Chương 9
Chương 9
Hai giờ sáng trong căn phòng trọ nhỏ, Trần Nam Tư lại một đêm không ngủ được. Dạo gần đây giọng nói kì lạ kia xuất hiện lại, nó chứng minh cho cô biết nó có tồn tại, không phải là do cô nghĩ nhiều, cái giọng nói vào cái đêm lần đầu hẹn hò của cô với anh.
“Trần Nam Tư, chấp nhận số phận của cô đi”
Giọng nói ấy lại vang lên, cùng lúc ấy một lần nữa trong đầu của cô tràn ngập hình ảnh đau thương của Lê Thanh Phong suốt bảy lần tình tiết truyện lặp lại.
Thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường “Gặp em ngày hạ”.
Ở đây Lê Thanh Phong là nam chính của cuốn tiểu thuyết ấy, còn nữ chính là cô bạn cùng lớp của anh- Nguyễn Thảo Linh.
Bọn họ vốn dĩ gặp nhau ngày hạ anh phải lòng cô, vốn dĩ cô không nên đi lên cầu thang ấy mà phải là cô ấy.
Tình tiết truyện nói anh cùng cô ấy sẽ hạnh phúc bên nhau, từ vườn trường tới váy cưới, họ sẽ có những đứa con, có gia đình của riêng họ.
Điều ấy vốn là lẽ đương nhiên nhưng lần nào quỹ đạo tình tiết cũng bị trật nhịp vì cô, vì anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên.
“Cô không cảm thấy thời gian của cô cùng Lê Thanh Phong nhiều lúc rất nhanh sao? Vì tình tiết truyện phải lướt qua các người thật nhanh”
“Nhưng đây đã là lần thứ bảy, lần thứ bảy cuốn truyện này phải quay về điểm xuất phát rồi!”
Hình ảnh lướt qua khiến tim Trần Nam Tư thắt lại, cô không muốn thấy nhưng đêm nào Tình tiết truyện cũng ép cô nhìn hiện thực bảy lần trước đó...
Lần nào anh cũng biết rõ nhưng vẫn cố đi chệch quỹ đạo vì cô...
Lần thứ nhất vì cô anh bị Tình tiết truyện ép chết bằng cách xô anh rơi từ lầu bảy tòa chung cư họ ở.
Lần thứ hai Tình tiết truyện ép anh tự sát bảo vệ cô.
Lần thứ ba Tình tiết truyện khiến anh trong ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau của họ, trên đường anh chạy đi mua hoa hồng tặng cô bị xe tải tông chết.
Lần thứ tư, lần thứ năm, thứ sau, lần nào cũng vì cô mà chết...
Thời gian như dừng lại mỗi lần cô ôm lấy cơ thể anh lạnh dần, nếu thêm lần này nữa là lần thứ bảy, cô không đủ can đảm nhìn người mình yêu chết đi...
“Trần Nam Tư, ta cho cô một tuần nữa, rời xa Lê Thanh Phong hoặc nhìn anh ta chết”
***
Suốt một tuần nay Lê Thanh Phong luôn cảm thấy Trần Nam Tư không còn gần gũi với anh nữa, cô thường xuyên kiếm lí do để không gặp anh.
“Trần Nam Tư, bạn gái nhỏ ơi, em không để ý tới bạn trai em nữa sao”
Anh tủi thân nói, nhìn anh như vậy cô cũng không nỡ. Kì thật nếu cho cô cơ hội lựa chọn cô muốn ở bên anh, nhưng quan trọng hơn lòng ích kỉ ấy là việc cô muốn anh sống. Dù người bên anh không phải là cô...
“Tối nay về em nói với anh được không? Hôm nay em muốn về thăm nhà”
Cô cố nặn ra nụ cười che đi nét mặt hiện tại, anh không biết em yêu anh cũng không kém anh yêu em đâu đồ ngốc.
“Vậy anh đợi em nhé, anh sẽ nấu bữa tối đợi em”
“Ừm, tạm biệt anh”
Trước khi cô quay lại nhìn anh, coi như cô xin lỗi đi, xin lỗi vì lần này ích kỉ một lần, chí ít sau khi tình tiết của cô kết thúc, anh sẽ bị xóa hết kí ức về cô...
---
Trần Nam Tư làm thủ tục sang Anh du học, trước lúc đó cô đã về nhà mấy ngày hỏi ý kiến gia đình về việc du học này. Lần này cô sẽ đi bốn năm, bốn năm không bên anh...
“Nếu con muốn đi thì cứ đi, tuổi trẻ đi xa chút, đừng để lỡ gì nhé”
Bố mẹ cô chỉ cười ủng hộ cô, nhưng càng như vậy càng khiến cô xót xa. Cô nhớ lại sáu lần trước, vì để trừng phạt cô làm rối cốt truyện, Tình tiết truyện khiến cho bố mẹ cùng em gái cô đều mất sau một vụ tai nạn ngay sau đó, lần nào cũng đau đớn thấu tâm can cô...
“Chị, lần này chị về sớm nha, Minh Anh nhớ chị lắm”
Cô nhóc năm nào đã lên cấp hai, cô bé ôm lấy chị mình khóc nấc, cô bé có dự cảm lần này chị cô bé sẽ không về nữa...
“Ngoan nào, mỗi tháng đều cho em tiền tiêu vặt nhé”
Trần Nam Tư xoa đầu em gái, cô phải cố kìm nước mắt, ít nhất cô muốn gia đình mình được sống hạnh phúc dù không có cô đi chăng nữa...
***
Tình tiết truyện quả thật muốn đẩy nhanh quá trình của câu chuyện khiến thời gian trôi qua nhanh hết sức có thể.
Nó để cô gặp nam phụ Phạm Thế Long kia, bắt cô theo đuổi hắn ta trong quá trình du học.
Bắt cô nhẫn nhịn làm bình phong cho tình cảm của Phạm Thế Long dành cho nữ chính Nguyễn Thảo Linh.
Mỗi lần nhìn hắn ta nhờ cô phối hợp với gia đình để qua mắt, còn bản thân hắn thì thầm mến cô ấy từ xa cô chỉ biết cười trừ. Vốn không thích, lấy gì đau lòng đây?
Cho tới khi việc du học kết thúc, cô cùng Phạm Thế Long về nước.
---
“Cô Nam Tư, hợp đồng bộ phim lần này chúng tôi vô cùng ưng ý, hẹn gặp cô vào chủ nhật tuần này chúng ta kí hợp đồng nhé”
Giám đốc công ty đối tác quay qua nhìn cô cười hài lòng với dự án này.
“Tôi rất mong được kí kết hợp đồng lần này với quý công ty”
Trần Nam Tư khẽ cười rồi gọi nhân viên tiễn đối tác, xong xuôi cô quay lại văn phòng giám đốc của mình nhìn bản thân trong gương.
Ba năm...
Cô đã thay đổi khác về ngoại hình, mái tóc ngang vai năm nào giờ đã dài tới giữa lưng, lọn tóc xoăn sóng được cô kẹp nửa đầu thanh lịch. Cô không còn dáng vẻ rụt rè thời niên thiếu, thay đổi tới mức chính cô cũng chẳng nhận ra chính mình so với ba năm trước rời đi.
Có lẽ thứ không đổi duy nhất là tình cảm dành cho người đó đi...
***
Cô chẳng hay cô thay đổi người ấy cũng thay đổi, nhưng có những người dù không ở cạnh nhau, trái tim vẫn luôn hướng về nhau...
Lần này đổi lại là em bảo vệ anh có được không anh?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro