Chương 6
Qủa đúng như lời Mai Phương nói, Lê Thanh Phong chính thức theo đuổi Trần Nam Tư. Tuy nhiên việc này có hơi rắc rối hơn chút thì phải.
Lên đại học Lê Thanh Phong vẫn không bị lép vế về độ hot ở trường, thành tích trong top đầu vào, đẹp trai, nhà có điều kiện, tuy hơi độc mồm khi có ai tiếp cận nhưng chủ đề về anh chưa bao giờ là hết được bàn tán.
Mỗi ngày việc anh theo đuổi cô sẽ được mọi người cập nhập trên confession của trường một cách rôm rả.
Người 1: “Ê mấy đứa, hôm nay nam thần lại theo đuổi bạn thân anh ấy đấy”
Người 2: “Đm, ngọt chết mất, tuy nam thần không thuộc về mình nhưng truyện tình này ngọt chết mất”
Người 3: “Đúng đấy, cô bạn nhìn khá xinh, cũng nằm trong top người thi điểm cao trường mình nữa”
Người 4: “Thế giới tình yêu của người giỏi đẹp thật đấy QAQ”
...
Tuy vậy vẫn có một số người sẽ chỉ trích nói cô không xứng với sự theo đuổi anh khiến cô vô cùng khó xử.
***
Thu qua đông lại đến, mùa đông năm nay dường như lạnh hơn năm trước rất nhiều.
Mười một giờ đêm, Lê Thanh Phong vẫn ngồi bật youtube học cách đan khăn cho cô. Anh muốn đan cho cô một chiếc khăn, muốn sưởi ấm cô bằng chính đồ anh làm.
“Mai mình đợi cậu ở trước cửa kí túc xá nhé”
Từ lúc công khai theo đuổi cô, anh nghĩ nên đổi cái xưng hộ, nếu không mày tao mãi sẽ không ổn thì phải?
“Oke, chiều mai mình có tiết, cùng đi nhé”
Tuy chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh như mối quan hệ thân thiết của anh với cô vẫn luôn như vậy, hình như mới năm đầu yêu đương cũng không tốt lắm thì phải?
---
“Trần Nam Tư”
Vừa bước khỏi cửa kí túc xá, cô bỗng cảm thấy cổ mình có vật gì đó ấm áp choàng vào, một chiếc khăn màu trắng, màu cô thích.
“Lạnh vầy tặng cậu đấy, mình đan đẹp chứ”
Anh khẽ cười hỏi cô, mấy ngày của anh đấy, miễn cô ấm là anh sẽ không ngại.
“Cậu...”
Cô bất ngờ trước món quà này, người này ấm áp tới vậy, cô không nỡ lẩn tránh tình cảm này nữa.
“Không cần bất ngờ thế đâu, mình đan giỏi hơn cậu mà, hậu đậu như cậu không cần đan tặng lại mình đâu”
Vừa nói anh vừa đùa khả năng đan khăn của cô, cô gái nhỏ này cái gì cũng giỏi, nếu nói khuyết điểm duy nhất thì đó chính là quá dịu dàng, với quá hậu đậu.
“Cậu thật là! Không thèm tranh cãi với cậu nữa!”
Người này vừa khiến cô rung rinh tính chấp nhận cậu đã khiến tôi giây sau tức chết là sao!!!
***
Trên đường đi tới lớp có khá nhiều bạn nữ chăm chú nhìn anh, có người không ngại mà bất chấp ra xin làm quen với anh. Đáp lại chỉ là vẻ thờ ơ của anh: “Tôi có người mình thích rồi”
Nghe anh nói lời này trái tim Trần Nam Tư càng lúc càng đập mạnh, có khẽ lén nhìn anh.
Người này dù đứng ở đâu cũng tỏa ra ánh hào quang thu hút người khác, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác măng tô màu đen, bên trong mặc chiếc áo len cô lọ màu trắng, không phải ai cũng hợp mặc bộ đồ này nhưng anh mặc lên lại thật sự rất hợp. Cả người Lê Thanh Phong hòa hợp với bộ đồ đến lạ, pha lẫn là khí chất kiêu ngạo xen lẫn sự lười nhác của anh. Anh vốn đã cao hơn cô hai cái đầu, lúc này nhìn trông còn cao hơn, cô bỗng nghĩ nhìn như anh trai dắt em gái đi học vậy.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra cô đã lỡ thốt ra câu “Nhìn như anh trai dắt em gái đi học vậy”
Vừa nghe lời này anh liền quay ngay lại lườm cô, nụ cười vẫn còn vương trên môi, nhưng nụ cười này cô vừa nhìn đã biết anh giận rồi.
“Có phải anh trai hay không lát về ‘anh trai’ sẽ cho ‘em gái’ biết nhé”
Aaaa!!! Từ đào hố chôn mình, ai cứu được cô đây! QAQ!!!
---
Nhưng kết quả là lúc về anh vẫn chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ dắt cô đi ăn tối.
Quán ăn nay có vẻ vắng người, ít hơn mọi hôm một chút nhưng vẫn tính là đông đi. Mùa đông khá lạnh, hôm nay cả hai lại ăn lẩu theo sở thích của cô.
Nhìn người đối diện chăm chú ăn Lê Thanh Phong bỗng bật cười nhẹ, cô ngốc này lúc ăn lúc nào cũng như chú chuột nhỏ lặng lẽ gặm miếng phô mai của mình. Đáng yêu chết tim anh mất!
“Cậu cười gì vậy? Cấm cười mình trong lúc ăn nữa, nhìn bao lần chưa chán hả”
Cô vừa nói vừa xấu hổ đỏ tai, người này có biết bản thân cười đẹp thế nào không. Giây phút này bỗng dưng có người như nói vô tai cô, chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy được không? Cô muốn nụ cười của anh mãi thuộc về cô có được không?
“Ừ, không chán được, cậu là người đầu tiên cũng là duy nhất tôi thích bao năm nay, nhìn bao lâu cũng không chán”
Lê Thanh Phong với tay lấy khăn giấy lau khóe miệng cô vừa cười nói, anh chỉ đơn giản muốn cho cô biết bản thân yêu cô ra sao.
“Cậu...”
***
Cơn gió mùa đông khẽ thổi trên đường về khiến Trần Nam Tư lạnh phát run, nhưng giây tiếp theo cô bỗng cảm thấy gió dường như bớt lạnh hơn. Hóa ra anh đã đứng bên chắn gió cho cô, còn tiện tay lấy chiếc áo khoác choàng cho cô.
“Cậu không lạnh hả?”
“Ừ, cậu dễ lạnh hơn tôi mà còn hỏi tôi câu này sao? Đồ ngốc, đi nhanh nào, không cậu lạnh cóng mất đấy”
Anh trả lời cô, trong giọng nói của anh, cô biết rõ anh cũng đang lạnh, nhưng với anh thì cô bị lạnh càng quan trọng hơn việc anh lạnh.
“Lê Thanh Phong”
Đợi anh đi nhanh hơn mình hai bước, cô bỗng nắm lấy ngón tay của anh lại, khoảnh khắc này cô bỗng dưng muốn dũng cảm đối diện với chính mình.
“Tôi cũng là lần đầu thích một người”
“Người đó thường đi qua cửa sổ cười với tôi năm lớp mười một”
“Cậu ấy sẽ lén giúp tôi note những bài toán khó”
“Mỗi ngày sẽ ở cửa lớp đợi tôi tan học, sẽ sợ tôi đeo cặp nặng mà lén cầm đằng sau”
“Cậu ấy cũng quan tâm tôi mỗi ngày liệu tôi có ăn sáng đủ không, có ngủ đủ giấc không”
“Ngay cả hiện tại, cậu ấy cũng nhường chiếc áo khoác duy nhất cho tôi, cũng đan khăn tặng tôi”
“Cậu ấy tên là Lê Thanh Phong. Không biết liệu bạn học Lê Thanh Phong có nguyện ý ở bên tôi không?”
Khi nói ra lời này, Trần Nam Tư cảm thấy có lẽ dũng khí cả đời của cô chính là dành hết cho khoảnh khắc hiện tại. Cô thật sự đủ dũng khí nói ra lời thích anh ấy.
“Tôi cũng thích một người, cô ấy là mùa hạ trong tim tôi, là bốn mùa xoay quanh cô ấy. Tôi thích cô ấy rất nhiều, rất nhiều. Cô gái nhỏ ấy tên Trần Nam Tư. Lời này cho phép tôi hỏi cậu có nguyện ý làm bạn gái tôi không?”
Lê Thanh Phong cảm nhận được trái tim đang đập loạn lên của anh, hiện tại anh biết được cô ấy cũng thích anh, mối tình đầu năm mười bảy tuổi cũng thích anh.
“Được chứ, từ ngày hôm nay anh là bạn trai đầu tiền và duy nhất của Trần Nam Tư”
Cô bật cười, vội đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt anh. Người này bình thường kiêu ngạo lắm mà sao hiện tại lại rơi nước mắt trong vô thức vì lời tỏ tình của cô vậy? Anh như vậy cô sao ngừng thích được?
“Rất vinh hạnh được làm bạn trai của em.Trần Nam Tư, anh thích em”
***
Câu chuyện của họ bắt đầu vào mùa hạ năm mười bảy tuổi, ở bên nhau vào mùa đông năm mười chín tuổi.
Mùa đông năm nay lạnh thật, chí ít bên cạnh có mối tình đầu, cũng là duy nhất của nhau vậy là đủ.
Mùa đông năm nay mười ngón tay đan nhau dường như cũng thật ấm áp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro