
Từ nay, chỉ cần trời mưa, nghĩa là ta đến thăm ngươi (phiên bản HE)
Bàn tay của Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Trác Dực Thần, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến không nỡ rời xa.
"Tiểu Trác, yêu quái sau khi chết sẽ hóa thành nhật nguyệt tinh tú. Ta cũng có thể hóa thành mưa. Từ nay, chỉ cần trời mưa, nghĩa là ta đến thăm ngươi."
Trác Dực Thần đã khóc đến nước mắt giàn giụa, chỉ lắc đầu khe khẽ để bày tỏ ý mình. Triệu Viễn Chu biết y không nỡ xuống tay giết mình, nhưng chỉ khi Triệu Viễn Chu chết đi, thế gian này mới được cứu.
Triệu Viễn Chu bước đến gần hơn, phủ môi mình lên môi của y. Một nụ hôn mang sự kìm nén, nhưng cũng đầy khát khao mãnh liệt. Khi rời ra, Triệu Viễn Chu hỏi y.
"Ngươi còn nhớ lời hứa của chúng ta không?"
Trác Dực Thần gật đầu nhẹ, đáp khẽ: "Ta nhớ."
"Vậy thì ra tay đi."
Bàn tay cầm kiếm Vân Quang của Trác Dực Thần run rẩy không ngừng, nhưng cuối cùng, y vẫn đâm thanh kiếm vào thân thể người mình yêu.
Triệu Viễn Chu từ từ quỳ xuống, gục trước mặt Trác Dực Thần, máu từ khóe miệng trào ra. Trác Dực Thần rút kiếm ra, ôm chặt lấy hắn, òa khóc thành tiếng. Triệu Viễn Chu khẽ vỗ lưng y, từng chút một, như đang dỗ dành một đứa trẻ, lại như đang nói lời từ biệt.
Trong vòng tay của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu dần tan biến, để lại y khóc đến mức ngất lịm. Văn Tiêu và những người khác mang y về Tập Yêu Ty.
...
Sau khi Trác Dực Thần tỉnh lại, Thiên Đô Thành mưa ròng rã suốt một tháng trời. Mọi người đều bàn tán về trận mưa kéo dài này. Nhưng chỉ có Trác Dực Thần biết, đó là Triệu Viễn Chu đang ở bên y.
Một tháng sau, trời ngừng mưa.
Hai bên tóc mai của Trác Dực Thần đã nhuốm màu bạc. Y khoác lên mình bộ y phục giống Triệu Viễn Chu từng mặc, dắt theo một con ngựa, chuẩn bị chu du khắp bốn phương.
Bởi vì Triệu Viễn Chu yêu tự do, cũng yêu thế gian này. Nếu Triệu Viễn Chu không thể nhìn thấy nữa, thì Trác Dực Thần sẽ thay hắn đi ngắm nhìn. Còn một lý do nữa, đó là y muốn tìm kiếm tàn hồn cuối cùng của Triệu Viễn Chu, dù phải mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.
Trác Dực Thần cứ thế đi khắp thế gian, hết năm này qua năm khác, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, từ những ngày nắng đẹp cho đến những ngày âm u mưa gió.
Thế nhưng, giờ đây đã nửa năm trôi qua, mà thế gian này không có lấy một cơn mưa.
Trác Dực Thần vòng đi vòng lại, cuối cùng trở về Thiên Đô Thành. Đứng trước cổng Tập Yêu Ty, y lẩm bẩm.
"Triệu Viễn Chu, lâu lắm rồi trời không mưa. Có phải ngươi đã quên ta rồi không?"
Nói xong, y mới bước vào bên trong. Vừa đặt chân qua cánh cửa, y đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Trác Dực Thần không dám tin vào mắt mình, muốn bước tới để nhìn rõ hơn, nhưng đôi chân nặng trĩu tựa nghìn cân, không thể nhấc nổi.
Người kia quay lại, là hắn – là Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu đưa tay về phía y.
"Tiểu Trác, trời không mưa vì ta đã trở về rồi."
Khoảnh khắc đó, Trác Dực Thần lập tức đỏ hoe đôi mắt, lao tới ôm chặt lấy hắn, sợ rằng hắn sẽ biến mất ngay khi quay người đi.
END.
Nguồn:https://shaohuaqingfuzhuleiduanxian93889.lofter.com/post/312f3a27_2bd34327c?incantation=rzLraf9Gzd95
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro