
Ta Nghe Tiên Nhân Cũng Có Lúc Diệt Vong
Viết một chút về Tiểu Trác khi nhìn thấy đại yêu chịu hình phạt lôi đình, muốn khắc họa sự chấp niệm và cố chấp.
Trác Dực Thần rất hiếm khi mộng mị. Dù y đã chém tận diệt nỗi sợ hãi của mình trong giấc mơ của Nhiễm Di, y vẫn hiếm khi mơ.
Bầu trời đỏ thẫm đến kỳ dị. Y biết mình đang trong mộng, nhưng không cách nào tỉnh lại. Tứ chi bị dòng sáng đỏ quấn chặt, khóa cứng trên một phiến đá.
"Triệu Viễn Chu, ngươi định làm gì?"
Y mở miệng, chính bản thân cũng ngạc nhiên bởi sự vội vàng trong giọng nói, nhưng không có thời gian để nghĩ sâu hơn.
Đại yêu toàn thân bao phủ sắc đỏ yêu dị, ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía y. Nhưng giữa đó, Trác Dực Thần lại đọc ra sự trống rỗng ngây dại. Hắn không biết gì cả. Trác Dực Thần nghĩ, Triệu Viễn Chu thậm chí còn không biết mình đang làm gì.
Triệu Viễn Chu nhìn y, nhưng không tiến lại gần, chỉ đứng đó dưới ánh sáng đỏ đặc quánh. Tiếng sấm ầm ì nơi chân trời, Trác Dực Thần bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Kiếm Vân Quang vẫn yên vị bên hông y, nhưng y không thể chạm đến.
"Triệu Viễn Chu, thả ta ra!"
Triệu Viễn Chu không hề động đậy. Lửa giận bùng lên, Trác Dực Thần điên cuồng giãy giụa—cho đến khi lôi đình giáng xuống.
Y tận mắt nhìn thấy Triệu Viễn Chu bị sấm sét đánh trúng. Máu sẫm màu văng tung tóe, đại yêu khuỵu gối, cuộn người lại, khóe môi tràn máu. Nhưng rồi khi tia sét tan đi, Triệu Viễn Chu lại đứng lên. Hắn cứ thế đứng đó, đờ đẫn, chờ đợi đạo lôi tiếp theo. Hơi thở Trác Dực Thần như ngưng trệ.
Đại yêu rũ mắt xuống, thần sắc hắn không đọc được, chỉ thấy nơi khóe môi vẫn loang lổ máu đỏ. Cứ thế lặp đi lặp lại—chịu sét đánh, máu đổ, quỵ xuống, cuộn người, rồi lại đứng lên.
Trác Dực Thần không rõ mình đã thoát khỏi xiềng xích đỏ kia như thế nào, nhưng khi nhận thức kịp, y đã lao về phía Triệu Viễn Chu, kéo hắn ra khỏi tâm lôi quang. Máu Triệu Viễn Chu dính lên người y.
Lẽ ra y phải cảm thấy khoái trá—đây là máu của kẻ thù đã giết chết cha huynh y. Y đã luôn muốn giết Triệu Viễn Chu từ lâu. Nhưng tại sao, y chỉ cảm thấy đau?
Triệu Viễn Chu vẫn trơ trơ như cũ, dường như không nhận ra y. Hắn để mặc cho Trác Dực Thần làm gì thì làm, để y xé toạc vạt áo mình băng bó vết thương. Kiếm Vân Quang phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Trác Dực Thần nghe thấy một câu nói: "Giết ta đi."
"Không phải bây giờ."
Y dùng chính lời của Triệu Viễn Chu để đáp lại hắn.
Trác Dực Thần dìu Triệu Viễn Chu rời đi, xuyên qua giấc mộng hỗn loạn, trước mắt chỉ còn hoang tàn vô tận. Cuối con đường cằn cỗi đó, là tiểu viện Đào Nguyên.
Lần đầu đến đây, y từng chế nhạo rằng Triệu Viễn Chu nên sống giữa núi thây biển máu, chứ không phải nơi thanh lãnh bồng lai này.
Giờ phút này, y không biết bản thân nghĩ gì, chỉ ấn Triệu Viễn Chu xuống giường. Y tìm mãi không thấy thuốc trị thương, chỉ phát hiện bầu nước của Triệu Viễn Chu.
Không hiểu vì sao, y cầm lên uống một ngụm, vị đắng làm y tỉnh táo lại trong mộng, sau đó đưa nước cho Triệu Viễn Chu.
Đại yêu vẫn vô cảm như cũ, vết thương không ngừng rỉ máu. Trong ký ức của y, Triệu Viễn Chu vẫn luôn là một kẻ đáng tin cậy, là người dạy y thuật pháp, truyền y kiếm đạo. Khi y áy náy, Triệu Viễn Chu sẽ dùng bộ dạng bất cần để chọc ghẹo y. Lời an ủi duy nhất của hắn là: "Ngươi nhất định phải giết ta."
Mỗi khi Triệu Viễn Chu nói về chữ "chết", luôn thấp thoáng chút giải thoát. Mỗi lần như vậy, Trác Dực Thần đều cảm thấy như có gai mắc trong cổ họng. Đây lẽ ra là chuyện tốt với y. Nhưng y vẫn không hiểu, tại sao lại chẳng thể vui nổi.
Y đút cho Triệu Viễn Chu vài ngụm nước ngọc cao vô tâm thảo. Đại yêu uống xuống, chẳng nói gì.
Trác Dực Thần bỗng dưng muốn nấu một bát canh lê tuyết. Y không biết vì sao tìm mãi không thấy thuốc, nhưng lại tìm được lê tuyết. Dù vậy, y vẫn bắt đầu nấu.
Canh lê tuyết rất ngọt, dù tâm trí rối bời, y vẫn nấu xong, bưng đến chỗ đại yêu. Trong mộng dường như y kiên nhẫn hơn, múc một muỗng đưa tới miệng đối phương. Chiếc muỗng sứ trắng bị nhuộm vài phần sắc đỏ.
Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng mở miệng: "Ngọt thật."
Trác Dực Thần có cả một bụng lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Câu nói tiếp theo của Triệu Viễn Chu suýt làm y ngã quỵ.
"Ngươi là ai?"
"Kẻ thù của ngươi!"
Trác Dực Thần bực bội, lại múc một muỗng canh đút qua. Nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng tránh đi, y dứt khoát đưa muỗng sâu hơn, ép đại yêu nuốt xuống.
"Vì sao..."
"Cũng là tri kỷ của ngươi."
Đại yêu nhìn y, ánh mắt trống rỗng. Trác Dực Thần không chịu nổi ánh mắt đó, hắn nhắm mắt lại, nói thẳng.
"Ngươi muốn ta giết ngươi, vậy tại sao lại tự hành hạ bản thân đến mức này? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ nuốt lời sao?"
"Tiểu Trác."
Triệu Viễn Chu, dưới sự chất vấn của y, dường như cuối cùng cũng tìm lại được ý thức. Hắn khẽ cười. Ngực Trác Dực Thần nhói lên.
"Không muốn cười thì đừng cười, đừng cười như vậy."
"Tiểu Trác, làm sao ngươi tìm đến nơi này?"
Ánh mắt đại yêu thoáng lay động, mơ hồ tựa như có, lại như không. Trác Dực Thần chợt giật mình, lông tóc dựng đứng.
"Ngươi... ngươi đang ở đây sao?!"
Đại yêu chớp mắt, lắc đầu, vô cùng tự nhiên bưng bát canh lê tuyết lên, uống cạn.
"Ngọt thật. Đa tạ Tiểu Trác đại nhân."
Lần này, nụ cười của đại yêu là chân thật.
"Ngươi đang ở đâu?!"
Trác Dực Thần lao tới, định nắm lấy cổ tay Triệu Viễn Chu— Nhưng y bừng tỉnh. Trước mắt chỉ còn đồng cỏ hoang vu trải dài, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm khắp nhân gian, sắc đỏ chói chang như thiêu đốt đáy mắt y.
Mắt y thoáng mờ đi trong một khoảnh khắc. Y đã thực hiện lời hứa của mình. Nhưng vào thời điểm đó, cái chết đối với Triệu Viễn Chu là một sự lựa chọn, chứ không phải giải thoát.
Triệu Viễn Chu, ta nhất định sẽ tìm ra thần thức mà chính tay ta đã đánh rơi. Dẫu cho biển khói sông cát, dẫu cho hoang nguyên trập trùng hai mươi tám ngọn núi, ta sẽ tìm đến cùng. Bất kể là khi Kim Ô vừa mọc, hay lúc trăng chìm sông cạn, ta nhất định sẽ tìm thấy hồn phách của ngươi. Chờ ta tìm được ngươi, ta muốn ngươi trải phẳng ba vạn năm tháng, kể lại cho ta nghe tường tận.
Vậy nên, hãy một lần nữa bước vào giấc mộng của ta đi, Triệu Viễn Chu.
END.
Nguồn: https://luoyunhuail.lofter.com/post/1f8af635_2bd2c40ab?incantation=rzGMBOInIte6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro