Chương 6: Mùa Đông Ấm Áp
Mùa đông năm nay ở Tokyo lạnh hơn mọi năm, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi, phủ một lớp mỏng trên những con phố dài. Bên trong một quán cà phê nhỏ gần trường trung học Teitan, không khí ấm cúng, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của tám người bạn.
Trên bàn, chiếc bánh kem phủ đầy dâu tây được đặt ngay ngắn, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt trong veo của Inoue Hanami. Cô gái nhỏ bé khẽ cắn môi, cảm thấy trái tim mình ấm áp chưa từng có.
“Chúc mừng sinh nhật Hanami!”
Tám giọng nói vang lên cùng lúc, hòa vào tiếng nhạc du dương của quán cà phê. Hanami bật cười khi Etsuko lấy kem bánh chấm lên má cô, khiến Ayaka cũng nhanh chóng nhập cuộc. Một màn rượt đuổi bằng muỗng kem bắt đầu giữa ba cô gái, khiến mọi người xung quanh bật cười.
“Thôi nào, mấy cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Furuya Rei khoanh tay, nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười.
“Chẳng phải sinh nhật thì phải vui hết mình sao?” Hagiwara Kenji cười phá lên, vươn tay chấm một ít kem lên mũi Matsuda Jinpei, ngay lập tức nhận lại một cú nhéo tai đau điếng.
Morofushi Hiromitsu và như thường lệ, chỉ ngồi yên lặng quan sát. Nhưng hôm nay, trong bầu không khí ấm áp này, khóe môi anh cũng khẽ cong lên. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ của Inoue Hanami, cô gái có nụ cười trong veo tựa ánh nắng mùa đông.
Bữa tiệc kéo dài trong tiếng cười không dứt. Những câu chuyện vui đan xen với những lời trêu chọc, những trò đùa ngốc nghếch nhưng khiến ai cũng cảm thấy hạnh phúc. Hanami cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong từng khoảnh khắc, như thể cô đã tìm thấy một gia đình thực sự.
---
Đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại Hiromitsu đứng lặng lẽ chờ Hanami.
“Đi với tớ một lát nhé?” Anh khẽ hỏi, giọng nói anh trầm thấp nhưng thật ấm áp.
Hanami ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Cả hai chậm rãi bước ra ngoài, bầu không khí lạnh lẽo khiến hơi thở của họ hóa thành những làn khói mỏng.
Gió mùa đông thổi qua, Hanami khẽ run lên. Ngay lúc đó, Hiro đột nhiên cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào túi áo khoác của mình.
“Như vậy sẽ ấm hơn.” Giọng anh vẫn bình thản, nhưng đôi tai lại hơi ửng đỏ.
Hanami ngẩn người, sau đó bất giác mỉm cười.
“Tớ có một món quà cho cậu.”
Hiromitsu lấy ra từ túi áo một chiếc vòng tay bằng dây da nhỏ, điểm xuyết những hạt gỗ nâu trầm. Hanami cẩn thận nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nhẵn mịn của nó.
“Tớ tự làm đấy,” Hiromitsu nói, giọng có chút ngập ngừng. “Tớ không giỏi chọn quà, nhưng hi vọng cậu sẽ thích.”
Hanami siết chặt chiếc vòng trong tay, cảm giác ấm áp len lỏi vào tận trái tim.
“Cảm ơn cậu, Morofushi… Tớ rất thích.”
---
Ở một góc khác, Furuya Rei đứng lặng lẽ nhìn Uemura Saori. Anh muốn mời cô đi dạo, nhưng cổ họng lại đột nhiên khô khốc.
Bình thường, Rei có thể nói chuyện với bất kỳ ai mà không cần suy nghĩ. Nhưng Saori thì khác.
Anh hắng giọng, cố gắng tỏ ra tự nhiên:
“Uemura, tớ…”
Saori quay sang nhìn anh, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến Rei cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Có chuyện gì sao?”
“À… Không có gì. Chỉ là… hôm nay trời đẹp, cậu có muốn đi dạo một chút không?” Rei đưa tay lên gãi gáy, ánh mắt nhìn đi nơi khác như thể đang cố che giấu sự bối rối.
Saori nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên.
“Được thôi.”
Rei thở phào nhẹ nhõm.
Họ bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng bước chân in trên nền tuyết. Rei chậm rãi liếc nhìn cô gái bên cạnh, vẻ ngoài lạnh lùng của cô dường như chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng hỏi:
“Cậu đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?”
Saori dừng bước, đôi mắt nâu trầm sâu thẳm nhìn vào khoảng không trước mặt.
“Tớ chưa từng dám nghĩ đến điều đó,” cô nói khẽ. “Từ lâu, cuộc sống của tớ chỉ là một chuỗi ngày trốn chạy khỏi những ám ảnh của quá khứ.”
Rei im lặng, chờ đợi.
“Khi tớ 10 tuổi, cha mẹ tớ mất tích trong một vụ tai nạn bí ẩn. Họ là những nhà khoa học, luôn bận rộn với những nghiên cứu mà tớ không bao giờ hiểu được. Rồi một ngày, họ biến mất… không một dấu vết, không một lời từ biệt.”
Giọng Saori rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng nỗi đau không thể xóa nhòa.
“Tớ được đưa đến sống với chú, một người đàn ông lạnh lùng, xa cách. Cả tuổi thơ của tớ là những ngày tháng lặng lẽ trôi qua trong một căn nhà lạnh lẽo. Và rồi…” Saori ngập ngừng, đôi mắt ánh lên một nỗi đau khó giấu. “Tớ phát hiện ra chú có liên quan đến một tổ chức bí mật. Những cuộc gặp gỡ kỳ lạ, những ánh mắt đáng sợ, những lời nói nửa vời… Khi tớ đủ lớn để nhận ra sự thật, mọi thứ đã quá muộn.”
Rei lặng người.
Lần đầu tiên, Saori mở lòng với một ai đó về quá khứ của mình. Bao năm qua, cô luôn tự nhốt mình trong nỗi cô đơn, không dám tin tưởng bất kỳ ai. Nhưng lúc này, khi đứng trước Rei, cô lại cảm thấy có thể nói ra tất cả.
Rei nhìn cô, ánh mắt không hề chứa đựng sự thương hại, chỉ có sự thấu hiểu sâu sắc.
“Cậu không cần phải gồng mình lên nữa, Uemura.” Giọng anh trầm ấm. “Cậu không còn một mình đâu.”
Saori cúi đầu, hơi thở hòa vào làn tuyết trắng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Saori khẽ rùng mình.
Rei chần chừ một chút, rồi bất ngờ tháo khăn choàng cổ của mình ra, nhẹ nhàng choàng lên cổ cô.
“Đừng để bị cảm.”
Saori sững người, đưa tay chạm vào chiếc khăn còn vương hơi ấm của anh.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm.
Có lẽ… mùa đông này không còn lạnh lẽo như những mùa đông trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro