Chương 10
Suốt ba năm rời đi thực hiện cốt truyện Trần Nam Tư cố dằn lòng mình không được nhớ đến anh, sợ bản thân cô sẽ bật khóc trong đêm, nhưng càng lẩn tránh hình như anh lại càng cố để cô nhìn thấy.
Trong ba năm Lê Thanh Phong thành lập công ty truyền thông hàng đầu, anh thường xuyên được đăng báo, mỗi lần nhìn thấy bài báo về anh cô sẽ lén nhìn. Cô biết anh vẫn luôn tìm cô, có bài phỏng vấn gần đây khi phóng viên hỏi anh đã từng có mối tình nào chưa, anh trả lời rồi, những người đó cũng bỏ lại anh, không thèm nhìn lại.
Cô không nhớ bài báo đó ra sao, chỉ nhớ duy nhất câu trả lời của anh “Mối tình đầu của tôi là cô gái nhỏ Trần Nam Tư, nếu ai còn liên lạc với cô ấy thì nhắn cô ấy nhìn lại tôi một lần nhé”
Lê Thanh Phong, cái tên này đã khắc sâu trong tim cô, khắc sâu tới mức không kìm được khiến trái rỉ máu mỗi khi nghĩ đến.
Mỗi đêm cảnh tượng sáu lần trước anh vì cô mà mất như lời cảnh cáo của Tình tiết truyện dành cho cô. Yêu tới mức cô sẵn sàng giao cả tính mạng của mình chỉ cần anh được sống hạnh phúc.
***
Ngày kí hợp đồng với công ty đối tác đã đến, Trần Nam Tư hôm nay mặc một bộ váy liền thân màu trắng, chiếc váy cô vốn dĩ muốn mặc vào ngày kỉ niệm hẹn hò hai năm trước cuối cùng lại không thể. Coi như hôm nay cô mặc chiếc váy này lần cuối rồi cất nó sâu trong kí ức đi.
“Trần Nam Tư...”
Vừa bước vào văn phòng công ty cô bỗng không đứng vững khi nhìn thấy người trước mặt. Vậy mà lại là anh...?
Không để cô kịp nói, Lê Thanh Phong vội chạy đến ôm lấy cô, vẫn là dáng vẻ ấy, dáng vẻ của người thiếu niên ba năm trước, dáng vẻ người cô yêu nhất...
“Trần Nam Tư, nếu anh không dùng cách này liệu còn có cơ hội gặp em không? Đừng bỏ anh lại được không em”
Hôm nay trời thu hơi se lạnh nhưng khoảnh khắc ôm lấy cô, Trần Nam Tư thấy cả người Lê Thanh Phong run lên, anh đang sợ? Sợ cô sẽ bỏ anh lại?
“Lê Thanh Phong, em tới đây để bàn hợp đồng không bàn chuyện tư. Còn nữa, em có chồng sắp cưới rồi”
Lúc nói ra lời này cô không biết bản thân rốt cuộc làm sao nói được, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Cô muốn ôm lấy anh nhưng chỉ có thể đẩy anh ra. Lần cuối ôm anh có được không anh?
“Cho dù là gi anh cũng kí, hợp đồng anh xem qua rồi không có gì ổn nhưng xin em đừng rời đi được không Nam Tư”
“Anh không chịu nổi việc xa em”
“Ba năm là quá đủ với anh”
Lê Thanh Phong ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh đã rơi nước mắt từ bao giờ đến chính anh không biết. Lần đầu năm mười chính tuổi khóc vì cô, hai mươi tư tuổi cũng khóc vì cô...
“Chúng mình dừng lại rồi, anh đừng cố chấp nữa”
---
Đến khi bàn xong hợp đồng về tới căn hộ của mình, Trần Nam Tư như bị rút hết cả sức lực trong cô. Cô chỉ có thể ôm lấy bản thân khóc to, cô muốn nói anh biết cô không muốn rời xa anh, so với anh, cô càng yêu anh gấp vạn lần, yêu anh như cách cả sáu lần anh đều tình nguyện chết vì cô.
Trận khóc này là lần khóc nhiều nhất trong đời Trần Nam Tư, cô chỉ ngừng khóc khi nghe tiếng chuông điện thoại gọi của em gái cô.
“Chị ơi, Minh Anh nhớ chị lắm”
Chất giọng non nớt của cô bé như ôm lấy cho cô thêm sức mạnh, không chỉ vì anh, còn vì gia đình cô, chỉ cần họ hạnh phúc là được.
“Chị đây, vậy cuối tuần chị về với em nhé”
“Chị lại khóc hả chị”
Trần Nam Tư sửng sốt, giọng cô lộ đến vậy sao? Sao em gái lại biết?
“Chị, không chỉ mình chị đâu. Ba năm nay lúc nào anh Phong cũng tới nhà tìm chị mỗi lúc anh ấy được nghỉ”
“Anh ấy còn đứng trước căn hộ lúc trước của chị thầm khóc nữa”
“Có lần em lên dọn đồ cho chị, em thấy đêm đó anh Phong uống say đứng trước cửa phòng chị khóc, anh ấy nói anh ấy rất nhớ chị, cũng rất yêu chị, yêu hơn tất cả những gì anh ấy có”
“Chị cũng yêu anh ấy, tại sao lại chọn ở bên anh Long kia?”
Minh Anh vừa nói vừa muốn khóc, cô nhóc biết chị mình sẽ không vô cớ chia tay, cũng biết chị với anh Phong của cô bé yêu đối phương cỡ nào. Chính vì biết tình yêu của họ, cô bé càng đau lòng, đau cho chị cô bé, cũng là không cam tâm cho tình yêu của họ.
“Có những việc chị thật sự không thể nói, em đợi chị làm xong nếu có cơ hội sẽ nói cho em được không?”
Trần Nam Tư cố ghìm cảm xúc để không bật khóc, tối đó cô nói chuyện với em gái tới đêm khuya, trước khi tắt cuộc gọi cô nghe thấy em gái khẽ nói...
“Chị có thật sự hạnh phúc không?”
***
Có những thứ phải đánh đổi bằng hạnh phúc, cũng có thể bằng tính mạng nhưng nghĩ tới người quan trọng dường như cũng không phải không thể.
Mùa hạ năm mười bảy tuổi gặp người, cùng trải qua mùa đông tay trong tay, những việc tưởng chừng như bình thường lại khóa lấy một đời của Trần Nam Tư.
Một Trần Nam Tư yêu Lê Thanh Phong hết mình như cách anh yêu cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro