rơi lả tả xuống lòng bàn tay cô. Hanami nhắm mắt, để mặc cho ký ức tràn về.
Akari, cô bé có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại bị căn bệnh tim bẩm sinh tước đi tất cả. Hanami đã từng hứa sẽ bảo vệ em gái mình, nhưng cuối cùng cô chẳng thể làm được gì ngoài việc bất lực nhìn Akari ra đi.
“Chị xin lỗi, Akari…”
Giọng nói của cô nhẹ bẫng, như thể đã tan vào trong gió.
---
Cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn đang đứng trước hai tấm bia mộ song song.
Morofushi Hiromitsu siết chặt bàn tay trong túi áo khoác, ánh mắt trầm lắng nhìn xuống hai bia mộ quen thuộc.
Đã mười năm trôi qua, nhưng mỗi lần quay lại nơi này, những vết thương trong lòng anh vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.
Hiromitsu nhắm mắt, để những ký ức đau buồn ùa về.
Năm anh 7 tuổi…
Đó là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, nhưng trong căn nhà nhỏ của anh lại ngập tràn tiếng cười. Bố mẹ và anh cùng nhau ăn bữa tối, những câu chuyện vụn vặt khiến cả gia đình không ngừng bật cười.
Cho đến khi có một người đàn ông lạ mặt gõ cửa.
Bố anh, một giáo viên hiền lành, đứng dậy đi ra mở cửa. Nhưng ngay sau đó, không khí trong nhà hoàn toàn thay đổi.
Tiếng cãi vã, đồ đạc bị xô đổ, và rồi…
"Hiromitsu, vào trong đi, đừng ra ngoài!"
Mẹ vội vàng ôm lấy anh, đem anh vào tủ quần áo và đóng cửa lại. Qua khe hở nhỏ, anh nhìn thấy mẹ lao ra chắn trước mặt bố, còn người đàn ông lạ mặt thì rút ra một con dao…
Tiếng hét thất thanh của mẹ vang lên.
Rồi tất cả chìm vào im lặng.
Hiromitsu không nhớ mình đã ở trong tủ bao lâu, chỉ biết rằng khi anh trai của anh trở về, trong nhà chỉ còn lại hai thi thể lạnh ngắt.
Cái chết của bố mẹ đã thay đổi tất cả.
Từ một đứa trẻ vô tư, Hiromitsu lớn lên với nỗi ám ảnh về cái chết của họ. Anh quyết tâm trở thành cảnh sát, giống như anh trai mình, để tìm ra kẻ sát nhân đã cướp đi gia đình anh.
---
Hiromitsu mở mắt, lòng bàn tay siết chặt.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé lọt vào tầm mắt anh.
Cách đó không xa, một cô gái đang quỳ trước một bia mộ nhỏ. Mái tóc dài của cô khẽ bay theo gió, đôi vai mảnh mai run rẩy.
Là Hanami.
Cô ấy cũng đến đây để thăm một người thân đã khuất sao?
Hiromitsu lặng lẽ quan sát. Anh chưa từng thấy Hanami như thế này, không còn nụ cười dịu dàng thường ngày, chỉ còn một dáng vẻ mong manh đến mức khiến người khác muốn che chở.
Một cơn gió mạnh thổi qua. Hanami khẽ cúi đầu, như đang nói gì đó rất nhẹ, rất khẽ. Hiro chậm rãi bước đến gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không làm phiền cô.
Một lát sau, Hanami đứng dậy. Khi quay người lại, ánh mắt cô vô tình chạm vào Hiro.
“Morofushi…?”
Họ đứng đối diện nhau, giữa một khoảng không trắng xóa của mùa đông.
Hanami chớp mắt, rồi nở một nụ cười nhạt.
“Cậu cũng đến đây thăm ai sao?”
Hiromitsu gật đầu. Anh nhìn vào đôi mắt cô, nhận ra trong đó có một nỗi buồn quen thuộc, một nỗi đau mà anh có thể thấu hiểu.
“Là em gái tớ,” Hanami nói khẽ. “Con bé mất khi mới 8 tuổi.”
Hiromitsu im lặng, chờ đợi cô nói tiếp.
“Tớ đã hứa sẽ bảo vệ con bé… nhưng cuối cùng lại không thể.”
Giọng Hanami nghẹn lại.
“Akari bị bệnh tim bẩm sinh. Căn bệnh ấy đã cướp đi tất cả… Dù tớ có cố gắng thế nào, cũng không thể giữ được em ấy lại. Trong một buổi sinh nhật của tớ, cả nhà tớ đều đã rất vui vẻ nhưng chẳng ai biết được, sau buổi tối ấy, gia đình mình sẽ mất đi một thành viên vô cùng quan trọng...”
Hàng mi cô khẽ run, như thể cô đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Hiromitsu nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể gọi tên.
Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, anh chỉ nhẹ giọng nói:
“Cậu không cần phải tự trách mình.”
Hanami ngẩng lên, đôi mắt mở to.
Hiromitsu nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng.
“Tớ cũng đã từng mất đi người thân. Tớ hiểu cảm giác đó… Nó giống như cả thế giới sụp đổ, đúng không?”
Hanami im lặng, rồi nhẹ gật đầu.
Hiromitsu nhìn lên bầu trời xám xịt. Hơi thở anh tỏa ra thành làn khói mỏng.
“Khi còn nhỏ, tớ cũng đã hứa sẽ bảo vệ gia đình mình. Nhưng rồi tớ không làm được… Mẹ đã giấu tớ trong tủ, và khi tớ bước ra… bố mẹ tớ đã không còn nữa.”
Hanami sững sờ.
Họ cứ thế đứng đó, giữa không gian tĩnh lặng của nghĩa trang, lắng nghe những nỗi đau của nhau.
Và ngay tại khoảnh khắc ấy, họ chợt nhận ra, có những vết thương không thể tự mình chữa lành.
Nhưng có lẽ, nếu có ai đó ở bên cạnh, nỗi đau ấy sẽ dần vơi đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Hiromitsu vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hanami, rồi khẽ kéo tay cô vào túi áo khoác của mình.
“Ngoài này lạnh lắm.”
Hanami nhìn anh, lại một lần nữa cảm thấy trái tim mình ấm lên giữa mùa đông lạnh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro