Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6:

21.

Lạc Băng Hà duỗi tay xoay bờ vai của hắn lại, nhưng Thẩm Thanh Thu nhanh hơn, hắn cơ hồ là theo bản năng mà đưa tay ra ngăn cản y, nhưng một tay không dùng được nhiều lực, vô duyên vô cớ sinh ra chút cảm giác như thích mà còn giả vờ khước từ, chọc Lạc Băng Hà cười khẽ một tiếng.

Thẩm Thanh Thu cũng liền dứt khoát buông bỏ không giãy giụa nữa, quay đầu đi nhắm mắt lại, trưng ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt sắp bị tử hình. Chỉ có hơi thở hiện ra chút gấp gáp, hắn từ trước đến nay đều sợ đau.

Lạc Băng Hà ung dung thong thả đem y phục của hắn cởi bỏ, loại cảm giác này thật mới lạ, suy cho cùng mặc dù có làm qua vài lần, nhưng lúc y cùng Thẩm Thanh Thu làm tình tựa hồ luôn là cảm giác hưng phấn tàn nhẫn và lửa giận vô tận, không hề giống cảnh cá nước thân mật, mà giống như đơn phương sử dụng hoặc tra tấn.

Đang lúc Lạc Băng Hà kéo tiết khố của hắn xuống, bàn tay bao lấy nơi hạ thân vẫn mềm nhũn co rúm lại kia, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy cổ tay y.

"Làm nhanh đi, cần gì dùng đến loại ôn tồn kia." Hắn cơ hồ đem những lời này cắn chặt ở kẽ răng.

Mà Lạc Băng Hà không tỏ ý kiến gì, xoa nắn vài lần, nắm lấy thứ kia vuốt ve.

Thẩm Thanh Thu thân thể lập tức căng cứng, buột miệng nói: "Cút ra!"

Nếu nói trước kia, Lạc Băng Hà không hề đắn đo với hắn, cho dù tận hứng ngất đi cũng có thể bị thao cho tỉnh lại, hắn còn miễn cưỡng coi như đây là khổ hình tra tấn, dựa vào hận ý cùng tàn nhẫn mãnh liệt mà nói, hiện tại quả thực chính là làm nhục trần trụi. Loại cảm giác châm chọc bén nhọn này làm hắn không nhẫn nhịn chịu đựng nữa mà tránh thoát ra, đá chân lên muốn đem y đạp xuống.

Nhưng Lạc Băng Hà giữ hắn lại, tay không ngừng nghỉ, vài lần liền khiến cho Thẩm Thanh Thu mềm nhũng cả xương tủy. Y cúi người xuống, mang theo áp chế không cho phép phản kháng, ghé vào vành tai đã phiếm hồng của Thẩm Thanh Thu, một tiếng lại một tiếng mà gọi hắn:

"Sư tôn...... Sư tôn......"

Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng không đáp, sống lưng hơi hơi cong lên, xương bướm hiện ra độ cong sắc sảo lại yếu ớt.

Giây lát, hắn rên rỉ một tiếng, mệt mỏi ngã lên trên giường kịch liệt thở dốc.

22.

"Chưa từng thấy qua loại người đê tiện giống ngươi bao giờ," Thẩm Thanh Thu đứt quãng mà mắng, "Những thê thiếp đó từng ngày mong ngươi tựa như mong mặt trăng trên trời, ngươi một người cũng không gặp, ai chán ghét ngươi, ngươi lại cố tình sáp đến chọc ghẹo đùa giỡn."

Hắn đã bị làm cho cao trào vài lần, Lạc Băng Hà vô cùng ôn nhu kĩ thuật cũng cực kỳ thành thạo phong phú, mỗi một lần đều đẩy đến nơi mẫn cảm, dù cho đối phương có là Thẩm Thanh Thu cũng khó tránh khỏi vướng vào dục niệm nặng nề.

Lạc Băng Hà đè lại eo của hắn mà mạnh mẽ di chuyển, không nói lấy một câu, trong phòng toàn bộ đều là tiếng nước ái muội cùng tiếng thở dốc kiềm nén.

Thẩm Thanh Thu bị thao đến quýnh quáng, đổi khẩu khí rồi nói: "Thôi đi, cứ tùy ý giày vò ta, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được biện pháp bẩn thỉu đê tiện nhất."

Lạc Băng Hà không đợi hắn nói xong, đột nhiên bắt lấy một chân của hắn, giữ nguyên tư thế giao hợp lật người xoay hắn lại, làm Thẩm Thanh Thu khẽ rên lên một tiếng. Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thẩm Thanh Thu, âm thanh lạnh lùng nói: "Không phải!"

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc, không đợi hắn phản ứng, Lạc Băng Hà liền hôn xuống.

Trong chớp mắt, đầu óc hai người đều trống rỗng.

Nếu nói đem kẻ thù làm tới trên giường chỉ là trò chơi nhục nhã, vậy nụ hôn này nên giải thích như thế nào?! Bên dưới sự đối chọi gay gắt ngươi chết ta sống, cư nhiên thật sự ẩn giấu tâm tư bỉ ổi như vậy?!

Thẩm Thanh Thu dạ dày cuộn lên, cố nén mà nuốt xuống một ngụm máu tanh ngọt trong cổ họng. Hắn đột nhiên giãy giụa, thét to: "Cút ngay! Đồ chó nhà ngươi! Buông ta ra!"

Không thể, không thể...... Lúc này tuyệt đối không thể!!!

Hắn đã sớm học được sự khôn ngoan rồi, cơ hồ ở bất luận thời điểm nào đều sẽ không làm điều gì trái nghịch với Lạc Băng Hà, tựa như vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng mặc người sắp đặt, Lạc Băng Hà không dự đoán được hắn lại chợt trở mặt mà sinh ra cảm giác kiên quyết như vậy, thế nhưng ngay lập tức bị đẩy qua một bên, mắt thấy Thẩm Thanh Thu lảo đảo đứng dậy, bỗng nhiên rút Tu Nhã kiếm trên tường.

Không ngờ rằng chỉ bằng một tay có thể rút được thanh kiếm từ vỏ ra, Lạc Băng Hà bị một màn này kích động đến mức cuồng tính đại phát, nhanh chóng đem hắn ném lại trên giường, một tay bóp chặt cổ hắn, không có thương tiếc, mãnh liệt thô bạo mà thao lộng.

Thẩm Thanh Thu phản kháng tới một khắc cuối cùng, không phục tùng, không nghe lệnh, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có thể thuyết phục chính mình không để ý đến cảm giác khiến người ta giật mình hoảng hốt trong trận làm tình này——

Quá muộn rồi, đã quá muộn rồi, đều đã làm đến bước này, không thể quay đầu lại được nữa! Tại sao không làm kẻ thù đến cùng!

Khi lần nữa lên đỉnh, hắn nghe thấy Lạc Băng Hà khàn giọng nói, trong thanh âm mang theo tức giận cùng bi thương vô hạn.

"Vì sao?" Y hỏi.

Thẩm Thanh Thu cắn một cái ở trên vai y, cùng với thanh âm như tiếng khóc nghẹn ngào.

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta vì sao?" Thở đều lại, hắn châm chọc nói.

—— bởi vì ngay từ lúc bắt đầu tất cả đều sai rồi.

—— bởi vì hiện tại đã không còn kịp nữa.

23.

Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, nắng sớm xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá trúc, ở trên lông mi hắn lưu lại một chút ánh vàng.

Đêm qua nằm ngủ thật sự không yên ổn, kinh mạch cả người giống như bị thiêu cháy, sáng nay lại phát hiện trên người không có thê thảm tựa hai lần trước, xem ra Lạc Băng Hà đã lau rửa qua.

Lạc Băng Hà còn chưa đi, nằm ở bên người hắn, ngủ rất sâu, tóc đen xõa đầy gối. Đôi tay của Thẩm Thanh Thu được đặt quy củ, cả người dựa vào y, vừa hơi nhấc đầu là có thể thấy khuôn mặt thâm thúy kia. Thẩm Thanh Thu không muốn nhìn nhiều, cử động một chút, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

—— Tay, hai cánh tay, thế mà lại đều ở trên người hắn!!!

Hắn đột nhiên trở mình ngồi dậy, vén ống tay áo lên xem. Là thật sự, một cánh tay rõ ràng, chịu sự điều khiển của hắn, da thịt mới chỗ lúc trước bị đứt thậm chí còn có chút đau. Không phải hắn tưởng tượng, cũng không phải mơ —— Thẩm Thanh Thu đột nhiên giơ tay che kín mặt.

Lạc Băng Hà lặng lẽ mở một mắt nhìn hắn, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu lấy tay che mặt, hai vai không chịu được mà run rẩy, nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng.

Một đời hoang đường này thật đáng buồn, nhưng còn có con đường quay lại sao? Nếu y đem toàn bộ thương tổn của sư tôn bù đắp lại, trái tim kia sẽ nguyện ý vì y mà đập một lần chứ?

Lạc Băng Hà nhắm mắt lại, trong lòng mờ mịt hỗn loạn. Không thể nhìn thấy trên mặt Thẩm Thanh Thu như trút bỏ được gánh nặng, được ăn cả ngả về không, thậm chí có chút điên cuồng và tươi cười vặn vẹo.

24.

Bọn họ cuối cùng ai cũng không truy hỏi hoặc giải thích, nụ hôn kia rốt cuộc là như thế nào, hoặc là tại sao phải vì Thẩm Thanh Thu mà đi nối lại cánh tay do chính mình xé đứt.

Tuy là bên trong lo lắng nhưng bên ngoài lại bình tĩnh, vậy còn tốt hơn là sụp đổ ly tán.

Thái độ của Lạc Băng Hà bắt đầu chuyển biến, y cẩn thận, khiêm nhượng bày ra quyết tâm của mình mọi lúc mọi nơi.

Mà Thẩm Thanh Thu lại giống như cái gì cũng không chú ý, hắn như cũ làm theo ý mình, lúc nào cũng nói vài câu châm biếm, lại ngẫu nhiên tức cảnh sinh tình nói một chút chuyện cũ năm xưa.

"Chuyện của Nhạc Thanh Nguyên là như thế nào?" Lạc Băng Hà cũng từng hỏi qua.

"Không biết." Thẩm Thanh Thu thuận miệng nói, đề bút viết chữ không dừng lại chút nào, "Có thể là cậu ấm công tử nhà nào đó, nhận nhầm ta thành ai. Dây dưa không thôi, nếu không phải thay ta quan tâm mấy cái chuyện nhảm nhí đó, ngay cả câu chưởng môn sư huynh ta cũng không muốn gọi."

Lạc Băng Hà nghe hắn nói chuyện khi còn ở Thu gia, chuyện sau đó đi theo Vô Yếm Tử, chuyện bái nhập Thương Khung Sơn. Rất nhiều người, rất nhiều việc đều dần dần sáng tỏ, xuyên suốt thành một vận mệnh không thể sửa chữa.

"Loại người như ta đây, thật sự từ lúc bắt đầu, đã xác định vạn kiếp bất phục." Thẩm Thanh Thu cuối cùng tổng kết lại.

(Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở về được, không thể quay đầu.)

Lạc Băng Hà nói: "Sẽ không, đệ tử sẽ không để sư tôn có nửa điểm sơ xuất."

Thẩm Thanh Thu bật cười.

"Ngươi có thể sao?" Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói. ​​​​

_Còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro