Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9:

32.

Lúc nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ qua khẽ hở giữa đám người kia, trái tim Lạc Băng Hà không ngừng đập loạn nhịp.

Rõ ràng đang bị một đám ăn xin sắc mặt không lương thiện bao vây, thiếu niên lại không chút rụt rè, hắn một tay vén tay áo, vẻ mặt kiêu ngạo hừ một tiếng: "Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì mau cút, lần sau lại không biết điều, thì không phải chỉ đuổi đi đơn giản như vậy đâu."

Khí thế của hắn hung hãn, nhưng dù bị ngăn cách giữa một đám người xem náo nhiệt, Lạc Băng Hà vẫn có thể cảm thấy được thân thể của hắn đang căng thẳng.

Ngoài miệng không bao giờ chịu thua, đây là tính cách đặc biệt từ thuở niên thiếu đã in dấu trên người Thẩm Thanh Thu. Cho dù loại tính ngang ngạnh này khiến hắn ở nơi trần tục chịu nhiều đau khổ, cũng vẫn như cũ khó có thể thay đổi.

Đám ăn xin kia rõ ràng lớn tuổi hơn hắn hiển nhiên cũng chẳng kiêng nể gì, trong đó có một tên mập mạp cười nói: "Ai nha, tiểu huynh đệ, hà tất làm tổn thương hòa khí, hôm nay ngươi giơ cao đánh khẽ, chúng ta sẽ kết giao thành bằng hữu, không phải đẹp cả đôi đường sao?"

Mấy tên khất cái cười vang, có một kẻ thậm chí vươn bàn tay dơ bẩn sờ vào mặt hắn: "Mấy ca ca thấy ngươi nói chuyện vui, hôm khác chúng ta nuôi......"

Thẩm Thanh Thu khi còn nhỏ đã mang bộ dạng của một mỹ nhân, mặt mày thanh tú xinh đẹp, cả người trắng nõn lại linh động. Trong số những người vây xem cũng sớm có kẻ mang tâm tư muốn thử một lần, vẻ mặt càng dâm tà.

Chỉ tiếc, tên khất cái này còn chưa nói xong lời, liền thấy hoa mắt, cả người đột nhiên bay ngược ra sau!

Không biết là ai hét lên: "Giết người rồi!!!" Đám người xem náo nhiệt bỏ chạy tán loạn, lập tức tan rã sạch sẽ.

Tựa hồ chỉ trong giây lát, ánh nắng giảm đi, một người xa lạ mặc hắc y, tóc tai xõa tung xuất hiện ở trước mặt hắn, kiếm âm u tĩnh mịch trên mặt cát chém ra một đường máu bắn tung tóe, giống như đường ranh giới đỏ tươi sâu thẳm. Người nọ đứng ở phía đối diện, lại không để ý lắm bước một bước chạy đến trước mặt hắn, ngay sau đó chỉ còn lại một cánh tay cứng đờ nửa duỗi ra, chắn ngang bên kia.

Người nọ đem hắn che chở ở phía sau, cái bóng tỏa ra bao bọc hết cả thân người trẻ con của hắn, máu trên mũi kiếm chảy xuống, lại không có một giọt bắn lên trên người hắn.

Thiếu niên mở to hai mắt.

33.

Lạc Băng Hà đối với màn xuất hiện này rất vừa lòng, vừa lòng đến mức làm giảm đi sát ý trên người y.

Nếu không như vậy, trong cảm nhận của Thẩm Thanh Thu khó có thể quên đi quá khứ đau khổ, còn không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì khiến người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng những điều đó hiện tại đều không có ý nghĩa. Bởi vì Lạc Băng Hà đã nhúng tay vào sự trừng phạt nếu đánh cược thua. Bởi vì y quyết định chắn kiếm che ở phía trước hắn.

Lần này, ta sẽ không để sư tôn một mình đối mặt với những điều đó. Lạc Băng Hà có chút ấm áp nghĩ.

Tuy rằng không biết chờ hắn hiểu ra người lúc này đây là ta trong tương lai, có khi nào càng muốn bắt ta cút đi đừng ở đây để bị coi thường không.

Lúc này, liền nghe thiếu niên hồi lâu không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Ngươi dọa bọn họ chạy hết, nơi này biến thành mảnh đất hung hiểm, ta đoạt được còn có ích lợi gì?" Hắn có chút ý vị đắc tội nói.

Mới vừa nói xong câu đó, hắn liền hơi hối hận, cãi nhau cùng khất cái cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm thì bị đánh vài cái, người này là một vị thần giết chóc, tuy rằng thoạt nhìn thì đang đứng về phía mình, nhưng nếu lỡ lời một câu chọc giận y rồi mất một cánh tay, vậy quá không có lợi.

Nhưng không biết sao, đáy lòng hắn cảm thấy người xa lạ này giống như đã từng quen biết.

Người nọ quay đầu sang, âm trầm tích tụ giữa mày lặng lẽ giãn ra. Y nhìn chằm chằm thiếu niên, phảng phất đang nhìn kỹ cái gì. Thiếu niên bướng bỉnh thẳng lưng tiếp nhận tầm mắt của y.

"Ngươi tên là gì?" Sau một lúc lâu, người nọ mở miệng, trong giọng nói có một chút khàn khàn không dễ phát hiện.

"Thẩm Cửu." Thiếu niên nói, "Ngươi tên là gì?"

Lạc Băng Hà lắc đầu.

"Xin lỗi." Y nói.

34.

Vì thế Thẩm Cửu gọi bằng hữu mới của hắn là "Ê".

"Ê, ngươi không phải cũng là kẻ buôn người đó chứ, cách lừa tiểu hài tử chẳng thay đổi gì cả." Thẩm Cửu đi theo phía sau Lạc Băng Hà, quai hàm phồng lên nhai bánh bao. Rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên, lại bữa đói bữa no lâu quá rồi, Thẩm Cửu thường thả lỏng cảnh giác với đồ ăn.

Dẫu sao ta cũng không có cái gì khiến người ta thương nhớ, lợi ích bày ra ở trước mặt ai không chiếm người đó là đồ ngốc. Hắn nghĩ, lặng lẽ đem hai cái bánh bao cất vào trong lòng ngực.

Trở về mang cho Thất ca. Hắn tính toán, lén liếc mắt nhìn Lạc băng Hà một cái.

"Hửm?" Lạc Băng Hà chỉ giả bộ không phát hiện ra, trêu ghẹo nói: "Ta là kẻ buôn người, ngươi đi theo ta không?"

Y trước nay chưa từng nói những lời như vậy cùng Thẩm Thanh Thu. Nhẹ nhàng, vui vẻ, bầu không khí làm lòng người an tâm, chưa từng tồn tại giữa hai người bọn họ.

Không biết vì sao, Thẩm Cửu khi còn nhỏ, thật làm người khác thoải mái.

"Ngươi quá không hiểu quy củ rồi, có kẻ buôn người nào lại đi dụ dỗ những đứa trẻ là thuộc hạ của kẻ buôn khác chứ. Có còn muốn làm ăn buôn bán nữa hay không?" Thẩm Cửu chống nạnh lý lẽ thẳng thắn nói "Bánh bao hết rồi, vẫn chưa ăn no."

"Ừm." Vì thế Lạc Băng Hà lại dẫn hắn đi mua đồ ăn khác. Lúc trả tiền Lạc Băng Hà hỏi, "Ngươi không muốn biết vì sao ta đối đãi với ngươi như vậy?"

Thẩm Cửu trợn mắt. "Ngươi ngu ngốc, ta không hỏi, ngươi còn muốn chiêu cáo thiên hạ sao?" Hắn khinh miệt nói, có điểm vụng về mà lảng tránh vấn đề này. Đùa chứ, không thể đột nhiên có cao nhân đắc đạo ra ngoài dạo chơi thấy ngươi có căn cốt bất phàm, mọi việc khác thường tất có điềm, không bằng cứ thế giả ngốc.

"Miệng lưỡi sắc bén." Lạc Băng Hà đánh giá, "Ngươi chắc chắn ta sẽ không tức giận."

Thẩm Cửu lăn lộn ở phố phường nhiều năm như vậy, biết nhìn mặt đoán ý, biết thay đổi sắc mặt để làm vừa lòng người, đã rất có khí chất khôn khéo của tiểu nhân. Lạc Băng Hà vô cùng thích sự tinh quái linh hoạt này của hắn, tuy rằng khác hẳn hình tượng quân tử khiêm tốn hoàn mỹ, nhưng chân thật, thuần túy, là một phần mà Thẩm Thanh Thu không muốn cho bất kì người nào biết nhưng lại vẫn không thể xóa nhòa.

Nhìn hắn nhảy nhót, đôi mắt lại chẳng mảy may kiêng kị, Lạc Băng Hà không chịu được mà xoa xoa huyệt Thái Dương.

—— Sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm Thẩm Cửu như vậy vĩnh viễn biến mất, thay thế vào đó, là Thẩm Thanh Thu âm ngoan tuyệt vọng, cho dù ngọc nát đá tan cũng không chớp mắt.

35.

Bọn họ cứ đi dạo không có mục tiêu như vậy thật lâu. Hai người cũng không biết vì sao lại kiên nhẫn cùng đối phương lãng phí thời gian như thế, hai người đều bất động thanh sắc mà tỉ mỉ xem xét và đánh giá.

Có lẽ là do ở trong mộng, thời gian tựa hồ không chính xác, bọn họ vòng qua ngõ nhỏ này, cơ bản chỉ là cảnh nhà tứ hợp lúc xế chiều cứ thế toàn bộ tàn lụi.

(Người Trung Quốc xây nhà theo kiểu tứ hợp là kiểu nhà vây quanh 4 phía thành một khuôn viên)

Lạc Băng Hà đi ở phía trước bỗng dưng dừng chân.

"Tiểu Cửu." Y kêu lên.

Thẩm Cửu đang thất thần, bị y dọa sợ, cũng không quan tâm y xưng hô quá thân mật, theo bản năng nói: "Cái gì?"

"Nếu như, ta chỉ nói nếu như thôi," Lạc Băng Hà chần chờ một chút, "Một ngày nào đó trong tương lai, có người làm chuyện rất quá đáng đối với ngươi, y huỷ hoại ngươi, cướp đi tất cả của người, khiến ngươi từ trên mây rơi xuống vũng bùn......"

Lạc Băng Hà hít sâu một hơi: "Nhưng y không phải cố ý, y chỉ muốn ngươi chú ý, muốn ngươi yêu mến, y không chiếm được, nên mất hết lý trí......Y rất hối hận, muốn xin ngươi tha thứ, nguyện vì ngươi bước vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ......"

"Vậy cứ để y bước vào dầu sôi lửa bỏng đi." Thẩm Cửu cắt ngang y.

"Ngươi sẽ tha thứ cho y chứ?" Không biết vì sao, trong nháy mắt Lạc Băng Hà vô cùng chờ mong đáp án này.

"Đương nhiên không thể rồi," Thẩm Cửu cười khẩy nói, "Những kẻ dám khinh nhục ta, một ngày nào đó ta sẽ làm cho toàn bộ bọn chúng sống không bằng chết. Cam tâm sám hối sao, vậy khiến cho bọn họ áy náy đến chết luôn. Còn lũ nịnh nọt bợ đỡ, liền giẫm đạp dưới chân vui vẻ thưởng thức một chút."

Lạc Băng Hà trầm mặc không lên tiếng.

Thẩm Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên có chút tiếc hận nói: "Nếu ta thực sự trả thù không được, ít nhất cũng phải khiến y cả đời chẳng thể thoải mái vui vẻ."

"Ha ha, tuy rằng ta chắc chắn là tiểu nhân, nhưng nếu có cơ hội, vẫn muốn thử làm ngụy quân tử nha."

"Ngươi......" Trong chớp mắt, Lạc Băng Hà thậm chí hoảng hốt tưởng rằng Thẩm Thanh Thu đang nói chuyện với y.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Cửu lại chợt sáng lên, vui sướng gọi: "Thất ca!!!"

Lạc Băng Hà vừa quay đầu lại, liền thấy cảnh đêm che trời lấp đất tan vỡ hướng về phía y chen nhau mà đến.

36.

Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người ngồi dậy, Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh y trở mình, liên tiếp phát ra tiếng ho khan hữu khí vô lực —— Thẩm Thanh Thu làm y thức giấc.

Lạc Băng Hà khoác áo bước xuống giường, đi đến phòng bếp nấu canh tuyết lê đem về đút cho hắn uống. Ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua bầu trời, rơi trên mí mắt nhắm chặt của Thẩm Thanh Thu, như mạ thêm cho hắn một lớp ánh sáng nhu hòa. Lạc Băng Hà gạt nhẹ sợi tóc của hắn, bỗng nhiên cười cay đắng.

"Sư tôn." Y tự mình lẩm bẩm, "Người thật đúng là...... dự định khiến cho ta cả đời không thể vui vẻ."

Rõ ràng đã cảm nhận được tâm ý sám hối của ta, lại vẫn không chút lưu luyến mà đi mất.

—— Bởi vì người biết rõ hơn ai hết, trong trò chơi này, so với người, ta chỉ thua nhiều chứ không ít hơn.

Vậy thì...... cứ như thế, cớ sao lại không vui vẻ mà làm chứ?

_Còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro