Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Trác, ta trở về rồi

Mưa rồi, từng sợi từng sợi, không dứt. Con đường lát đá xanh bị thấm ướt, ánh lên một ánh sáng trong trẻo.

"Ngươi nếu chết, có thể sống lại không?"

"Ồ? Tiểu Trác đại nhân đang lo lắng cho ta sao?"

"Nói bậy bạ gì thế! Ta chỉ sợ giết không chết ngươi..."

"Vậy Tiểu Trác đại nhân hy vọng ta sống lại sao?"

Trác Dực Thần không trả lời câu hỏi này của hắn, y không biết câu trả lời là gì. Thanh kiếm Vân Quang đâm vào ngực, thuyền đi người ở lại, mỗi người một phương trời. Y biết hắn còn một mảnh thần thức, nên y cứ đi tìm, đi đợi. Nhớ nhung là cánh bướm mục nát của sự trường sinh.

"Triệu Viễn Chu, mưa rồi..."

Trác Dực Thần đưa tay ra, mưa rơi vào lòng bàn tay.

Cha huynh lìa xa, bạn đồng hành cùng chiến đấu cũng rời đi, đến cả người yêu của mình cũng hiến tế vì cứu lấy chúng sinh. Trác Dực Thần đã trải qua quá nhiều cuộc chia ly. Chia ly, thật sự quá đau khổ.

"Triệu Viễn Chu..."

"Khi nào ngươi đến gặp ta? Ta thực sự ghét sự chia ly."

...

"Tiểu Trác đại nhân tửu lượng kém như vậy sao?"

Từng chén rượu trôi xuống, khuôn mặt đã sớm ửng đỏ.

"Tiểu Trác? Tiểu Trác?"

"Ừm..."

Không nhìn rõ người trước mắt, chỉ cảm nhận được đôi môi lạnh giá đã có chút ấm áp. Tiểu Trác đại nhân không chịu được rượu lần đầu tiên đã bị con khỉ trắng không kiềm chế được cướp mất. Sau đó, con khỉ trắng dỗ suốt ba ngày ba đêm.

Ngày nay, Tiểu Trác đại nhân đã có chút tiến bộ.

"Tửu lượng của Trác đại nhân đã khá lên rồi đấy." Bùi Tư Tịnh mỉm cười, nâng ly rượu chạm cốc với Trác Dực Thần.

"Ta định đi một chuyến đến Đại Hoang." Trác Dực Thần nói.

"Vẫn còn đợi Triệu Viễn Chu sao?"

"Giờ ta đã là yêu thân, chờ bao lâu cũng được."

"Tốt, nếu đợi được, mang hắn trở về gặp ta một lần."

Đại Hoang, đúng như tên gọi, hoang vu và lạnh lẽo. Để tìm Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần đã đến đây rất nhiều lần. Mỗi lần đến, Văn Tiêu đều đi cùng y.

"Ở đây quá hoang vu, người thật sự nhất định phải ở lại đây sao?" Trác Dực Thần hỏi.

"Ta là Bạch Trạch thần nữ, đời này nhất định phải bảo vệ Đại Hoang." Văn Tiêu mỉm cười.

"Tiểu Trác... Triệu Viễn Chu sẽ trở lại."

Lại một lần nữa đặt chân lên vùng đất Đại Hoang, hôm nay Văn Tiêu dường như không có mặt. Trác Dực Thần ngồi bên bờ vực, gió thổi tung vài sợi tóc. Bất giác, y dựa vào tảng đá rồi ngủ quên mất.

"Tiểu Trác, Tiểu Trác..." Là ai? Là Triệu Viễn Chu đang gọi mình sao?

"Triệu Viễn Chu... là ngươi sao?"

Triệu Viễn Chu ôm lấy y, Trác Dực Thần mắt rưng rưng.

"Cuối cùng ngươi cũng đến, Triệu Viễn Chu."

Triệu Viễn Chu buông y ra, ngay giây sau, máu tươi trào ra từ miệng hắn.

"Tiểu Trác, ngươi vẫn quá mềm lòng."

Trác Dực Thần sững sờ.

"Không! Không được!" Từng giọt nước mắt rơi xuống. "Triệu Viễn Chu!"

Trác Dực Thần đột nhiên mở mắt. Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Y lau đi nước mắt, rồi đứng dậy.

"Tiểu Trác đại nhân định đi đâu?"

Trác Dực Thần quay đầu lại, người trong giấc mơ xuất hiện ngay trước mắt. Trác Dực Thần không bước tới, y đứng yên tại chỗ. Nhưng người đối diện từng bước từng bước tiến về phía y. Triệu Viễn Chu giơ tay lau đi nước mắt trên gương mặt Trác Dực Thần, rồi ôm y vào lòng.

"Ta đến tìm ngươi rồi, Tiểu Trác."

"Triệu Viễn Chu, thật sự là ngươi sao? Đây không phải là mơ, đúng không?"

Triệu Viễn Chu hôn lên khóe mắt của Trác Dực Thần, rồi dần dần xuống phía dưới, đến đôi môi, cắn mạnh một cái, vị máu tanh lan tỏa.

"Á!" Trác Dực Thần kêu lên vì đau.

"Bây giờ tin rồi chứ?"

"Triệu Viễn Chu! Ngươi đúng là đồ khốn!"

"Tiểu Trác, đừng khóc nữa, sau này ta sẽ ở bên ngươi, mãi mãi bên ngươi."

...

"Thần nữ đại nhân, ngươi thua rồi."

"Thua cái gì?" Trác Dực Thần không hiểu.

"Ta và thần nữ đại nhân đã đánh cược. Nàng chắc chắn rằng ngươi gặp ta sẽ rút kiếm."

"Hừ..." Văn Tiêu cười lạnh. "Coi như ngươi may mắn gặp được Tiểu Trác. Nếu là ta, chờ lâu như vậy, ta đã cho ngươi hai cái tát!"

"Ồ? Tiểu Trác nhà ta tuyệt đối sẽ không hãm hại phu quân."

"Triệu Viễn Chu! Ngươi dám nói thêm một câu nữa!" Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm.

"Không nói nữa, không nói nữa." Triệu Viễn Chu nắm lấy tay Trác Dực Thần, ép kiếm trở lại vỏ.

END.

Nguồn: https://2807890684.lofter.com/post/4c8dca06_2bda44387?incantation=rzm7rHBFC9EL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro