Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16
“Này, cuối tuần này cùng tao đi chọn váy cưới nhé”
Trần Nam Tư nhắn tin trong nhóm chat bốn người của cô, Lê Thanh Phong, Trần Trung và Mai Phương.
Một tháng nay cô quyết tâm làm bạn cho anh hết hi vọng, bắt đầu những hành động như hồi cả hai chỉ còn là bạn bè. Trở lại ngày xưa của bốn đứa trẻ vô tư năm ấy.
“Mày định đặt ở tiệm nào?”
Cả hai người kia rep lại, chỉ có Lê Thanh Phong tim tin nhắn cô chầm chậm nhắn lại chữ “Cuối tuần nhớ gọi cả tao”.
Một tháng này xưng hô của họ thậm chí đã quay lại khi còn là những người bạn thân nhất. Chỉ là bạn.
Kì thật cô không biết anh có gắng thế nào để gõ dòng ấy, anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, anh không biết rốt cuộc họ đã sai ở đâu để đi tới bước hiện tại. Một tháng nay anh luôn thơ thẩn mà nghĩ, chẳng lẽ mối tình đầu năm mười bảy tuổi như người ta nói không thể cùng nhau đi tới cuối chăng?
Anh không biết bản thân cuối tuần này khi nhìn cô trong bộ váy cưới sẽ có cảm giác ra sao đây, cô ấy năm hai mươi lăm tuổi xinh đẹp trong bộ váy cưới họ từng nghĩ về năm tháng tuổi trẻ. Nhưng chú rể của cuộc đời cô lại không còn là anh trong lời họ những năm tháng trước, cảm xúc này nên làm gì đây?
***
“Ê, tao mặc bộ này ổn không tụi mày”
Trần Nam Tư kéo rèm bước ra khỏi phòng thử đồ hỏi bốn người, ánh mắt anh vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô. Cô ấy chầm chậm không còn là dáng vẻ ngây ngô của tuổi thiếu niên, người anh trao cả tâm can giờ đây xinh đẹp trưởng thành trong bộ váy cưới như chú hồ ly nhỏ thu hút ánh nhìn mọi người.
“Cũng được, tao nhìn mày bao năm thấy bộ này đẹp nhất với mày đấy”
Mai Phương cùng Trần Trung lên tiếng tiện thể giơ ngón like về phía cô, trong đầu cô lúc này chỉ duy nhất một ý nghĩ “Đẹp nhưng không phù hợp với mình”. Trái tim chú rể và cô dâu không hướng về nhau sao gọi là đẹp đây?
“Em mặc gì cũng đẹp lắm vợ à”
Phạm Thế Long nhìn lướt qua cô vừa cười nói, cô chỉ thấy sự giả tạo tới cùng cực. Tại sao ai lại viết ra người như hắn ta? Yêu nữ chính nhưng vẫn kết hôn nữ phụ rồi lén lút sau lưng tán tỉnh nữ chính? Văn này ba xu còn chả đáng, cổ xúy cho tam quan lệch lạc à?
Nhưng vì mục tiêu cuối cùng cô vẫn phải gạt qua nghe theo Tình tiết truyện mà diễn tiếp phần đặc sắc này.
Trần Nam Tư quay lại cười tươi nhìn anh ta tiến tới ôm eo vừa đùa tình cảm ngại ngùng liếc nhìn Phạm Thế Long khẽ nói ẩn ý.
“Anh thật là... Ngại chết em”
Cô chỉ muốn lúc này ói một tràng, diễn cái vở này nghĩ đã thấy sợ, cho dù một người hiền lành như cô cũng phải phản kháng cái cốt truyện thần kinh này.
Trong lúc màn kịch này diễn ra, cô không biết Lê Thanh Phong ngồi đó đã khen cô rất nhiều, đau cũng rất nhiều. Anh chỉ đành nhịn vào lòng, chí ít cô ấy hạnh phúc, anh làm bạn bảo vệ cô cả đời là được, vĩnh viễn làm người hộ vệ chung thành nhất của cô mọi lúc...
---
“Ba mươi phút nữa công ty tôi có cuộc họp, nhờ mọi người đưa vợ tôi về với nhé”
Vừa ra khỏi tiệm váy cưới Phạm Thế Long liền kiếm cớ bỏ đi trước, cô chỉ biết giả bộ vâng dạ rồi trong lòng thằm chửi tám đời nhà tên tra nam ăn không ngồi rồi đi tán tỉnh nữ chính chứ làm được việc mẹ gì đâu này.
“Để tao đưa con nhỏ về cho, tụi mày về trước đi”
Mai Phương kéo tay Trần Nam Tư rồi cầm chìa khóa xe vẫy tay hai người còn lại, cho tới khi bỏ đi thật xa hai người kia cô nàng mới quay lại nghiêm túc hỏi cô.
“Thằng Phong vẫn còn rất yêu mày. Mày chắc nó buông tay được không?”
Cô nàng rất lấy làm lạ nhưng Mai Phương tôn trọng quyết định của cô, cô đã làm gì cô nàng sẽ không tham gia quá sâu.
“Anh ấy bảo được thì sẽ được thôi”
Cô khẽ gật đầu, cô hiểu rõ anh như cách anh hiểu cô, anh nhất định sẽ buông bỏ được cô. Mà không buông cũng chả sao, vì sau khi cô hoàn thành cốt truyện anh sẽ vĩnh viễn quên đi cô mà thôi.
“Tùy mày”
Cô nàng không hỏi nữa, quay đầu đi lái xe trong tâm trạng rối bời. Cả hai đều là một trong những người bạn thân của cô nàng, rốt cuộc tại sao họ chia tay chính cô còn không rõ, mà có khi chính chủ cũng chẳng rõ thì cô tò mò cũng chẳng cách nào hiểu nổi.
***
“8/8/202v,
Trần Nam Tư, hôm nay em mặc váy cưới thật sự rất đẹp.
Đẹp hơn rất nhiều trong mộng tưởng năm nào của anh. Tiếc rằng người đứng bên em không còn là anh.
Mong cho cô gái anh yêu sẽ luôn hạnh phúc.
Một đời của anh sẽ chẳng yêu ai hơn em được nữa mất.
Nhưng dù chuyện gì anh vẫn sẽ luôn là hộ vệ của riêng mình em, luôn ở phía sau bảo vệ em trong âm thầm.
Anh hơi chút tiếc nuối, có lẽ tình đầu năm mười bảy tuổi sẽ không có tương lai phải không em?”
Anh nắn nót viết trang nhật kí nhỏ gửi cho chính mình, dặn chính mình luôn ghi nhớ anh yêu cô thế nào. Lê Thanh Phong cũng không rõ hành động này của anh, dạo này như có linh cảm anh sẽ quên mất cô, anh phải ghi tất cả mọi thứ liên quan tới cô. Cho dù thế giới thế nào anh muốn bản thân luôn nhớ anh yêu cô gái Trần Nam Tư tới thế nào, yêu bằng cả nỗi lòng...
***
Có những mối tình đẹp tựa nắng hạ, lại có cái kết âm u tựa ngày mưa.
Chí ít hai ta đều nhớ từng có một tình yêu vẹn nguyên cho đối phương là đủ.
Có lẽ nhìn thấy người hạnh phúc cũng là một niềm vui đẹp nhất đời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro