Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Chương 13
Bốn giờ sáng, tại căn hộ của Lê Thanh Phong...
Anh vẫn chưa ngủ, lại một ngày anh đem mình vùi đầu vào công việc của công ty để không nghĩ tới người anh yêu.
Trần Nam Tư, cái tên anh khắc lên tim, dù đau lòng mỗi khi nhớ đến anh vẫn không muốn quên đi cô...
Vẻ mệt mỏi hiện lên trên gương mặt anh, anh không còn dáng vẻ vô tư của thiếu thời mà thay vào đó là một người cuồng công việc. Trong mắt nhân viên anh là vị giám đốc tuổi trẻ tài cao, ngoại hình đẹp nhưng chỉ duy nhất là quá khắt khe trong công việc.
Nhân viên nói anh là vị giám đốc độc miệng đáng sợ, họ nói lén sau lưng anh, hẳn người như anh khi yêu sẽ thay đổi, trở nên dịu dàng thôi. Mỗi lần nghe thấy anh đều cười khổ, anh không những dịu dàng, mà còn nguyện trao tất cả cho cô, cho cô thấy mặt yếu đuối nhất của mình, nhưng cô bỏ anh đi không một lời tạm biệt.
Ngày cô đi ba năm trước, Trần Nam Tư chỉ nhắn cho anh một câu “Em sẽ đi du học ở Anh, em nghĩ mình không thể yêu xa, mình dừng lại nhé anh”.
Cô không chặn, không hủy kết bạn với anh, nhưng cho dù cố gắng thế nào cô cũng không một lần hồi đáp anh.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Lê Thanh Phong cảm thấy thế giới của anh như sụp đổ, anh đã từng muốn từ bỏ nhưng nghĩ tới việc biết đâu khi anh tốt hơn cô ấy sẽ nhìn thấy anh thì sao?
Chỉ một suy nghĩ ấy, ba tháng sau khi cô đi anh xin tiền bố mẹ thành lập công ty giải trí, cô và anh cùng ngành, liệu một ngày nào đó anh tỏa sáng cô sẽ thấy được anh chăng?
Một năm đầu công ty khó khăn tới mấy Lê Thanh Phong vẫn cố chống cự, anh không thích uống rượu nhưng phải tập quen uống trong những buổi xã giao. Anh không có thói quen nói chuyện cúi đầu trước người khác nhưng anh lại nhẫn nhịn, cố gắng kí từng bản hợp đồng, cố gắng lấy lòng đối tác đưa công ty ổn định.
Năm thứ hai công ty dần hồi vốn, anh trả lại tiền mượn của bố mẹ, một mình cố gắng gây dựng công ty. Một năm tiếp theo anh làm được, tên tuổi anh dần được mọi người biết đến như “tuổi trẻ tài cao”, “cậu ấm tự gây dựng sự nghiệp”...
Rất nhiều câu nói khen ngợi anh nhưng người anh muốn gặp lại không thấy, họ không biết mỗi đêm kiệt sức anh sẽ nhớ đến cô làm động lực. Họ nói anh cương trực, kiên quyết trong công việc, lại không biết mỗi khi nhớ tới ba tiếng Trần Nam Tư lại khiến anh bất lực mà bật khóc.
Vĩnh viễn không ai biết anh yêu cô rất nhiều, cũng đã từng lén đi gặp nhìn cô từ xa trong ba năm ấy. Nhưng nhìn cô ở bên Phạm Thế Long anh chỉ biết buông tay rời đi, anh mong một ngày nào đó nếu cô mệt vẫn còn có anh ở phía sau đợi cô. Lại một mùa đông nữa không có cô ở bên...
Câu nói một đời yêu mình cô tuổi mười bảy anh làm được, sau này cũng sẽ mãi làm được...
***
“Chị Nam Tư, chị có hàng nhận này”
Cô bé hàng xóm vừa sáng sớm chạy về phía Trần Nam Tư gọi với theo khi cô đang bấm cửa thang máy. Cô bé ôm bó hoa to hơn mình chạy lon ton về phía cô, hớt hải nói:
“Chị ơi có anh nhờ em đưa cho chị nè”
Vừa nói cô bé vừa nhét bó hoa vào tay cô rồi chạy nhanh về nhà không để cô phản ứng.
Nhìn bó hoa trong tay, hoa hướng dương, chỉ cần nhìn Trần Nam Tư biết người tặng nó là Lê Thanh Phong. Chỉ có người này mới vụng về gói bó hoa hướng dương cô thích như vậy, loài hoa cô thích nhất ngoài gia đình chỉ có mình anh biết...
“Chúc em buổi sáng vui vẻ nhé. Anh chỉ muốn nói với em, nếu Phạm Thế Long lăng nhăng bên ngoài nữa thì tìm anh xử lí cậu ta, chúng ta ít nhất cũng có thể tính là bạn mà nhỉ?”
Nhìn lá thư kẹp trong bó hoa, Trần Nam Tư khẽ bật cười, lại vừa muốn khóc. Anh ngốc thật, vụng về tự tay gói hoa, nhưng nét chữ nắn nót vầy lại hòa hợp đến lạ như hai người họ tuy nhiều điều trái ngược nhưng vẫn không thể dứt khỏi nhau.
“Ngốc chết đi được”
---
Trần Nam Tư cầm bó hoa cùng tới công ty rồi để ở một góc trong phòng làm việc của cô, sau đó cô mới từ từ ngồi xuống làm việc.
Trong ba năm anh nỗ lực, cô cũng đem hết sức mình đuổi theo anh. Cô cũng giống anh cùng bạn bè khởi nghiệp, tuy công ty cô không bằng anh nhưng cũng đủ để lại tài sản cho bố mẹ cùng em gái cô về sau.
Một nơi xa những góc khuất anh không biết cô khẽ vẽ nên hình bóng anh, từng bước đi phía sau anh, vừa sợ anh nhìn thấy vừa sợ mãi lún sâu vào tình cảm dành cho anh...
“Trần Nam Tư, không hoàn thành cốt truyện Lê Thanh Phong sẽ vĩnh viễn biến mất”
Tiếng của Tình tiết truyện lại vang lên trong đầu cô, nó cảnh tỉnh cô không được đi lệch quỹ đạo, đây là cơ hội cuối cùng, nhất định không cho phép nhân vật nào đi sai!
“Cô lo nghĩ? Đằng nào sau khi cô kết thúc cốt truyện của cô, ta sẽ xóa hết kí ức của Lê Thanh Phong về cô, lo mà làm cho cẩn thận”
Trần Nam Tư khẽ nhói lòng, cô căm ghét, muốn đập nát cái Tình tiết truyện ngu xuẩn này nhưng không thể, ít nhất là vì những người cô yêu. Cô cũng không yếu thế mà nói kháy lại Tình tiết truyện kia.
“Tao tự biết, tốt nhất lo mà yên phận làm việc của mày, đừng xuất hiện khi tao không cần mày nhắc”
Cô không còn để Tình tiết truyện làm lung lay suy nghĩ mình như ba năm trước, dù sao nó suốt ngày lải nhải cô cũng phải tìm cách chặn họng nó mà thôi.
***
Ở nơi người không hay, khẽ vẽ nên bức tranh tình yêu dành cho người treo ở đầu trái tim.
Đời này vĩnh viễn yêu một mình người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro