Chương 4: Rung động vì anh
Mùa hạ lần đầu gặp gỡ dần trôi qua, Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư thoáng chốc đã làm bạn được gần một năm.
Lớp 12a7 dường như đã quá quen thuộc với hình ảnh mỗi giờ ra chơi anh lại chạy sang giảng bài cho cô. Kì thi đại học đã gần tới, họ dường như đang đuổi theo mục tiêu phía trước cùng nhau.
"Lát về nhớ chừa một chỗ cho ta nhé"
Lê Thanh Phong thuận tay đưa lên xoa đầu dặn cô trông chỗ xe bus cho anh, cô cũng không gạt ra chỉ khẽ gật đầu mặc anh xoa. Hành động này trong vô thức đã trở thành thói quen sau khi thân nhau của cả hai, khiến họ cũng không biết bản thân giấu được nhau chứ chẳng giấu được người ngoài cuộc như cô bạn thân Mai Phương.
...
"Ê, còn nói không có gì, nhưng mà sao tụi mày tiến triển chậm thế?"
Mai Phương khẽ huých tay Trần Nam Tư sau khi Lê Thanh Phong vừa đi khuất, cô nàng thật sự tò mò sao hai con người chậm nhiệt này có thể làm bạn được?
"Thôi nha, tao với thằng Phong chỉ là bạn"
Cô quay qua khẽ nhéo má cô bạn thân mình, con nhóc thối, đầu mày toàn chứa tiểu thuyết ngôn tình không hả?
"Ồ, bạn cơ đấy à"
"Bạn nào mà chỉ dịu dàng với mình mày?"
"Bạn nào rõ ràng chẳng để cô gái nào có quyền xông vào thế giới của mình lại để mình mày là bạn thân khác giới?"
"Bạn nào xoa đầu nhau như kia?"
"Bạn nào tính tình độc miệng nhưng thấy mày là quay ngoắt thế kia?"
Cô nàng tuôn một tràng cho cô hiểu cái vị cô coi là bạn kia, dù cô rung động vẫn quyết định chỉ làm bạn kia có ý với cô đấy.
Trần Nam Tư nghe lời này khẽ lắc đầu, việc trước mắt cô muốn đỗ đại học đã, những việc khác sẽ lùi ra sau. Hơn hết dạ gần đây trong đầu cô thường có linh cảm không nên ở bên anh, chí ít không phải là bây giờ.
***
Vừa về tới nhà anh liền để cặp sách xuống, không kìm được xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
"Tan học đợi tao nhé"
"Ra đi, tao đợi mày ở bến xe bus nhé"
Đáp lại anh luôn là câu trả lời nhanh nhát của cô.
"Tất nhiên sẽ đợi mày rồi"
"Nhớ đứng mé ra đấy, tao sợ mấy người thích mày ghim tao đấy"
Kết thúc ngày vẫn luôn là anh canh thời gian trước khi đi ngủ nhắn cô một tiếng "Chúc ngủ ngon".
Có lẽ chỉ cần là cô, anh sẽ nhớ mọi thói quen của cô, sẽ để ý giờ nào cô tan lớp, để ý thời gian cô ngủ hay cô dậy để gửi lời chào tới cô như thói quen. Đứng trước người mình thích, tự tin bao nhiêu cũng sẽ biến mất, để lộ sự tự ti, dịu dàng trần trụi nhất dành riêng cho một người.
Chỉ một người là đủ...
"Mày ăn cơm chưa? Lát tụi mình gọi video học bài nhé"
Lớp mười thật sự rất bận, dù thành tích anh luôn đứng đầu, cô cũng chẳng kém nhưng dường như cả hai đều muốn tốt hơn, tốt hơn để người kia chú ý tới mình, cũng là tốt hơn cho tương lai của chính mình.
"Đợi tao hai mươi phút, tao rửa bát sẽ lên luôn"
Cô trả lời tin nhắn anh vẫn luôn nhanh như vậy, trong vô thức cô không muốn để anh đợi lâu, tựa như có người nói với cô. Đừng để cậu ấy đợi, cậu ấy đã đợi mày rất lâu rồi, đừng để cậu ấy đợi nữa nhé!
...
"Ngủ ngon nhé, đừng thức khuya quá, tao không muốn thấy mày ngày mai phờ phạc đâu"
Trước khi tắt cuộc gọi dạy kèm này, Lê Thanh Phong bèn dặn Trần Nam Tư. Cô gái anh thích cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không thương lấy bản thân, cứ suốt ngày cắm đầu vào học, tuy còn hai tháng nữa thi đại học nhưng nhìn cô sụt mất mấy cân khiến anh không khỏi khó chịu trong lòng.
"Biết rồi mà, ngày nào mày cũng nhắc tao đó. Mai tới lịch tao ôn văn cho mày nhé"
Cô bật cười, người này cái gì cũng tốt, chỉ là suốt ngày càm ràm về việc ngủ đủ giấc của cô hoài.
Anh chỉ biết cười lắc đầu nhìn cô cười, cũng chỉ đứng trước người con gái này anh mới chịu thua như hiện giờ. Thôi vậy, để cô ấy học, anh sẽ ở phía sau bảo vệ sức khỏe cô.
***
Sáng thứ hai đầu tuần, cả trường ra sân tập trung tiết chào cờ thường lệ nhưng với học sinh lớp mười hai dường như lại có điều gì đó tiếc nuối, vì đây là tuần cuối họ học với nhau trước khi thi đại học.
"Bạn gì ơi, có bạn đưa bạn cái này"
Cô bạn lớp bên khẽ chạm tay Trần Nam Tư đưa cho cô một chai nước lọc cùng bánh mì. Cô chưa tỉnh ngủ bèn cảm ơn nhận lấy, chỉ thấy có dòng chữ nắn nót viết trên chai nước "Nhớ ăn sáng đầy đủ đấy. Lần này cấm trả tiền"
Cô bật cười nhìn sang hàng ghế lớp 12a5 chỉ thấy anh nhìn lại cười với cô khẽ nói khẩu hình miệng: Ăn đi.
"Tụi mày thân nhỉ? Có cách nào để làm quen Lê Thanh Phong thì chỉ tao với. Cậu ấy độc miệng quá, tụi tao không có can đảm tán"
Cô bạn cùng lớp sau giờ chào cờ gọi Trần Nam Tư lại hỏi cách làm quen với anh, nhưng câu hỏi này kì thật cô không biết trả lời sao, chỉ lắc đầu không biết.
"Cậu ấy độc miệng lắm hả?"
Thấy cô tò mò hỉ, cả đám con gái trong lớp bèn vội kể chiến tích từ chối người khác của anh một cách thao thao bất tuyệt.
"Cậu ấy đẹp tới vậy nhưng lúc nào cũng như tảng băng di động ý, cậu không biết đâu, có bạn này hỏi xin kết bạn Lê Thanh Phong mặt không gợn sóng lạnh lùng nói: Tôi không có điện thoại"
"Đúng đúng, hay là câu: Tôi không thích kết bạn với cậu"
"Còn nữa: Cậu muốn thì liên quan gì tới tôi?"....
Cả đám nhao nhao kể về lịch sử tình trường bằng âm của Lê Thanh Phong cho Trần Nam Tư mở mang tầm mắt, trong lòng ô khẽ giơ một dấu like to bự cho anh. Cậu ngầu thật, kĩ năng độc miệng này quả thật khiến tại hạ mở mang tầm mắt!
"Đó, gần như cũng chỉ có mày là bạn thân khá giới duy nhất của cậu ấy đấy Nam Tư, mày làm gì mà làm bạn được thế?"
Cả đám nhao nhao hỏi thế này Nam Tư không biết ứng xử sao, cô khẽ kéo tay cô bạn Mai Phương nhờ cứu trợ nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết của cô nàng.
"Vì tôi chủ động kết bạn, có hỏi cậu ấy cũng không biết trả lời đâu"
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở cửa lớp, lẫn trong đó còn là sự khó chịu. Trần Nam Tư còn chưa ăn hết đồ ăn sáng, cứ như vậy bị hỏi cô ấy sẽ chẳng ăn được mất!
"Đúng đấy, thằng này nó chủ động sao mà nhỏ em khờ kia của tao biết được mà tụi mày hỏi"
Trung thò đầu vô tiếp lời nhưng chỉ nhận lại cái lườm của anh, thằng ngu này lúc nào không chĩa mỏ cứ phải lúc này hả?
"Mày cút đi cho tao"
Anh khẽ chửi thằng đồng đội heo tên Trung kia, tên này không phá đám không được à.
---
Đợi tới khi cả lớp tản ra Lê Thanh Phong lại theo quán tính đi về phía Trần Nam Tư, khác với mọi lần, lần này anh chạy tới xách cổ áo cô lên lôi về chỗ ngồi trong sự ngơ ngác của cô.
"Ăn sáng chưa mà nói nhiều thế con này"
Lần đầu cô thấy dáng vẻ tức giận của anh như lời mọi người hay nói, người này độc miệng thật đấy.
"Bây giờ mình ăn liền thưa đại ca"
Nhìn thấy cô ăn, anh mới khẽ cười, cô ngốc này ăn giống chú chuột nhỏ thật đấy. Khoảnh khắc hiện tại anh cảm thấy thật quen thuộc, dường như ở một thời không trước đó họ cũng đã từng như vậy?
"Vậy lát tan học đợi tao về nhé"
Lại một ngày nữa, trước lúc hết giờ ra chơi anh khẽ nhắc cô đợi mình, cô cũng nhìn lại anh khẽ gật đầu. Hiện tại nếu không có người kia đi về cùng hình như hơi không quen thì phải...
***
"Trần Nam Tư"
Tới khi xuống xe bus nhìn cô bước vào nhà mình, anh vô thức gọi cô. Gió mùa hạ thổi qua mái tóc cô, cô quay người lại thắc mắc nhìn anh.
"Tao đây, có việc gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là bỗng dưng muốn gọi tên mày thử"
Ngày hôm nay dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi sau tiếng gọi này, anh biết cô đã một năm, lâu hơn thời gian cô biết tới anh. Trần Nam Tư ở thời điểm này chẳng hay người để lại cuối thu cho cô năm trước đã lặng lẽ vì sự xuất hiện thoáng chốc mà yêu cả mùa hạ râm ran tiếng ve ấy.
"Ừm, vậy Lê Thanh Phong, tao vào trước nhé. Bỗng dưng cũng muốn gọi lại mày"
Đợi tới khi cô đi vào nhà, nhịp tim trái tim của anh dường như cũng không thể dừng lại đúng nhịp đập. Khoảnh khắc gọi tên cô ban nãy dường như có giọng nói bảo anh, lần này giữ cô ấy thật chặt bên mình nhé...
---
Điều đẹp nhất của thời thanh xuân với anh là mùa hạ năm gặp cô. Ở tuổi mười bảy mang trong mình sự kiêu ngạo của thiếu niên, Lê Thanh Phong gặp được một người ấm áp như nắng hạ.
Anh sẽ tự ti không dám quá gần cô, sẽ để ý từng thói quen của cô, sẽ để ý hôm nay cô cầm cặp nặng không để cầm cặp phía sau lén cho cô đỡ nặng.
Cả thanh xuân năm cấp ba của anh, vì em mà nhớ mãi một mùa hạ năm mười bảy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro