Chương 12
Suốt ba tháng sau khi Trần Nam Tư trở về Lê Thanh Phong vẫn cố tìm mọi cách xuất hiện trong cuộc đời cô bằng tất cả khả năng của anh.
Anh không phải người cố chấp, nhất là người nói mình đã có người mới nhưng có lẽ cô là điều phá lệ duy nhất trong cuộc đời của anh. Chỉ đơn giản là anh yêu cô, chỉ cần làm bạn, ở bên nhìn cô hạnh phúc cũng được.
---
“Lê Thanh Phong, em với anh kết thúc từ ba năm trước rồi”
Trần Nam Tư cầm cốc cà phê trong tay cố nói ra những lời trái lòng cô, mấy ngày nay cô rất đau lòng, đau tới muốn chết càng sớm để anh được sống tốt. Tình tiết truyện mấy đêm đều nhắc nhở cô đi đúng cốt truyện, nó nói lần thứ bảy này là cơ hội sống cuối cùng của anh, nếu anh không đi theo cốt truyện chính kết cục của anh sẽ chỉ có một.
Bóp nát linh hồn, vĩnh viên biến mất khỏi vòng lặp, thế giới này cũng sụp đổ...
“Trần Nam Tư, nếu em sống tốt anh sẽ không can thiệp, nhưng nhìn chồng sắp cưới theo đuổi trợ lý của anh, em không đau lòng sao?”
Lê Thanh Phong đau lòng nhìn cô, người anh trân trọng từ năm mười bảy tới năm hai mươi tư không nỡ tổn thương lại bị người khác làm tổn thương. Anh không nỡ, dù không thể quay lại anh chỉ mong có thể làm bạn với cô, bảo vệ cô cả đời này.
“Lê Thanh Phong, em và anh kết thúc rồi, anh không cần quan tâm tới cuộc sống của em đâu”
Làm sao em có thể nói cho anh biết em yêu anh tới nhường nào đây anh, nhưng so với việc hạnh phúc bên anh, việc anh cùng gia đình sống hạnh phúc còn tốt hơn nhiều.
“Ba năm trước là em đơn phương chia tay, anh chưa từng đồng ý. Nhưng nếu em đã muốn vậy thì chúng ta làm bạn được không em?”
Lê Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt của anh vẫn kiên định như tình yêu anh dành cho cô. Chỉ là tình yêu ở hình hài bí mật hơn thì có gì anh không làm được?
Nhưng lần này Trần Nam Tư không trả lời, cô chỉ đặt cốc cà phê xuống rồi tạm biệt anh, có những việc không thể mềm lòng nếu không cô sẽ không kìm lòng được mà lún sâu.
Khi Trần Nam Tư vừa đứng dậy, cô cảm nhận bàn tay mình được ai nắm lấy, cô biết đó là anh. Nhưng cô vẫn không quay đầu, chỉ khẽ gỡ bàn tay anh nắm lấy tay mình rồi rời đi.
Ngày đó cô rời khỏi quán cà phê anh hẹn gặp, khi bóng lưng cô khuất dần cô không biết người cô yêu lặng lẽ ngồi đó rơi nước mắt. Anh đau lòng, cũng lo mình đã làm gì không hợp lý, Lê Thanh Phong thấy bản thân thật sự rất thất bại, đến cô gái anh yêu mà anh cũng chẳng thể giữ lấy cô.
Tình yêu đơn thuần tuổi mười bảy chẳng lẽ không thể có một cái kết viên mãn?
***
Vừa từ quán cà phê về tới, Trần Nam Tư liền thấy Phạm Thế Long ngồi trên ghế sofa nhà cô uống nước như nhà anh ta. Nhìn thấy cô về, anh ta khẽ ngước lên nhìn rồi bảo cô ngồi xuống có chuyện cần nói.
“Trần Nam Tư, ngày kia bố mẹ tôi muốn gặp em, em chuẩn bị một chút đi”
Trần Nam Tư khẽ ừ, cô chẳng quan tâm lắm, dù sao vốn không có cảm tình, vĩnh viễn cũng chẳng quan tâm việc của anh ta.
“Tôi yêu Nguyễn Thảo Linh, em thật sự không để tâm một chút nào nhỉ?”
Phạm Thế Long đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, cô xinh đẹp, điềm tĩnh, năng lực làm việc rất tốt, với mọi người cũng rất tốt nhưng chỉ riêng với anh ta, cô luôn thờ ơ không quan tâm.
“Phạm Thế Long, chúng ta là giúp nhau, anh cần tôi làm bình phong theo đuổi người anh yêu, tôi cần mối quan hệ hợp tác với công ty anh. Chúng ta là hợp tác, đừng nói chuyện như thể tôi với anh có quan hệ thật”
Cô lạnh nhạt trả lời anh ta cho có lệ, cái tình tiết điên dồ như mấy cái tiểu thuyết ngôn tình ba xu này không ngờ cô phải đối diện. Đôi lúc Trần Nam Tư thật sự chỉ muốn chửi người tạo ra thế giới của cô.
“Tôi biết, chỉ là tôi tò mò, tò mò nhất là biểu cảm của em khi nhìn thấy Lê Thanh Phong”
Chưa kịp để anh ta bình phẩm gì về anh, cô đã nhanh chóng vả vào mặt anh ta. Cô không thích anh ta nhắc tới anh, cô biết một khi anh ta nhắc tới ai sẽ nhằm vào người đó mà nói xấu. Anh ta có thể nói ai cũng được, chỉ duy nhất người cô yêu là không thể, vĩnh viễn không ai được nói xấu về anh ấy.
“Em điên à!”
Phạm Thế Long gào lên định bắt lấy cổ tay Trần Nam Tư khi cô định vả anh ta thêm, tuy nhiên anh ta chỉ cảm thấy cổ tay mình đau thấu xương cùng khóe miệng khẽ nhếch lên của cô. Nụ cười này chỉ xuất hiện khi cô cực kì khó chịu.
“Anh tốt nhất giữ cái miệng cho tốt. Tôi không tốt tính với loại người như anh nếu không phải vì lợi ích đâu. Cút sớm cho tôi yên”
Chẳng để anh ta phản ứng cô đã nhấc anh ta ném ra ngoài cửa rồi tiện tay đổi ổ khóa cô dự phòng.
Ba năm rời xa anh cùng gia đình tới Anh, để phòng bị cô vừa học ở trường, đi làm thêm, những lúc rảnh sẽ tranh thủ đi tập karate còn lấy được đai đen, với cô lúc này một Phạm Thế Long chẳng đáng là gì.
“Mật khẩu nhà em là sinh nhật anh, nếu anh biết thì thật tốt nhỉ anh”
Cô khẽ nói thầm trong lòng, bí mật nhỏ này hãy để cô ích kỉ giữ lấy cho riêng mình đi...
***
Tuổi mười bảy là mùa hạ có anh, em không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.
Hai mươi mốt tuổi, lần đầu đến nơi xa có chút không quen, không có dáng vẻ tấp nập của Hà Thành, không có người em yêu đợi em mỗi ngày trở về.
Em bắt buộc phải tự mình mạnh mẽ, ít nhất sẽ không để anh biết em nhớ anh ra sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro