Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tám giờ sáng, ngoài trời hôm nay lạnh còn hơn hôm qua khiến Trần Nam Tư chỉ muốn chui trong chăn trốn tiết sáng nay.
“Bạn gái nhỏ, anh đợi em ở dưới nhé”
Nhưng vừa thấy tin nhắn của Lê Thanh Phong cô bỗng bật dậy, cô với anh thật sự hẹn hò rồi, cô không mơ đúng không?!
“Đợi em mười phút”
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, không thể để anh đợi lâu, dường như trong vô thức cô luôn muốn dành thời gian bên anh thật lâu, để họ không xa nhau.
---
“Bạn gái nhỏ, người yêu em ở đây cơ mà”
Cô vừa bước xuống dưới kí túc bèn nhìn quanh tìm anh thì đã nghe thấy giọng anh, hình như còn pha lẫn ý cười không giấu được của anh.
“Mới ngày đầu hẹn hò anh đã ghẹo em hả bạn trai Lê Thanh Phong”
Cô cũng chẳng thua, liền ghẹo lại anh ngay tức thì, người này vẫn là để cô gọi một tiếng bạn trai liền đỏ mặt còn đòi ghẹo cô sao?
“Không dám, không dám”
Anh vội lắc đầu chỉ mong cô không thấy dáng vẻ ngại ngùng của mình, ngày đầu hẹn hò phải ngầu mới được! Nhưng anh không biết bộ dạng này của anh cực kì đáng yêu trong mắt Trần Nam Tư, đáng yêu đến mức cô không thể kiềm lòng với tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt anh vào lòng.
“Ngày đầu hẹn hò, mong được giúp đỡ nhé anh”
Một buổi sáng ngày đông ở bên người mình thương, trời lạnh đến đâu cũng được người bên cạnh sưởi ấm...
***
“Con kia, mày đừng có vừa có bạn trai là bỏ tao đấy, mới ngày đầu hẹn hò đã lộ liễu không nỡ rời thế kia sau này phải làm sao?”
Vừa vô lớp Mai Phương đã huých vào tay cô ghẹo cô bạn, thế mà bảo sẽ cố để người ta theo đuổi lâu xíu mà mới hai tháng đã đồng ý.
“Sao mày biết, tụi tao mới hẹn hò tối qua mà”
“Mày qua được mắt cả khoa chắc, hành động đưa nhau vô lớp tình tứ ban nãy tụi tao đâu mù”
Đáp lại câu hỏi của cô là mấy cô bạn cùng phòng và Mai Phương, bọn họ đắc ý trêu nhau nam thần của trường hóa ra cũng chỉ là người phải qua vòng kiểm duyệt của họ để làm người yêu bạn yêu Trần Nam Tư của mình mà thôi.
“Tóm lại, hai đứa mày phải đãi tụi tao bữa tiệc vì tụi mày là đứa thoát ế đầu tiên. Nhớ bảo bạn trai mày dẫn theo thằng anh họ mày không Mai Phương buồn đấy”
Bạn cùng phòng cô- Thu lên tiếng, vừa nói cô nàng vừa nháy mắt ra hiệu cho hai người còn lại để Mai Phương đỏ mặt.
“Tụi mày nói linh tinh gì đấy, tao thích làm mẹ gì thằng dở đấy, đừng nói linh tinh”
Mặt cô nàng lúc này đã đỏ ửng nhưng vẫn cố che giấu, nhìn cảnh này Trần Nam Tư bỗng nhớ lại những ngày cô cùng anh làm bạn. Cô cũng sẽ vô thức ngại ngùng trước anh, chỉ vì anh là người đặc biệt nhất...
***
Thời gian cứ thế dần trôi qua, cô cùng anh đã hẹn hò được hai năm.
“Nếu em không ở bên anh nữa thì sao nhỉ?”
Trần Nam Tư ngồi trong lòng anh đọc sách khẽ hỏi anh, không hiểu sao bỗng dưng cô rất muốn hỏi anh câu hỏi ấy.
“Không có cơ hội đấy đâu, ai cho em được phép bỏ anh”
Lê Thanh Phòng vòng tay giở sách cho cô xong liền véo nhẹ má cô, mỗi ngày của anh trôi qua nếu không có cô anh thật sự sẽ không quen.
“Em nói là nếu như mà anh”
“Vậy thì anh sẽ khóc, khóc cho tới khi em quay lại thì thôi”
Vừa nói anh vừa giả bộ khóc ngay lập tức nếu cô hỏi thêm, Trần Nam Tư chỉ biết cười đưa tay xoa đầu anh. Người này sao cảm giác càng ngày càng dính người nhỉ?
“Vậy sẽ không bao giờ rời đi, chỉ ở bên anh thôi nhé”
Nhưng người ta thường nói “nói trước bước không qua”, ngỡ chỉ là câu nói đùa lại chẳng biết phía trước có gì...
---
Năm thứ hai bên nhau, anh cùng cô quyết định dọn ra căn trọ ở gần nhau, làm hàng xóm của nhau.
Tuy khác nhà nhưng thỉnh thoảng cô sẽ qua trọ anh ăn trưa, có khi anh sẽ ở lì phòng cô cả ngày tới lúc ngủ mới về. Anh biết cô không thích việc quá giới hạn, anh cũng sẽ không lấn tới, họ tôn trọng quyết định của nhau.
Hai năm bên nhau cả hai dường như càng ngày càng ăn ý, gần như chẳng để tranh cãi với nhau điều gì. Mỗi lúc nhìn hai người phát cơm chó, Mai Phương cùng Trần Trung đầy thắc mắc về cặp đôi hòa hợp quá mức này.
Mai Phương thường sẽ hỏi cô sao có thể ở bên nhau không tranh cãi như vậy, mà cô nàng sau khi ở bên Trần Trung năm ngoái thì vẫn như lúc trước hay cãi nhau.
“Tao không biết, chỉ là muốn ở bên anh ấy lâu thật lâu, dành nhiều thời gian cho anh ấy. Đôi lúc như có người bảo tao đừng để lỡ một giây phút nào bên anh ấy”
Khi trả lời câu hỏi này, ánh mắt của cô dường như đang nhìn về phía xa xăm nào đó, hình như có chút mờ mịt về tương lai ấy...
Nhưng sự thật sau ánh nhìn ấy chẳng ai biết ngoài cô...
***
Chính là muốn bên anh lâu hơn một chút, ở bên anh dường như lúc nào cũng đều tốt.
Có lẽ vì người đó là anh chăng?
Mùa xuân tay đan tay, mùa hạ anh cùng em đi du lịch, mùa thu anh dắt em đi qua những con phố Hà Nội, mùa đông cùng nhau choàng một chiếc khăn ấm.
Chính là bốn mùa đều trọn vẹn trao anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro