Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14
“Nghĩ gì đấy, lát diễn cho tròn vai vào”
Phạm Thế Long khẽ ghì tay cô đang khoác tay anh ta, hắng giọng hỏi. Trần Nam Tư nhìn anh ta, cô lười trả lời, chỉ ậm ừ.
“Sao anh bảo gặp mặt bình thường?”
“Cô cũng đâu tôi phải gặp ở đâu đâu?”
Anh ta tùy tiện trả lời cô không để ý sắc mặt khó chịu của cô, nhịn, cô phải nhịn vì sự nghiệp.
“Nhưng nhất thiết phải ở tiệc liên hoan của mấy công ty truyền thông ở Hà Nội như này? Anh không sợ người anh theo đuổi khó chịu à?”
Trần Nam Tư đầy thắc mắc với việc này, vốn dĩ cô tưởng chỉ diễn kịch qua loa trước mặt bố mẹ Phạm Thế Long nhưng anh ta lại dẫn cô tới bữa tiệc này. Việc này khác nào công khai cho mọi người biết mối quan hệ bọn họ?
“Đấy là mục đích của tôi mà, cô ấy ghen biết đâu sẽ để ý đến tôi?”
Mẹ kiếp, Trần Nam Tư chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có ngày thành món đồ thử thách tình yêu của nữ chính và nam phụ. Có ai nói cho cô rốt cuộc cô làm đúng theo cốt truyện nhưng sao nữ chính Nguyễn Thảo Linh ngày càng mập mờ với Phạm Thế Long chứ không phải Lê Thanh Phong đi?
Rõ ràng cô ấy đã trở thành trợ lí, tiếp xúc thân cận với anh mà sao anh không ở bên cô ấy?
“Tiền công 3% cổ phần công ty anh sau khi kết hôn”
Trần Nam Tư quay qua nói thẳng thắn vấn đề hợp tác của cả hai, vốn dĩ bố mẹ anh ta ưng cô con nhà tri thức, đúng hình tượng con dâu nên anh ta cần cô hợp tác đổi lại là vấn đề hợp tác giữa công ty cô và công ty nhà Phạm Thế Long.
“Được, miễn cô diễn đạt, hôm nay Thảo Linh với Lê Thanh Phong cùng xuất hiện đấy”
Cô gật đầu đáp, dù sao bọn họ hẹn hò giả, sau nửa năm kết hôn giả sẽ ly hôn với lý do cô ngoại tình để tác hợp cho anh ta và nữ chính. Cô chỉ ngán ngẩm với kiểu si tình này, dù sao anh ta cũng có đến được với Nguyễn Thảo Linh đâu mà tác giả cho anh ta ảo tưởng lắm thế.
---
“Giám đốc Phong, để tôi giới thiệu qua với anh nhé. Đây là vợ sắp cưới của tôi, Trần Nam Tư, tháng sau chúng tôi kết hôn anh nhớ tới nhé”
Công ty của anh có hợp tác với Phạm Thế Long nên khi vừa vào cả hai đã bắt chuyện, trước lúc về anh ta vui vẻ mời anh ta cùng mấy mối hợp tác đến dự hôn lễ của anh ta mấy tháng sau.
Nhưng Phạm Thế Long không nhìn thấy sắc mặt Lê Thanh Phong ngày một tái nhợt dần, anh ta không biết thế giới của anh sắp bị anh ta đem đi. Người anh yêu nhất cuối cùng lại chẳng thể ở bên cạnh mãi về sau...
Trần Nam Tư đối diện cố tỏ ra không sao cười nói khoác tay Phạm Thế Long, cô biết ngày này sẽ sớm đến, chí ít cô nguyện đối mặt với việc ấy, nhưng cô không nỡ nhìn Lê Thanh Phong đau lòng. Cô chưa từng muốn anh tổn thương nhưng tổn thương của anh từ đầu tới cuối đều do cô tạo ra.
Là số phận trêu đùa với tình cảm của hai người họ chăng?
***
Tới lúc về Phạm Thế Long chạy theo Nguyễn Thảo Linh, bỏ lại cô đứng lại mệt mỏi đợi xe về cô mới rũ bỏ vai diễn kia.
Trần Nam Tư đứng ở ngõ sau nhà hàng đợi xe, khóe mắt cô đã cay cay, cô không nên xa cách anh như vậy, cô chưa từng muốn điều đó xảy ra. Yêu một người quá nhiều khiến tâm trí cô như bị gặm nhấm đau hơn vạn lần nỗi đau cô dành cho anh.
“Trần Nam Tư...”
Bàn tay quen thuộc đưa cô chiếc khăn tay, cô khẽ thất thần trong giây lát.
Chiếc khăn tay này...
Chiếc khăn tay này là khăn tay cô học lén youtube thêu cho anh năm đầu họ bên nhau, lúc đó cô nói đưa nó cho anh, tuy không đẹp nhưng chính là cái duy nhất trên đời, có một không hai đó. Cô còn nói...
“Chiếc khăn tay này đưa cho anh, từ nay anh là người em yêu duy nhất”
“Nhưng em lại thất hứa rồi, em lại bỏ anh lại nữa...”
Khóe mắt Lê Thanh Phong trong góc tối có ánh đèn đường len lỏi, cô thấy anh lặng lẽ rơi nước mắt. Lần thứ ba anh rơi nước mắt, đều là vì cô...
“Em xin lỗi... Chúng ta...buông  bỏ nhé anh”
Trần Nam Tư thấy giọng cô run run, cô phải nói gì đây? Chẳng lẽ cô có cơ hội nói với anh cô rất yêu anh? Nói anh nghe cô làm thế vì anh?
Cô chính là không thể nói, như sáu lần trước anh đều lặng lẽ vì cô mà... Chưa một lần anh nói, anh giống như cô, chỉ mong đối phương một đời hạnh phúc.
“Em nói bỏ là được sao Trần Nam Tư”
“Em trả lại cho anh năm năm nay được không?”
“Trả lại cho anh tình đầu năm mười bảy tuổi?”
“Trả anh nụ cười của em năm ấy?”
“Trả lại tình yêu cả đời dành cho mình em được không?”
Nói xong anh lại tự cười, anh biết điều này là không thể, chỉ là anh muốn nói cô biết anh yêu cô, ít nhất cô ngoảnh lại vẫn có anh đằng sau chắn gió cho cô được không?
“Trần Nam Tư, em không thể trả anh. Vậy chi bằng em cắt đứt mọi suy nghĩ viển vông của anh đi em?”
“Anh muốn cách nào buông bỏ được?”
Trần Nam Tư nuốt ngược nước mắt vào trong, kìm lãi tiếng nấc nghẹn ngào cố tỏ ra mệt mỏi mà hỏi anh. Như muốn nói với anh tình yêu cô không còn đặt nơi anh nữa.
“Chúng ta ít nhất có thể làm bạn, hôn lễ của em để anh làm phù rể. Ít nhất chứng kiễn khoảnh khắc hạnh phúc của em đời này anh sẽ hết hi vọng”
Lời này nói ra nhẹ bẫng, tình cảm năm mười bảy tới năm hai mươi tư tuổi nào dễ buông bỏ được đây?
Cơn gió nhẹ thổi qua nơi góc phố như che đi những tiếng nghẹn ngào trong tim hai người, chỉ để lại lời rõ nhất cô đáp anh.
“Được”
***
Tình yêu năm mười như viên kẹo bạc hà nhỏ.
Trong kẹo có cay, có ngọt cũng có vị mát lạnh thấu tâm can.
Mười bảy tuổi tay trong tay nhưng chẳng thể nắm tay người một đời một kiếp trọn vẹn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro