Chương 15
Chương 15
Thời khắc này dường như thời gian quay ngược lại những năm đại học của cả hai, giống những ngày anh cùng cô đi ăn ở quán lẩu lần đầu hẹn hò. Chỉ là khác trước, lần này là sự im lặng tới lạ, không còn dáng vẻ ở cạnh luôn nói cười khi xưa.
“Anh biết em quyết định kết hôn với Phạm Thế Long vì hợp tác, anh cũng biết em làm vậy để che mắt giúp anh ta”
Lê Thanh Phong mở lời trước, kì thực anh muốn nói cô biết đừng giấu anh gì được không, anh cũng luôn dõi theo cô sao có thể không phát hiện điều lạ chứ?
“Đúng, nhưng chúng ta không thể quay lại được”
Trần Nam Tư cúi đầu đáp, lựa chọn không thể thay đổi dù cho tình cảm cô dành cho anh có nhiều tới đâu cũng chẳng thể. Yêu một người dường như cả sinh mạng cô đều rút cạn đem trao người đó.
“Ít nhất em đồng ý vẫn là bạn với anh”
Là bạn...
Lời này cô tất nhiên giữ lời, cho cô một lần ích kỉ, một lần đem anh trở lại bên mình, ít nhất cho cô có kí ức đẹp nhất bên anh.
---
Tối đó về tới nhà Lê Thanh Phong lần đầu cảm thấy như mấy hết sức lực, lần đầu anh muốn để bản thân ngủ một giấc bình tĩnh sau ba năm nay nhưng nằm xuống giường anh lại mất ngủ.
Rốt cuộc anh nên vui vì ít nhất có thể làm bạn, có thể nhìn thấy cô gả cho người ta. Hay nên buồn vì người anh yêu không thể ở bên?
Lê Thanh Phong không rõ, anh biết bản thân còn yêu cô rất nhiều, yêu tới mức hèn mọn chỉ mong có cơ hội ở bên cô.
Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, những giọt mưa nặng nề rơi như nỗi lòng nặng trĩu của anh lúc này, anh sẽ cố buông bỏ trong thời gian một tháng cuối cùng làm bạn của cô.
***
“Trần Nam Tư, cô đi trái cốt truyện”
Tình tiết truyện liên tục nhắc cô về sự tồn tại của thế giới này suốt từ lúc cô lên xe về nhưng cô lơ nó đi. Một tháng cuối cùng cô muốn sống cho bản thân mình.
Trần Nam Tư lặng lẽ nhìn mà hình tin nhắn của anh và cô, lướt từng chút một, cẩn thận trân trọng phần kí ức này. Điều duy nhất cô muốn chỉ là khi cô ra đi, kí ức của họ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, dù anh không còn nhớ đi chăng nữa.
“Cô luyến tiếc tới mức khóc thì có thể thay đổi? Kể cả cô muốn thay đổi ta cũng sẽ tìm mọi cách khiến cốt truyện phải vận hành đúng”
Tình tiết truyện thờ ơ nói, trong đó dường như có sự giận dữ của nó khi nhân vật nó cai trị lại không nghe theo sự sắp đặt của nó. Nhưng khoảnh khắc nó nói, cô mới biết bản thân khóc, lại một đêm cô khóc nhớ anh.
Như nhớ ra điều gì, cô đứng dậy khỏi giường chạy ra chỗ két sắt lấy quyển nhật kí cùng quà anh tặng khi họ bên nhau. Cô khẽ cầm chiếc bút viết lên bức thư đơn phương lần thứ bao nhiêu chính cô cũng không nhớ rõ.
“Ngày 6/11/20xb,
Hôm nay đồng ý làm bạn với anh, kì thật em không muốn, có thể trở về như trước không?
Không có khả năng đâu nhỉ?
Vì so với việc không bên anh, em càng sợ anh biến mất hơn ngàn vạn lần anh à.
Em nhớ anh, yêu anh.
Chúng ta làm bạn nhé anh, quay lại những năm tháng bạn bè là đủ với em một tháng cuối cùng này”
...
Viết xong dòng cuối Trần Nam Tư không kịp được mà bật khóc, cô chỉ còn một tháng cuối cùng...
Cô cầm chiếc khăn anh đan năm ấy bên cạnh cuốn nhật kí ra ôm, lại một đêm cô khóc nấc vì nhớ anh. Kì thực cô một lần nữa muốn chửi tác giả tạo ra thế giới này, tại sao lại tạo ra cái cốt truyện phi logic như vậy? Phạm Thế Long si tình nữ chính sao còn lấy cô, còn để cô làm bia đỡ đạn, tại sao cô lại phải chết vì cái tình yêu vớ vẩn của anh ta?
Nhân vật phụ được viết trong sách như cô chẳng lẽ không thể có cảm xúc của mình sao?
---
“Chị Nam Tư, mắt chị sao vậy?”
Ngày hôm sau cô nghỉ một ngày về thăm bố mẹ, vừa bước vào cửa nhà em gái cô đã chạy ra ôm lấy cô vừa để ý tới đôi mắt hơi sưng của cô.
“Chị không sao, chắc do thức đêm làm việc nhiều quá”
Trần Nam Tư khẽ nói gạt đi nghi ngờ của mọi người, cô muốn vui vẻ nốt thời gian này ở bên người thân, người cô trân trọng nhất.
“Con gái lớn rồi bố mẹ không nói nhưng con phải biết lo cho sức khỏe chứ”
Bữa ăn trưa mẹ cô vừa ăn vừa trách cứ cô, con gái của bà dường như càng lớn càng nhiều tâm sự.
“Nhưng sao thằng Long không về với con? Chả phải bảo sẽ kết hôn tháng sau mà sao chưa về”
Nhắc tới anh ta Trần Nam Tư hơi khó chịu, anh ta thì có gì ngoài việc mù quáng theo đuổi người anh ta thích chứ?
“Anh ấy bảo chiều sẽ qua đó mẹ, nay anh ấy có cuộc họp không kịp về với con”
Cô thản nhiên đáp như không nhưng từng cử chỉ sao qua được mắt mẹ cô, bà khẽ thở dài không nói gì nữa, bữa cơm gia đình lại yên bình diễn ra.
---
“Con bé Nam Tư này không chịu nói gì làm tôi đau lòng quá ông ơi”
Mẹ cô khẽ dựa vào lòng chồng trong đêm thở dài than thở.
“Con gái lớn cái gì cũng tốt, nhưng con bé cứ một mình chịu đựng không để tôi với ông lo lắng”
“Học tập tự áp lực để bố mẹ không lo”
“Đi làm cố gắng làm từng chút đưa tiền cho tôi với ông”
“Tôi biết con bé không thích thằng Long, con gái tôi sao tôi không hiểu đây? Nhưng tôi không hiểu sao nó lại đồng ý lấy, ở bên thằng nhóc đấy?”
Bố cô vừa ôm bà vừa an ủi, ông cũng biết điều đó nhưng ông cũng chẳng thể lí giải.
“Con lớn rồi, bà để nó tự quyết định đi, tính con bé bà biết mà, sao nó để cho chúng ta can ngăn được”
Ông khẽ thở dài, mấy nay trong lòng ông dường như có phần bất an khi nghĩ tới cô con gái lớn nhưng đó là gì chính ông cũng không biết, cũng không có can đảm nó ra với vợ.
“Thôi tùy nó, dù nó quyết định thế nào, dù tôi với bà có bị sao cũng sẽ luôn ở bên con không để nó tổn thương”
Lời này bố cô nói ra lại không ngờ sự việc thật sự chẳng thể quay lại, con gái họ cũng chẳng thể quay lại được nữa...
----
Bên phòng bên, trong lúc Trần Nam Tư ngủ say, Minh Anh khẽ ôm lấy chị gái, cô bé có linh cảm gì đó không lành.
“Chị ơi, chị không thích thì đừng kết hôn”
“Chị ở bên anh Phong không được sao chị”
“Rõ ràng chị rất yêu anh ấy mà”
Cô bé tuy không biết rõ tình yêu nhưng bé biết duy nhất một điều chị gái bé rất yêu mối tình đầu của chị ấy. Cô bé cũng biết Lê Thanh Phong rất yêu chị mình nhưng tại sao họ lại không thể đến với nhau?
***
Có những chuyện em chỉ dám đem giấu trong lòng, giấu anh cùng mùa hạ năm mười bảy, giấu anh cùng mùa đông năm mười chín tuổi.
Có thể cho em một ước nguyện nhìn thấy anh sống tốt, hạnh phúc mãi về sau dù anh quên em cũng đủ để em mãn nguyện...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro