
Chương 17
Một tuần này Trần Nam Tư cảm thấy thế giới cô dường như ngày càng mơ hồ, cô không biết tiếp theo bản thân rốt cuộc nên làm gì?
Cô lập di chúc trao công ty lại cho bố mẹ, cô biết bố cô làm được, ông năm nay mới ngoài tứ tuần vẫn còn khả năng làm thêm vài năm sau đó đưa công ty lại cho em gái cô.
“Bố, công ty con làm phiền bố tiếp quản rồi, không cần quá sức đâu con tích đủ dư cho bố mẹ an nhàn về sau rồi. Sau này Minh Anh lớn, nếu bố và mẹ muốn đi du lịch thì mở thẻ này nhé, cả đời con có ngần này mong bố mẹ không chê nha. Bố mẹ đừng buồn nha, con yêu bố mẹ nhiều lắm, đừng buồn nhé.
À đừng tổ chức tang lễ con to làm gì, chôn con chỗ con mua sẵn thôi là được ạ.”
Viết xong bức thư kèm di chúc cho bố mẹ, cô lại viết thêm một bức thư cho em gái mình. Đứa em này vẫn luôn là vướng bận lớn nhất của cô, con bé khi biết cô mất liệu có buồn không?
“Minh Anh, thẻ này ít tiền hơn cho em tiêu vặt mấy năm nữa. Quyển nhật kí chị biết em đọc được rồi, chị biết em nhớ được chuyện trước đây. Đừng nói cho bố mẹ, ngoan ngoãn học tốt đừng làm bố mẹ buồn, chị không sao đâu nhóc con. Đợi sau này, hơi lâu xíu thôi nhưng sẽ gặp lại mà nhỉ út của chị? À đừng nói cho anh ấy biết đấy, anh ấy không nhớ nữa đâu em.
Năm mười tám tuổi của em chị không thể ở bên, chúc em vững bước mãi về sau nhé, chị chúc trước đấy. Chị yêu út của chị lắm”
Trần Nam Tư vội đưa di chúc cùng lá thư cho luật sư của cô, đợi sau khi anh ấy ra khỏi phòng đóng cửa lại còn mình cô. Lúc này nhìn căn phòng còn mình mình cô mới thả lỏng, cô cố gắng ổn định tinh thần không rơi nước mắt.
Chỉ còn ba ngày cuối, cô đã làm hết tất cả việc cần làm, chỉ duy việc gặp lại anh là không thể. Cô nghĩ thầm, nếu một ngày lỡ như anh nhớ được, chỉ là lỡ như thôi... Cô không nỡ thấy anh buồn, cứ coi như cô đã vạch rõ giới hạn, anh không biết gì sẽ dứt được khỏi đoạn tình cảm này thôi?
“Lê Thanh Phong, em nhớ anh”
Nhưng đáp lại cô chỉ là hai dòng nước mắt chảy nơi khóe mắt cô, bóp nghẹn tâm can tới không thể thở. Cô giống như đứa trẻ mất đi thứ nó hết lòng trân trọng, thứ khác duy nhất là cô khóc trong thầm lặng đem giấu tâm sự vào trong tim.
***
“Chị Nam Tư, sao đột nhiên chị lại muốn mua phần mộ của chị vậy? Chẳng phải mai là ngày cưới của chị sao?”
Ngày cuối cùng, Trần Nam Tư quyết định tự đi mua mộ phần của mình, lúc đưa ra quyết định này cô đã buông bỏ hết tất cả. Hai đêm nay cô xin nghỉ phép đi làm những việc bản thân chưa kịp làm, cô muốn một lần được tận hưởng cuộc sống của cô.
Hôm kia cô muốn đi chơi một chút Tình tiết truyện liền xuất hiện rồi nói trong đầu hỏi cô muốn đi đâu, nó sẽ thay cô xử lí việc ở công ty. Coi như là niềm vui cuối cùng đi, cô thầm nghĩ vậy rồi làm việc cô muốn làm.
“Ừ, tôi muốn mua chỗ nào phong thủy tốt chút. Đời người ai biết được tương lai đâu”
Nhưng tôi biết tôi sắp chết rồi đấy. Cô thầm thêm câu nói này trong lòng, mỉm cười lịch sự nhìn người tư vấn chỗ mộ phần cho mình. Kì thật mấy năm nay làm quần quật, nếu là người bình thường sao có thể có được thành công sớm như cô.
Cũng nhờ Tình huống truyện nói dù sao cô cũng nguyện làm đá lót đường đi đúng mạch truyện rồi, nó sẽ giúp cô thực hiện mục tiêu đủ tiền cho bố mẹ an nhàn về sau. Vậy nên đối tác của cô cũng gặp nhiêu, tự nhiên sẽ có nhiều mối quen biết mua mộ phần như này.
“Vậy sao mua có mình thế, không mua luôn cho chồng chưa cưới à, haha”
Đối tác nhìn cô cười cười, bọn họ cũng coi là giao lưu nhiều có thể đùa giỡn vài ba câu với nhau đi.
“Kệ anh ấy, anh ấy tự đi mà mua”
Tuy giọng điệu đùa đùa nhưng cô biết rõ Phạm Thế Long không chết yểu đâu, anh ta còn muốn chết cùng với Nguyễn Thảo Linh, quan tâm làm gì nữ phụ như cô.
Cuộc nói chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, cô nhanh chóng hoàn thành mua được một phần mộ gần nhà, cũng gần nơi ngõ nhỏ năm cấp ba Lê Thanh Phong cùng cô thường đi qua. Coi như cô khẽ trộm hồi ức đem giấu trong tim mà tan biến đi nhỉ?
---
Năm giờ sáng, ánh đèn bàn của Trần Nam Tư vẫn sáng đèn.
Cô ngồi trên bàn làm việc chăm chú viết những dòng cuối vào nhật kí, cô thức cả đêm viết chúng. Cuối cùng nhật kí cũng sắp hết, cô cũng đã tới hồi kết phần việc của mình, chỉ còn bốn tiếng nữa tất cả thế giới của cô sẽ hoàn toàn tan biến.
“Lê Thanh Phong, ước gì một ngày nào đó anh có thể biết được sự tồn tại cuối cùng của em trong cuốn nhật kí này nhỉ anh?”
Cô vừa nghĩ muốn lại vừa không muốn anh thấy, cô muốn anh biết hóa ra bọn họ từng có một thời yêu nhau tới vậy, hóa ra cả hai người qua cửa sổ lớp học năm nào đã trao nhau mối tình đầu của tuổi mười bảy. Cô muốn anh biết mối tình đầu của họ thuộc về nhau chứ không phải thuộc về ai khác.
Nhưng cô cũng không nỡ, anh ấy mọi việc liên quan tới cô đều dễ bắt nạt, cô không muốn anh khóc thêm một lần vì cô. Cô không nỡ nhìn người con trai cả đời này của mình tổn thương, cô muốn anh tiến về phía trước, muốn anh có được hạnh phúc thuộc về anh.
“Thôi kệ đi, Lê Thanh Phong, tương lai về sau của anh nhất định sẽ tiền đồ tựa gấm”
Nhớ thương cô ấy như cách anh yêu em, đừng làm cô ấy buồn. Nếu chúng ta không thể đến bên nhau thì anh hãy trân trọng cô gái bên anh nhiều vào, đừng để cô ấy tổn thương.
***
Kì thực có một loại tình cảm đau lòng nhất, yêu mà không thẻ ở bên nhau.
Trong thế giới mơ hồ của em, điều rõ ràng nhất vẫn luôn là anh, từ mười bảy tới hai mươi bảy, mười năm vẫn luôn là anh..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro