Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:

6.

Ngoài dự đoán, Thẩm Thanh Thu tựa hồ thật sự đã tính toán đánh cược thì phải chịu thua.

Từ lúc giả vờ ung dung mà nói ra cái đề nghị này, hắn đã định trước phải đứng ở vị trí vạn kiếp bất phục, thua mất kiêu ngạo, thua mất tôn nghiêm, thua mất hết thảy.

Hắn bị Lạc Băng Hà đè trên bàn đá, bằng một tư thế khuất nhục, vô lực phản kháng. Xương sườn gầy yếu trơ ra như những lưỡi dao trôi nổi, mong manh lại sắc bén. Tra tấn trên tinh thần khiến hắn rất khó thừa nhận tiếp giày vò tàn bạo, Lạc Băng Hà căn bản không có ý nghĩ hay cần thiết thương tiếc hắn, cứ thế mà hưng phấn dùng cực hình, nhục hình không chút lưu tình mà xông thẳng vào bên trong hắn, đau đớn chết lặng cùng máu huyết cay độc làm hô hấp hắn trở nên khó khăn.

Như vậy cũng tốt. Thẩm Thanh Thu cắn răng nghĩ, bất quá là đổi một loại tra tấn khác, thật mau sẽ qua đi ......

Lạc Băng Hà tách hai đùi của hắn ra, đỉnh sâu vào mấy cái, thao đến mức hắn phải nức nở một tiếng, bụng co rút lại. "Đã nói rõ là sư tôn hầu hạ ta, làm sao ngược lại không chịu nổi bị thao như vậy?" Lạc Băng Hà đưa một bàn tay bóp lấy chiếc cằm mà hắn đang gắt gao cắn chặt, "Nhạc Thanh Nguyên đã chết, ngươi không phải hận không thể chết theo hắn sao? Mới có mấy ngày liền vội vàng bò lại đây, nhẫn nhục chịu đựng với ta?" Y nhìn thấy Thẩm Thanh Thu run rẩy giãy giụa một chút, đầu ngón tay trắng bệch bám ở trên phiến đá, khoái cảm làm nhục hắn càng bành trướng đến mức độ đáng sợ, "Lúc Nhạc Thanh Nguyên làm ngươi, ngươi cũng ngậm chặt miệng sao? Thanh Tĩnh Phong phong chủ giống như một miếng giẻ rách, thật đúng là làm cả thể xác và tinh thần người ta thoải mái."

Nghe câu nói như thế, Thẩm Thanh Thu ngoan cố dùng một chút sức lực mở to mắt, cặp mắt kia mang theo sự hèn hạ cùng khinh thường, mang theo một chút trào phúng cuối cùng không màng tất cả, giống như đang nói:

Ở trên thân thể rách nát này của ta vui sướng giống một con chó, vậy ngươi là cái thứ gì?

Hắn biết rõ biểu tình kiểu vậy sẽ chỉ khiến hắn phải chịu thêm càng nhiều đối đãi tàn khốc. Giờ khắc này hắn tựa hồ đột nhiên không hề cần đến cái mạng mà chính mình nhiều năm cẩn thận giữ gìn kia.

Lạc Băng Hà hiểu rõ ý tứ, nhưng không chú ý tới sự quyết tuyệt của hắn. Y tức giận cực độ nhưng lại cười, cầm lấy một chén trà nóng bỏng bên cạnh bàn, đột nhiên hướng về đôi mắt của hắn mà hắt lên.

Thẩm Thanh Thu vội vàng phát ra một tiếng hô suy tàn, ánh mắt trào phúng kia lướt qua giây lát rồi biến mất.

Lạc Băng Hà càng thêm thô bạo mà bóp chặt eo hắn, một bên mãnh liệt thao, một bên cười nói: "Sư tôn, ngươi nhớ chén trà này không?" Thẩm Thanh Thu bị y làm đau kêu lên, âm điệu nghẹn ngào vụn vỡ, hắn cực kỳ chật vật, giãy giụa phỉ nhổ, mắng: "Loại như ngươi, cũng đáng giá một chén trà của ta?"

Lạc Băng Hà nắm lấy tóc của hắn, quăng lên trên bàn đá, đập đến mức Thẩm Thanh Thu choáng váng đầu óc, y cúi người xuống, mang theo vô hạn hàn ý mà nở nụ cười.

"Không nhớ rõ cũng không sao, từ giờ trở đi, mỗi một chuyện đều làm tới khi ngươi nhớ lại mới thôi."

7.

Thời điểm Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, đã là ngày hôm sau khi mặt trời lên cao.

Trong miệng có vị đắng ngắt của thuốc, hắn hít sâu một hơi, trên người đau đớn kịch liệt, chậm chạp khó chịu đồng loạt kích thích thần kinh.

May mắn là trà nóng không thật sự hắt vào đôi mắt, hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện Lạc Băng Hà đang khoanh tay dựa vào cạnh cửa, không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu.

"Sư tôn tỉnh rồi." Thấy hắn chớp đôi mắt, Lạc Băng Hà thay đổi tư thế, thần sắc mờ mịt không rõ: "Ta cho người đem toàn bộ chó giết hết, ngươi muốn đi qua nhìn một chút không?"

Thẩm Thanh Thu có chút không linh hoạt mà lắc đầu. Giây lát, hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Xúc xắc đâu?"

Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng hắn bị tổn hại lớn như vậy, trạng thái cực kém, mục đích an táng Nhạc Thanh Nguyên cũng đã đạt được, khẳng định sẽ không muốn lại tự mình chuốc lấy cực khổ, nhất thời không có phản ứng, nói: "Cái gì?"

Lông mày Thẩm Thanh Thu cong nhẹ lên.

"Giết súc sinh cả một buổi sáng, đầu óc ngươi cũng đem cho người ta chặt bỏ luôn rồi?"

Lạc Băng Hà không lập tức mỉa mai trả lời lại.

Dáng vẻ tươi cười thanh nhạt kia làm y ngây ngẩn cả người, không chỉ là bởi Thẩm Thanh Thu cười nhẹ nhàng xác thật rất có ý vị phong nhã, mà càng là vì cái loại vẻ mặt này biểu lộ ra ——

Cái gì đây chứ?

8.

Lần thứ tư, Lạc Băng Hà ném ra bốn, đem xúc xắc nhẹ nhàng bỏ vào trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cả người đều đau, chỉ có thể làm một động tác rất nhỏ đem xúc xắc từ bàn tay này úp qua một bàn tay khác, mở ra vừa thấy, nhẹ nhàng thở ra, là năm.

Không biết vì cái gì, Lạc Băng Hà cũng nhẹ nhàng thở ra theo. Nếu lúc này vẫn là y thắng, y thật không nghĩ ra sự trừng phạt nào có thể không đem Thẩm Thanh Thu đang thở từng hơi rời rạc kia giết chết.

Thẩm Thanh Thu im lặng chốc lát, nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chút."

"Phố phường nơi phàm nhân, thành trấn chợ phiên, nơi nào cũng được."

Lạc Băng Hà không đợi hắn nói xong, đột nhiên một phen chế trụ cổ tay hắn, xương cổ tay kia cứng mà lại giòn, quật cường cao ngạo, giống như chỉ cần sử dụng một chút lực là có thể bẻ gãy.

"Ngươi biết chạy trốn sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá rất đắt chứ?" Y ngấm ngầm dò xét mà uy hiếp nói.

Thẩm Thanh Thu giương lông mày: "Muốn chém muốn giết, cùng lắm là đem làm thịt cho chó ăn."

9.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu không biết lấy đâu ra ý chí mà gắng gượng, buông thõng thân thể lung lay sắp đổ bước ra khỏi trúc xá.

Lạc Băng Hà chú ý tới, trước khi hắn đi qua mảnh đất trống cắm Tu Nhã kiếm kia, sống lưng thẳng tắp căng cứng trong nháy mắt hơi thả lỏng.

"Vừa nãy không phải xém chút nữa là ngừng thở luôn rồi sao?" Lạc Băng Hà chế nhạo hắn, "Khép chân không được còn đi rêu rao khắp nơi, kỹ nữ trên lầu cũng không có bộ dạng như ngươi?"

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng coi như trả lời.

Lạc Băng Hà không nuốt lời, ngoại trừ kiên quyết yêu cầu cùng đi, thì cũng không biết là cái đạo nghĩa thành thật, giữ chữ tín buồn cười nào khiến y không chút cẩu thả mà chuẩn bị chu toàn hết thảy. Bọn họ tựa hồ lại quay về những ngày tháng khi đó còn ở Thanh Tĩnh Phong, chẳng qua thay đổi chính là địa vị tôn ti của bọn họ, bất biến là Thẩm Thanh Thu chẳng thèm nhìn lại.

Hắn có thể cho bất luận kẻ nào một ánh mắt tùy ý, linh động giảo hoạt cười, mở ra quạt xếp thanh phong, chỉ riêng Lạc Băng Hà không có lấy một chút. Nhưng mà nói đi nói lại, y đường đường là Ma giới chí tôn, úp tay hô mây, lật tay gọi mưa, chẳng lẽ còn không thể có một câu thừa nhận kia sao?

Lạc Băng Hà trong lòng lơ là, ánh mắt lại không tự chủ được mà dừng trên bóng dáng thúy trúc của người nọ.

Có lẽ là hoàn toàn lưu lạc trong bụi trần, chẳng còn tư thái của Thanh Tĩnh Phong phong chủ, Thẩm Thanh Thu tựa hồ không hề cao cao tại thượng, lạnh lùng lại bạc tình như vậy.

Phiền muội cay nghiệt trên người hắn khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài thoáng chốc như tuyết chảy băng tan, thậm chí còn nguyện ý cùng những kẻ đoản thọ ngu ngốc nói mấy câu. Thẩm Thanh Thu sinh ra đã có một vẻ ngoài rất đẹp, hiện giờ bình dị gần gũi, tiêu sái lại thích cười, thỉnh thoảng sẽ có vài tiểu thương tặng cho hắn một hai đồ vật nhỏ. Hắn từ chối toàn bộ không nhận, chỉ ngắm nghía mãi một thanh quạt xếp làm bằng trúc, tua rua đồng tâm kết đung đưa qua lại. Hắn hình như cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt làm người khác không rời ra được.

Hai người liếc nhau, Thẩm Thanh Thu nâng lông mày khiêu khích.

Thẩm Thanh Thu phong lưu tự tại thật sự là không thường thấy lắm. Một màn này đích thực khiến người khắc sâu trong ấn tượng, đến nỗi trong rất nhiều đêm lạnh lẽo trống trải, trằn trọc khó ngủ, Lạc Băng Hà mới hiểu được, đó là người không có vướng bận gì, giải thoát trước tiền đặt cược cuối cùng của chính mình.

—— đó là khoảnh khắc sinh mệnh bùng cháy trong nháy mắt, mỹ lệ mà lại quyết tuyệt.

_Còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro