Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tự tìm phiền phức

"Cầm đi." Liễu Thanh Ca mang đến cây gậy chống mới đưa cho Thẩm Thanh Thu, đối phương lại mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình.

"Ngươi lấy từ đâu thế?"

Thẩm Thanh Thu nhìn đồ vật trên tay, chỉ chọn chất liệu gỗ thật tốt mang đi điêu khắc làm ra, thậm chí hắn cho rằng Liễu Thanh Ca có khi còn đi nhổ nhánh cây thần mộc các kiểu rồi tìm người chế tác, thứ này có linh khí đó!

"Nhổ ở Thiên Thảo Phong, làm tại Vạn Kiếm Phong."

Đồ nhà mình tự làm, có thể an tâm sử dụng rồi, Thẩm Thanh Thu rất sợ cái tên này chạy lên Thần Sơn nhổ loạn cây lắm. Thẩm Thanh Thu cầm cây gậy, nhanh chóng thử một lần, tuy chân mình đi lại trên cơ bản không thành vấn đề, nhưng thường cảm thấy bước đi không ổn định.

"Ừ, ta đi tản bộ đây."

"Lão già nhà ngươi! Ngươi thật muốn đi bộ ngay lúc này à!"

"...... Nếu không thì làm gì bây giờ?"

"Hôm nay là ngày các phong chủ mở hội nghị đó!" Liễu Thanh Ca giống như không thể nhịn được nữa, nhìn người trước mắt hệt như ông già đãng trí, không hiểu vì sao y lại phát hỏa! Y bước đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, khiêng hắn lên như khiêng bao gạo.

"Ta mang sư tôn của các ngươi đi trước!"

Mặc kệ các đệ tử Thanh Tĩnh Phong há hốc mồm, Liễu Thanh Ca trực tiếp cướp người đi.

"Muốn họp chuyện gì thế!"

"Ngươi mất trí nhớ có phải hay không! Tiên Minh đại hội! Tiên Minh đại hội! Chúng ta cũng phải thảo luận chứ!"

"Lúc trước có tổ chức đâu?!"

"Bây giờ có!"

Hai phong chủ, ngươi một lời ta một câu, lớn tiếng ồn ào nhốn nháo rời đi, một lúc sau Thẩm Thanh Thu mới nhận ra Liễu Thanh Ca thật sự muốn khiêng hắn đến Khung Đỉnh Sơn, hắn sợ đến mức vội vàng giãy dụa nhảy xuống đất.

"Ngươi cho rằng ta không cần cái mặt già này sao?"

"Ngươi có à?"

"Ta thật không ngờ cái miệng của ngươi lại nhanh nhạy như vậy đó." Thẩm Thanh Thu cầm gậy bước đi, Liễu Thanh Ca cũng đi theo bên cạnh hắn, hai phong chủ chậm rãi tản bộ xuống núi.

"Ngày mai phải rút kiếm." Liễu Thanh Ca bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Thu lại không quên chuyện này, hắn lập tức hưởng ứng.

"Ta biết."

"Ngươi muốn cho Lạc Xuyên thử xem không?"

"Ngươi muốn đề nghị? Không lẽ ngươi muốn hắn chết ở Vạn Kiếm Phong hay sao?!" Hắn thật không ngờ lời đề nghị này sẽ thốt ra từ miệng Liễu Thanh Ca. Thương Khung Sơn bọn họ có ai không hận Ma tộc chứ? Đặc biệt mỗi một người trong Bách Chiến Phong đều hận Ma tộc đến ngứa răng ngứa lợi, mỗi ngày đều muốn đại chiến ba trăm trận với Ma tộc. Không ngờ luôn! Liễu Thanh Ca muốn Lạc Xuyên đến Vạn Kiếm Phong rút kiếm!

"Ngươi đang nói gì vậy! Lần trước Ma tộc đột kích, Lạc Xuyên cũng có góp sức, vả lại hắn đã là đệ tử của ngươi."

"Có phải Liễu Minh Yên đề xuất chuyện này với ngươi không?"

"Làm sao ngươi biết?"

Sao hắn lại không biết? Ngày đó là ai chống đỡ trước Lạc Xuyên bị kiếm đâm đầy mình, Lạc Băng Hà cùng với Liễu Minh Yên đó!

Dám đề nghị với Liễu Thanh Ca chuyện như vậy, ngoại trừ Nhạc Thanh Nguyên thì cũng chỉ có muội muội y, Liễu Minh Yên mới dám nói chuyện này với ca ca mình.

"Sau khi Minh Yên rút kiếm, liền đến nói với ta, Thương Khung Sơn không thể là một môn phái vong ân phụ nghĩa được, nếu đã nhận Lạc Xuyên là đệ tử thì tất nhiên phải cho hắn đãi ngộ như mọi người."

"Quả là một cô gái tốt."

Nói thật thì, ai không cảm động trước một Lạc Xuyên trọng tình trọng nghĩa chứ? Rõ ràng là một yêu ma lại chính nghĩa như vậy, hơn nữa còn đáng yêu, đương nhiên tất cả mọi người đều muốn đối xử với hắn tốt một chút, cho dù biến thành hình người, cũng là một chàng trai tuấn tú.

"...... Minh Yên thích chó lắm."

"......."

Tốt lắm, cảm động vừa mới chớm nở liền theo gió bay đi.

**

"Thượng sư đệ, ngươi còn sống à."

"Thẩm sư huynh, sao ngươi gặp ta lại hỏi ta chết chưa vậy, còn sống hay không, ta rất muốn khóc đó, ngươi biết không hả?"

Thượng Thanh Hoa vốn mang tâm tình tốt đẹp đều bị Thẩm Thanh Thu đánh nát đầy đất. Không hiểu vì sao Thẩm Thanh Thu nhìn y không vừa mắt, mỗi lần gặp đều hỏi ngươi còn sống à? Không hù chết người sao? Làm lụng vất vả cũng có chết đâu?...... Rốt cuộc hắn đắc tội Thẩm Thanh Thu chỗ nào vậy hả!

"Ngươi khóc đến chết càng tốt, ta sẽ bảo Lạc Xuyên đến dâng hương cho ngươi."

"Đừng như vậy có được không! Thẩm sư huynh cũng đừng gọi Lạc Xuyên đến hù ta sợ, mỗi lần nó đến đều vô thanh vô tức! Gan của ta cũng sắp nứt ra rồi!"

"Ngay cả can đảm ngươi còn không có, đâu ra sợ đến nứt gan, ta đây chờ ngươi sợ đến mức hồn phi phách tán."

"Thẩm sư huynh ────"

"Khụ khụ, các ngươi đừng đấu võ mồm nữa, chúng ta nhanh chóng thảo luận chuyện Tiên Minh đại hội đi."

Nhạc Thanh Nguyên nhìn kia hai người đấu võ mồm vui vẻ vô cùng, liền ho khan vài tiếng ngăn bọn họ lại, hai người kia mới ngoan ngoãn yên lặng.

"Tiên Minh đại hội giống như lúc trước thôi."

"Không, có lẽ năm nay nên nghiêm cẩn hơn." Thẩm Thanh Thu mở miệng đánh gãy lời Nhạc Thanh Nguyên nói, mấy phong chủ khác đều nhìn sang, bọn họ chưa từng thấy Thẩm Thanh Thu mở miệng lúc mở hội nghị.

"Lúc trước ta đắc tội Huyễn Hoa Cung, có lẽ lần Tiên Minh đại hội này đối phương sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, đệ tử chúng ta tuyển ra phải thật cẩn thận, thà rằng thiếu vài đệ tử dự thi chứ không nên tuyển lung tung cho đủ số, để người ta chê cười."

"...... Đệ nói không phải không có lý, quả thật lão cung chủ đã có chút ấn tượng với đệ rồi."

Thật là quá tuyệt vời, cho lão cáo già kia cắn được nhược điểm! Cảm giác xem thường của Thẩm Thanh Thu đều nhanh chóng ném ra sau đầu, hắn không nên xúc động, nhưng còn cách nào khác đâu, chả lẽ để Lạc Băng Hà bị đánh? Không thể nào.

"Vậy thì thật sự quá tốt rồi."

"Ai bảo ngươi nóng nảy làm gì, chỉ vì một đệ tử mà làm thành như vậy, công tử kia suýt chút nữa thì bị ngươi đánh chết rồi!" Tề Thanh Thê trộm cười Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu chỉ tặng nàng một cái liếc mắt xem thường.

"Ngươi cho rằng ta thích như vậy sao? Nếu ta vẫy đuôi với chúng nó, đến lúc đó chúng nó sẽ đạp lên đầu chưởng môn sư huynh."

"Sớm biết vậy thì ta sẽ ra tay trước." Liễu Thanh Ca nói một câu lại làm Thẩm Thanh Thu xém hộc máu.

"Ngươi ra tay sẽ chết thật đó!"

"Chứ muốn sao?"

"Quên đi, quên đi, chuyện này không quan trọng, ta đề nghị lần này mỗi phong chỉ cho năm đệ tử tham gia thi đấu, có thể ít thì ít."

Ý định của Thẩm Thanh Thu là hy vọng có thể giảm bớt thương vong, hắn biết Tiên Minh đại hội vẫn sẽ có Ma tộc can thiệp, chỉ cần Thượng Thanh Hoa bên cạnh hắn còn sống thì chuyện nhất định sẽ xảy ra, tên này vì mạng sống thì chuyện gì cũng dám làm, tuy rằng Thẩm Thanh Thu có thể hiểu ý muốn của y.

Thẩm Thanh Thu rất không muốn nói ra suy nghĩ của mình cho Thượng Thanh Hoa biết, cho là còn thời gian hai năm có thể xử lý chuyện này, lại suy xét đến khả năng sẽ xuất hiện lượng biến đổi, nhìn Lạc Xuyên và Tề tỷ xuất hiện, những cuộc gặp gỡ khác xa ngày trước, nếu xảy ra chuyện xấu nhất, vẫn sẽ cần đến người của Thương Khung Sơn.

Nhưng mà, có nên để chuyện xấu nhất xảy ra không đây? Nếu hắn có thể ngăn cản ma vật to lớn kia, như vậy thân phận của Lạc Băng Hà nhất định sẽ không bị phơi bày trước ánh sáng, hắn thật có thể ngăn lại sao?

"Thẩm sư đệ lo lắng chuyện gì sao? Hôm nay tận lực đề nghị như vậy."

"Đối với lần Tiên Minh đại hội này, ta có chút dự cảm không tốt, trước không nói lão cung chủ có ý kiến với chúng ta, chuyện Ma tộc ngo ngoe rục rịch cũng làm người ta lo lắng." Thẩm Thanh Thu đành phải tận lực làm cho mấy người bọn họ cũng căng thẳng thần kinh mới được, có thể làm cho bọn họ có nghi ngờ là chuyện rất tốt.

"Lời này là thế nào?" Liễu Thanh Ca không hiểu, bọn họ đã diệt trừ rất nhiều mối họa không thiếu lần nào, họ vừa đến đâu, nơi đó liền an bình, chưa từng nghe nói có ma vật dám xằng bậy dưới tầm mắt của bọn họ.

"Xem như là kinh nghiệm khi du ngoạn nhân giới của ta đi, ngoài sáng nhìn như an tĩnh, trong tối chúng ta lại không thể quan sát được gì, từ sau lần thánh nữ Ma tộc đến quấy rối, bọn chúng thật sự cam tâm sao?"

"Ngươi sợ bọn chúng nhân lần Tiên Minh đại hội này có vài hành động sao?" Mộc Thanh Phương lại trực tiếp chỉ ra lo lắng của hắn, tuy rằng phòng ngừa chu đáo nhưng cũng không phải không có đạo lý.

"Có lẽ vậy? Ta cũng không biết mấy Ma tộc đó muốn thứ gì, loại ý nghĩ này quá mức buồn lo vô cớ rồi, các ngươi tham khảo thôi."

Thẩm Thanh Thu chính là muốn dọa Thượng Thanh Hoa một chút, nếu y dám mật báo với Ma tộc, Tiên Minh đại hội lần này cũng nên có đề phòng trước, tốt nhất là đừng đến.

"Có phải Thẩm sư huynh nghĩ nhiều quá rồi không?"

Thượng Thanh Hoa mới vừa mở miệng đã bị Thẩm Thanh Thu lườm một cái, ánh nhìn kia giống như muốn giết y, hù chết Thượng Thanh Hoa rồi, chén trà trên tay cũng run rẩy theo.

"...... Nhạc sư huynh, chi bằng trước hết nghe theo đề nghị của Thẩm sư huynh đi." Tề Thanh Thê giơ tay ném một phiếu về phía Thẩm Thanh Thu. "Chuyện ở nhân giới ta nghe cũng không ít, Thẩm sư huynh đề nghị như vậy hẳn là có đạo lý, đề phòng chuyện chưa xảy ra vẫn tốt hơn."

"Không có ý kiến." Liễu Thanh Ca cũng nói, hắn trực tiếp bày tỏ sự đồng ý.

Một lúc sau, Mộc Thanh Phương và Ngụy Thanh Nguy cũng đồng ý chuyện này. Thẩm Thanh Thu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mấy người này lại nghe lời hắn nói, đời trước thật đúng là làm không ít chuyện đắc tội với người ta, đời này cũng chỉ thẳng thắn một chút cuộc sống lại khác xa đến thế?

Mấy phong chủ còn lại cũng không có nhiều ý kiến, Thẩm Thanh Thu vẫn không biết chuyện hắn ngăn cản Ma tộc lần trước đã sớm lập công lớn, hắn hoàn toàn không biết sức ảnh hưởng của mình so với Nhạc Thanh Nguyên cũng không chênh lệch là bao.

"Như vậy thì suy nghĩ kỹ một chút." Nhạc Thanh Nguyên đương nhiên đồng ý.

"Hừm, như vậy được không?"

Thẩm Thanh Thu nghi hoặc nhìn những người khác đều không nói chuyện, mới cảm thấy kỳ quái.

"Có gì mà không được? Ngươi đường đường là phong chủ Thanh Tĩnh Phong nói cái gì cũng được mà, bớt ở đó mà giả bộ đi." Tề Thanh Thê hừ một tiếng, vắt chéo chân uống trà của nàng, giống như thà rằng ném một đống chuyện làm Thẩm Thanh Thu phiền não, nàng liền cảm thấy thoải mái.

"Như vậy đi, lần sau chờ các phong báo danh sách lên là được, ta muốn tăng số lượng thêm một chút, mỗi phong nhiều nhất mười đệ tử được không? Dù sao cũng có rất nhiều đệ tử đều hy vọng sẽ dẫn đầu trong lần Tiên Minh đại hội này." Nhạc Thanh Nguyên sửa lại đề nghị của Thẩm Thanh Thu, đồng thời cũng dò hỏi ý kiến của hắn.

"Được, theo lời Nhạc sư huynh đi."

Thẩm Thanh Thu nhìn Nhạc Thanh Nguyên mỉm cười xán lạn vô cùng, hắn thế mà lại hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Nhạc Thanh Nguyên cười tươi như vậy bao giờ, thật sự chưa từng thấy!

"Được, hôm nay chỉ đến đây thôi."

**

"Sư tôn ───!"

Hắn vừa mới trở lại Thanh Tĩnh Phong, một cục lông trắng lớn liền xông đến, không phải hắn đã nói đừng biến tới biến lui hay sao!

"Lạc Xuyên!"

"Sư tôn, sư tôn, người nghe con nói trước đã!"

"Nói nhanh đi!" Thẩm Thanh Thu nhìn con chó lớn trước mặt run lập cập, ngay cả đầu cũng không biết đã rúc vào đâu rồi.

"Lúc người không ở đây, tính tình Lạc sư huynh trở nên tệ lắm luôn! Vừa thấy Lạc sư huynh nhìn qua, con bị dọa sắp chết! Nhưng không ai tin lời con nói cả!"

Thẩm Thanh Thu nhíu mày không hiểu ý Lạc Xuyên muốn nói, hắn nói hắn sợ, những người khác lại không tin? Ý gì đây chứ!

"Ngươi đang nói gì vậy? Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."

"Là, là bản năng! Con, con gặp nguy hiểm đều sẽ như vậy!"

Trực giác của động vật sao? Thẩm Thanh Thu đau đầu nhìn cục lông to vừa khóc vừa run trước mặt hắn, không giống như đang nói dối.

Cho đến khi Lạc Băng Hà đến đây tìm hắn, sắc mặt Thẩm Thanh Thu lập tức trở nên khó coi, rốt cuộc hắn đã biết vì sao Lạc Xuyên sợ hãi.

Linh lực trên người Lạc Băng Hà từ khi nào lại nặng nề như thế, mặc dù cố ý che dấu, Thẩm Thanh Thu vẫn có thể cảm giác được có điểm bất đồng. Vừa khéo Lạc Xuyên lại là Ma tộc, vô cùng mẫn cảm với linh khí, mà ánh mắt của y vì sao lại sắc bén vậy kìa, làm Thẩm Thanh Thu không nhịn được mà nhớ đến Lạc Băng Hà tàn bạo độc ác trong quá khứ.

"Sư tôn, người về lúc nào?" Trong phút chốc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, loại cảm giác này liền biến mất, ánh mắt cũng ôn hòa hơn một chút, phản ứng của Lạc Xuyên càng nhanh hơn, lập tức không run nữa.

"Sư tôn người thật là lợi hại! Quả nhiên là khắc tinh của Lạc sư huynh! Uy áp của Lạc sư huynh đều mất sạch rồi!" Lạc Xuyên lập tức cúi đầu cọ tới cọ lui trên chân Thẩm Thanh Thu, cục lông trắng liền biến thành con chó trắng.

"Bớt nói hươu nói vượn, mau biến về hình người cho ta!" Cây gậy chống của Thẩm Thanh Thu trực tiếp đánh lên mũi chó, Lạc Xuyên lập tức biến trở về hình người tránh sau lưng hắn.

"Sư tôn! Lần sau người phải dặn Lạc sư huynh đừng phóng uy áp nữa! Con không chịu nổi!"

Nghe Lạc Xuyên trắng trợn oán giận như vậy, Lạc Băng Hà đương nhiên nhíu mày lại, chỉ là y không trả lời cũng chính là ngầm thừa nhận hành vi của mình, cái này khiến Thẩm Thanh Thu không vui, là cố ý làm sao?

"Lạc Băng Hà?"

"Đệ tử, chỉ là muốn thử năng lực của mình thôi, không có ý muốn dọa sư đệ."

Thử? Thẩm Thanh Thu lập tức duỗi tay thăm dò linh khí của Lạc Băng Hà, so với mấy ngày trước đó còn mạnh hơn, thậm chí tuần hoàn cũng không giống nhau, nhưng hắn không cảm nhận được một chút ma khí nào, có lẽ phong ấn vẫn còn tốt.

Hắn biết tư chất của Lạc Băng Hà rất tốt, hắn cũng phá lệ mà đưa tâm pháp mình tự viết cho Lạc Băng Hà tu luyện, chỉ là cho dù nhanh như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi trong một hai năm ngắn ngủi được, nói tiến bộ vượt bậc hình như cũng hơi quá.

"Gần đây có phải ta quá phóng túng với ngươi rồi hay không?" Tiểu tử này trái lại còn dám thăm dò linh khí của hắn, thật là càng ngày càng không hiểu quy củ.

"Đệ tử chỉ lo cho người mà thôi...... Xin lỗi, đệ tử không nên làm càn như vậy, xin sư tôn thứ lỗi." Lạc Băng Hà nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu mới chịu buông tay, nói lời xin lỗi.

"Có cần dọa Lạc Xuyên đến vậy không? Cho dù hắn là Ma tộc, nhưng bây giờ hắn là sư đệ ngươi."

"Đệ tử không nên như thế, xin sư tôn trách phạt."

"Được, cắn chặt răng cho ta."

Hai tên đồ đệ họ Lạc nghe được sư tôn muốn xử phạt đều mở to mắt nhìn chằm chằm, một tên không dám tin sư tôn muốn trừng phạt Lạc Băng Hà, một tên nhớ đến công tử bị đánh bay kia, cho dù là ý nghĩ nào đều làm cho bọn họ khiếp sợ.

Lạc Băng Hà á khẩu không trả lời được, y phải chịu lực đạo trừng phạt giống như vậy sao? Y suy nghĩ một chút, hắn dọa sợ sư đệ sau đó lại thăm dò mạch của sư tôn, thành ra như vậy cũng là do chính y tự chuốc lấy.

"Cắn chặt răng lại."

Lạc Băng Hà cũng không thể phản bác gì, đành phải nhắm mắt cắn chặt răng chờ bị đánh.

"Chờ đã, chờ đã, sư tôn ───" Lạc Xuyên không muốn sư huynh bị trừng phạt, hắn nhìn sư tôn đã giơ tay lên, chuẩn bị đánh lên mặt Lạc Băng Hà, hắn lại không làm được gì.

Bọn họ cũng không ngờ Thẩm Thanh Thu chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng đánh Lạc Băng Hà một cái mà thôi, gõ cũng không đau chút nào.

Đánh thì cũng được thôi, nhưng Thẩm Thanh Thu nghĩ đến chuyện Lạc Băng Hà hoàn trả gấp bội khi trước, hắn lại không đánh nổi.

"Ngươi tự về phòng quỳ đến ngày mai, cơm với thuốc hôm nay đều không cần làm cho ta."

Lạc Xuyên dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Lạc Băng Hà, đây mới là trừng phạt lớn nhất đó. Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không biết hôm nay Lạc Băng Hà vì nấu riêng thức ăn ngon để sẵn trong phòng bếp, hơn nữa...... Thật ra y là vì đề phòng Lạc Xuyên ăn vụng, mới phóng uy áp.

Làm sao y biết Lạc Xuyên cho rằng mình bị bắt nạt nên chạy đến cáo trạng với sư tôn chứ, y thật sự rất vô tội!

"Sư huynh, rốt cuộc tại sao huynh lại đột nhiên muốn bắt nạt ta?"

"...... Đừng nói nữa, sư huynh sai hoàn toàn rồi."

_ còn tiếp _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro