Chương 5
Mười giờ tối, Lê Thanh Phong trước bàn học tỉ mỉ viết ghi chú kiến thức cho Trần Nam Tư. Có lẽ chính anh cũng không biết hiện tại khóe miệng anh đang khẽ cười, chỉ cần việc liên quan tới cô anh đều không ngại.
Sau khi note xong anh mở điện thoại lên vào mess tìm tin nhắn của cô.
“Chúc ngủ ngon, mai tao đưa mày vở note nhé”
“Oke”
Cô nhắn lại anh ngay lập tức khiến anh không nhịn được cười khẽ, cô nhóc này lại thức muộn học còn vô thức trả lời tin nhắn anh nữa.
“Ngủ sớm đi, còn hai ngày nữa thi rồi”
“Mày cũng thế, ngủ sớm đi”
Việc chúc ngủ ngon này đã trở thành thói quen của anh, không chúc cô dường như anh khó chịu trong người. Anh bỗng nhớ tới một tối nọ bản thân quên nhắn cho cô bỗng có giọng nói trong đầu như nhắc anh hãy nhắn cho cô đi, không nhắn anh sẽ lỡ mất một ngày nữa có thể bên cô.
***
“Trần Nam Tư, thi tốt nhé”
Lê Thanh Phong sáng sớm ngày thi đã đợi cô sẵn ở cửa cùng cô đợi xe bus đi tới điểm thi. Ánh nắng cuối hạ nhẹ nhàng chiếu lên bao bọc anh trong tia sáng mặt trời ngạo nghễ của tuổi niên thiếu. Nhìn thấy anh cười, Trần Nam Tư vô thức nhìn về phía nốt ruồi đuôi mắt anh, dường như cô rất quen thuộc với nốt ruồi ấy, dù cô chưa từng chạm vào nó.
“Ừ, mày cũng thế đấy. Mà không cần chúc mày cũng thi tốt”
Cô quay lại trêu anh, anh ấy vẫn luôn vậy, như mặt trời tỏa sáng, cho dù cô cố tới đâu cũng khó đuổi kịp. Mặt trời thật sự quá chói lóa, chói tới mức bao bọc cô trong nắng ấm của anh tỏa ra, sự ấm áp duy nhất cho mình cô.
---
Cuộc đời của cả hai quả thực quá êm đềm, ngày tháng quen nhau của họ cũng vậy. Khi nhận kết quả đỗ vào trường Báo chí tuyên truyền, cô chỉ cảm thấy như nó là việc được định sẵn, hình như kết quả này đã lặp lại nhiều lần thì phải?
Trần Nam Tư định cầm máy lên gọi hỏi anh đỗ trường nào, cô có chút buồn, sợ rằng sau này lên Hà Nội cả hai sẽ mỗi người một nơi.
“Tôi đỗ cùng trường cậu”
Vừa cầm máy lên cô đã thấy anh gọi, vừa bắt máy đầu dây bên kia là chất giọng ấm áp của anh vọng lại. Anh muốn cho cô biết, đừng lo, điều cậu nghĩ không thành thật đâu, tôi sẽ trói cậu thật chặt bên mình đấy.
“Cậu không học NEU? Cậu...”
“Vì tôi muốn học cùng với cậu”
Cô ngơ ra, không ngờ anh lại nói như vậy, cô không biết rốt cuộc anh muốn nói gì đây. Lần đầu trong đời Trần Nam Tư hoang mang lại có chút mong chờ, cảm xúc kì lạ này xoay quanh người con trai tên Lê Thanh Phong.
“Ra ngoài chơi đi bạn cùng trường Trần Nam Tư, đừng ngơ ra nữa”
Cô không biết, kì thực ở đầ dây bên kia Lê Thanh Phong đã đỏ hết tai, lời kia nói ra trong vô thức khiến anh không thể kìm chế. Ở đây trong đầu có người nói với anh, theo đuổi cô ấy trước khi quá muộn đi, nếu không cậu thật sự bỏ lỡ cả đời của mình đấy.
***
Ngày nhập học cuối cùng cũng tới, Mai Phương, Trần Trung, Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư cùng đỗ vào một trường bèn hẹn nhau cùng tới nhận phòng ở trường.
“Đi xa lên đó học, có gì nhớ gọi bố mẹ, thiếu tiền nhớ nói với bố, bố lén chuyển cho”
Bố Trần Nam Tư khẽ kéo con gái lại nói thầm, con gái đi rồi ông thật sự không nỡ xa con.
“Chị, chị phải thường xuyên về chơi với em Minh Anh đấy”
Cô em út của cô khẽ kéo tay cô thủ thỉ, con nhóc ngày nào bập bẹ nay đã lên tám tuổi, cô nhóc không muốn xa chị gái. Trong khoảnh khắc nào đó Minh Anh dù còn bé nhưng có dự cảm nói với cô, đừng để chị cô bé đi, nếu lần này đi có thể rất ít cơ hội gặp lại.
“Được rồi mà, giờ con phải đi không muộn xe. Con nhóc kia, em ở nhà phải ngoan, Cuối tuần chị lại về”
Trần Nam Tư vừa nói vừa kéo má đứa em, cùng lúc này cô nghe thấy tiếng Lê Thanh Phong gọi lên xe, trước khi đi anh còn chào bố mẹ cô. Hơn một năm chơi cùng nhau, bố mẹ cô đã hoàn toàn quen thuộc với cậu bạn này của con gái, cậu nhóc này vừa đẹp trai, thành tích tốt còn ngoan ngoãn sao bố mẹ cô không vui khi con có người bạn như vậy đây?
“Có gì cháu chăm sóc con bé Nam Tư nhà cô chú hộ cô chú nhé”
“Dạ vâng ạ”
Chiến lược đầu tiên Lê Thanh Phong nghĩ đến để theo đuổi cô chính là làm thân với gia đình cô, anh thầm nghĩ chuyến này bản thân thành công chắc dây. Lên đại học rồi ai cản được cô yêu đương đâu!
Nhưng chưa đợi anh nghĩ về việc được ngồi cùng cô, cô bạn Mai Phương đã kéo tay Trần Nam Phương ngồi đầu xe khách với cô. Còn anh bị Trần Trung kéo tay ngồi cuối xe, quả thật cảnh tượng anh đầu cầu em cuối cầu đúng nghĩa...
---
“Này, thằng Phong đang theo đuổi mày công khai rồi đấy, nhớ không được đồng ý nhanh đâu đấy, ít nhất cũng bốn tháng cho tao”
Trời mùa thu hơi se lạnh, Trần Nam Tư khoác cái áo khoác mỏng nghe lời cô bạn không khỏi nóng hết mặt.
“Mày nói gì đấy, cậu ấy...”
Mai Phương biết thừa cô bạn mình định nói gì, cô bèn tuôn một tràng sớ như lúc trước:
“Bạn bè mà lấy lòng bố mẹ mày thế à, còn tặng quà?”
“Bạn bè gì nhìn mày lúc nào cũng lộ ra nét dịu dàng”
“Bạn bè nào chỉ cần chỗ nào có mày sẽ nhanh chóng xuất hiện dù bản thân không thích chỗ đó”
“Bạn bè nào mỗi khi đi qua nơi đông người sẽ vô thức nắm tay sợ mày lạc”
“Quan trọng là mỗi lần mập mờ đó cậu ấy đều thể hiện cho tất cả bọn tao hiểu cậu ấy theo đuổi mày. Cậu ấy để người xung quanh nghĩ hai người là người yêu”
“Tóm lại, bạn thân khác giới bình thường sẽ đéo ai có suy nghĩ này đâu con điên”
Trần Nam Tư nghe bạn nói từng câu tai cũng dần đỏ thêm, lần này cả mặt và tai cô chính là đỏ hết rồi. Cậu ấy hình như đúng thật...
“Không cần nói gì mà sao cậu ta để ý tới mày được, chính tao còn không biết sao nam thần để ý mày được mà. Nhưng tóm lại mày cũng nhìn đúng chất dịu dàng, nữ tính sao cậu ấy không thích được. Chỉ cần biết cậu ấy đang công khai theo đuổi mày là được”
Trần Nam Tư lúc này chính là câm nín, dù sao cô cũng không coi anh đơn thuần là bạn từ đầu, chỉ là cô giấu đi điều đó, âm thầm bên anh làm bạn mà thôi...
***
Ngày đầu tiên lên đại học của tuổi mười chín, cô biết anh cũng thích cô.
Yêu thầm giống ngồi trên đống lửa, không biết giây tiếp theo nên làm gì có cảm tình của người kia.
Mùa thu năm mười chín tuổi, anh công khai theo đuổi cô, cũng là mùa thu năm ấy cô nhận ra bí mật nhỏ anh giấu kín mà hình như cũng không kín lắm.
Cuộc đời của bọn họ dường như vì sự xuất hiện của người kia, bốn mùa đều khẽ vang lên những rung động khác nhau của tuổi thiếu niên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro