Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Mạc Hắc, chú tới rồi!

-"Bắt lại cho tao, cho phép bắn nếu kháng cự!" Tên mặt sẹo da dẻ nhám đen thét lên, chất giọng đặc sệt như kẻ nghiện thuốc. Tay gã cầm gậy đứng chễm chệ trên phiếm đá. Gã là Sẹo Hách.

Một đám thuộc hạ tay cầm vũ khí hét lên chạy về phía trước rồi chia ra ở ngã 3 con ngõ hẹp. Trời tối tăm làm chúng càng phấn khích như đang vờn một con mồi.

Một người đàn ông đang ngồi sau vách tường đã nức nẻ một phần ba, người đỡ thêm một người đàn ông đang bị thương nặng, máu chảy một dòng như phượng đỏ uốn lượn trên bụng ông.

-"Mạc Hắc, thế...thế này không ổn." Người đàn ông bị thương thì thào. Mạc Hắc siết chặt tay, gằn giọng:

-"Người chúng ta sẽ sớm đến, anh cố chịu một lúc."

Người đàn ông kia tay run run cố gắng chạm vào vai Mạc Hắc:

-"Mạc Hắc, chú... là hy vọng của Đồng Đen. Mau đi đi, thù này chú phải... thay tôi trả"

Hắn nắm chặt tay đến run, người này hắn không can tâm bỏ lại. Sẹo Hách nhắm vào Đồng Đen, tất nhiên hắn biết nếu cả hắn và Lang Kiến chết chắc chắn Đồng Đen không còn hy vọng. Hắn không thể để Đồng Đen rơi vào tình thế như vậy.

Hắn đứng dậy, tay Lang Kiến bỗng cầm lấy vạt quần nhuốn máu của hắn:

-"Chăm sóc Tiểu Mộc..." Nói rồi tay Lang Kiến chậm rãi buông ra.

Tiếng chân dồn dập ngày càng tới gần hơn, hắn lưu luyến nhìn lại.

-"Mau đi đi!" Lang Kiến hét lên, lấy khẩu súng còn đúng 1 viên đạn. Ông có chết cũng không chết dưới tay Sẹo Hách. Lang Kiến đưa khẩu súng lên vùng thái dương.

"Đoàng"

Hắn chạy đi, cắn chặt răng khi nghe tiếng súng, nhìn từ xa là chiếc xe Ferrrari đen, hắn cười nhạt.

-"Lên xe, lão nhị"

———————————————————-

Lang Mộc Anh tỉnh dậy trong một căn phòng hẹp, tồi tàn. Mùi ẩm mốc xộc lên mũi làm cô nhíu mày. Cơn ngứa ở cổ bỗng truyền tới làm cô bất giác ho khan vài tiếng. Khát nước quá!

Cô bò đi đến gần cánh cửa, chân bị xích vào cửa sổ đằng sau, tay bị trói chặt vào da thịt.

Cánh cửa bỗng mở ra, ánh sáng chíu vào làm cô chưa thích ứng kịp, vội vàng nhắm mắt. Phía trước cô là thân ảnh cao lớn, che đi ánh sáng ngoài cửa.

-"Ồ, tỉnh rồi sao?"

Cô trừng mắt nhìn hắn. Cố tỏ ra vẻ khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt. Hàn Sâm là bạn trai qua mạng của bạn cô, hai ngày trước hắn vừa hẹn hò cùng Lý Hân liền bắt cóc đem về. Cô vốn dĩ đi theo cổ vũ bạn thân thấy Lý Hân bị bắt đi liền bám vào cốp xe hơi của hắn. Sau khi cố giải cứu Lý Hân bị hắn phát hiện liền ném cô vào nhà kho bẩn thỉu này.

-"Sao vậy? Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ. Là tại cô tự vác hoạ vào thân." Hắn ngồi xuống, tay bóp chặt cằm Lang Mộc Anh. Cô đau đến mức nhíu mày vôi vùng vẫy.

Lang Mộc Anh rất muốn mở miệng chửi tên này vài câu nhưng cổ họng cô đang rát khô, không nói được nên lời.

-"Bạn cô cứng đầu không khác gì cô, nhưng tôi không muốn ép buộc. Tối nay tôi sẽ thịt cô ta, để cô ta tự nguyện thì cô biết đấy cần đến thuốc. Ưm, cô nói xem nếu cô tham gia vào bữa tiệc của chúng tôi thì sẽ rất thú vị không?" Hắn cười lớn, nói xong hắn liền đứng dậy, đi ra ngoài.

Ghê tởm, cô cảm thấy ghê tởm. Đến nỗi cái cằm bị hắn chạm qua cũng thấy bẩn. Cô nhìn xung quanh, nơi này cô đã ở 2 ngày, tìm hiểu kỹ càng nhưng 1 kẽ hở cũng không có, cô không thể thoát ra được.

Lang Mộc Anh bò tới gần cửa sổ, dựa lưng vào vách tường cũ kĩ. Tâm trạng hỗn loạn, vừa lo cho Lý Hân bạn thân cô vừa lo sợ cho chính bản thân. Cô nhớ đến một người, vừa nghĩ đến môi không tự chủ được mà cong lên.

Lang Mộc Anh tỉnh dậy khi bị một xô nước lạnh dội vào người, cơ thể lạnh đến run lập cập. Tên mập cầm xô nước lấy chùa khoá mở dây xích cho cô xong liền không thương tiếc lôi cô ra ngoài. Cô nhìn qua cửa số, trời đã tối!

Bị lôi ra ngoài liền đập vào mắt cô là một bàn ăn đầy ắp các món đầy đủ màu sắc làm bụng nhỏ réo lên biểu tình. Xung quanh khoảng chừng 5 tên dáng người bẩn thỉu đứng quanh bàn ăn.

Thân ảnh Lý Hân đang ngồi bên bàn ăn làm cô chú ý, Hàn Sâm ngồi bên Lý Hân đang cầm ly nước cam đưa cho Lý Hân

-"Hân Hân, đừng uống!" Lang Mộc Anh hét lên. Tên mập đứng bên cạnh giữ tay cô chặt đến đau điếng.

Lý Hân mặt sợ sệt nhìn Lang Mộc Anh rồi lại nhìn Hàn Sâm. Hắn cười quỷ dị làm Lý Hân hoảng sợ. Cô có ngu mới không biết hắn bỏ thuốc trong ly nước cam, nhưng hắn trừng mắt nhìn cô làm cô run rẩy không dám phản kháng.

Thấy Lý Hân mãi không chịu uống, Hàn Sâm bóp miệng Lý Hân đổ nước cam vào làm cô ho sặc sụa. Lý Hân khóc nức nở, Lang Mộc Anh đứng đó không xa liền vùng vẫy cắn lấy tay tên mập rồi chạy đến ôm Lý Hân. Hàn Sâm cười phá lên rồi bóp cổ cô hất sang bên cạnh. Hắn bắt đầu xé chiếc áo của Lý Hân, thuốc bắt đầu có tác dụng làm Lý Hân nóng lên nhưng vẫn cố gắng kháng cự. Lang Mộc Hân đau điếng người nhưng vẫn cố đứng dậy chạy đến đá Hàn Sâm một cái làm hắn nằm xuống đau đớn. Những tên xung quanh xông đến bắt lấy cô. Hàn Sâm từ từ đứng dậy, bóp miệng cô:

-"Ra là mày muốn thay thế con này. Được để tao cho đàn em tao thoả mãn mày!"

Nói rồi những tên bẩn thỉu kia xông đến, giữ tay chân cô lại rồi xé áo cô. Những bàn tay bẩn thỉu chạm vào người cô làm cô bật khóc, miệng không ngừng cầu xin. Một cánh tay lần mò xuống dưới váy cô, cô cắn chặt răng, cô muốn chết!

Cô nghĩ đến người đàn ông cô yêu thương bấy lâu, dòng nước mắt nóng hổi thay phiên nhau chảy. Muốn chết quá!

"Rầm"

"Đoàng, đoàng, đoàng"

Bỗng âm thanh lần lượt vang lên lên, cô thấy những tên đang chạm vào cơ thể cô đổ gục xuống sàn. Nhìn cánh cửa toang mở, một dáng người đàn ông cao lớn chạy vào, theo sau là nhiều con người khác. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng:

-"Mạc Hắc, chú tới rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro