Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mộng

Không có vảy, Tiểu Trác lại mơ rồi phải không?

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tung rèm cửa, mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông. Ánh mặt trời vẫn rực rỡ nhưng chẳng thể mang lại bao nhiêu hơi ấm. Trác Dực Thần lặng lẽ ngồi trước bàn trà, ánh nắng dát lên người y một tầng ánh sáng vàng óng mỏng manh.

Triệu Viễn Chu gần đây phát hiện tinh thần của Trác Dực Thần có vẻ không tốt. Ban ngày, trong mắt y luôn ẩn chứa sự mệt mỏi không che giấu được, cơ thể cũng ngày càng gầy gò.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, nhiệt độ ban đêm thấp hơn hẳn ban ngày. Trác Dực Thần cởi áo ngoài, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ. Cánh cửa bỗng bị đẩy ra, không cần quay đầu y cũng biết chắc chắn là Triệu Viễn Chu. Trong làn gió lùa vào phòng, có xen lẫn yêu khí của hắn. Trác Dực Thần chẳng buồn mở mắt.

"Triệu Viễn Chu, không ngủ mà tìm ta làm gì?"

Triệu Viễn Chu cong khóe môi thành một nụ cười đẹp mắt, giọng nói khẽ khàng: "Thấy ngươi dạo này lúc nào cũng mệt mỏi, ta đến xem ban đêm ngươi có ngủ không."

Nghe thì có vẻ là trêu đùa, nhưng thực chất là đang lo lắng cho y.

"Ngươi không đến, ta lập tức ngủ ngay đây."

"Ta không đến, ngươi cũng chẳng ngủ được."

Lời Triệu Viễn Chu nói không sai. Gần đây, Trác Dực Thần khó mà chợp mắt, nằm trên giường suốt nửa canh giờ cũng chẳng có chút buồn ngủ. Phải mất cả một canh giờ mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng giấc ngủ cũng chẳng yên. Trong mơ, y luôn gặp phải đủ loại yêu thú, mà bản thân lại chẳng có chút pháp lực nào, thậm chí ngay cả Vân Quang Kiếm cũng không có, chỉ biết bị đuổi giết mà không thể phản kháng. Trác Dực Thần mở mắt, phát hiện Triệu Viễn Chu đã ngồi xuống mép giường, kéo chăn lên rồi chui vào.

"Đừng lo, ta giúp ngươi."

Triệu Viễn Chu giơ tay rút từ ấn đường ra mấy sợi linh khí đỏ, để chúng nhẹ nhàng bay vào trán Trác Dực Thần.

"Ngủ ngon nhé, Tiểu Trác."

Không biết là do yêu lực của Triệu Viễn Chu, hay do hơi thở hắn mang đến khiến Trác Dực Thần cảm thấy an tâm lạ thường. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, y dần chìm vào giấc ngủ.

Vừa ngủ, y lại bắt đầu mơ.

Sương mù dày đặc tràn ngập rừng trúc, tầm nhìn mơ hồ đến khó phân biệt phương hướng, điều này khiến Trác Dực Thần cảm thấy bất an. Từ sâu trong rừng vang lên một âm thanh lạ, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề của một sinh vật khổng lồ đang lao đến, kèm theo những tiếng trúc gãy răng rắc. Trác Dực Thần lùi vài bước, định quay người bỏ chạy, nhưng lại đâm sầm vào một vòng tay vững chãi. Cảm giác quen thuộc—là Triệu Viễn Chu.

"Tiểu Trác, đừng chạy, có ta ở đây là đủ."

Yêu thú xuất hiện là một con sư tử với bộ lông vàng tím rực rỡ, nó vung móng vuốt lao đến hai người. Cơn gió mạnh cuốn theo bụi bặm và lá trúc.

Trác Dực Thần chưa kịp giơ tay lên che chắn thì một chiếc ô đen đã chắn trước mặt y. Triệu Viễn Chu thậm chí không hề kéo y lùi lại nửa bước.

"Mộng."

Yêu thú lập tức gục xuống.

Triệu Viễn Chu vẫn chưa thu ô lại. Khi Trác Dực Thần định mở miệng hỏi, cơn mưa bỗng trút xuống, sương mù tan đi, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng mở. Dường như trong giấc mơ, Triệu Viễn Chu càng thêm mạnh mẽ. Hắn đã che chở cho Trác Dực Thần, cho hắn một khoảng trời quang đãng.

Khi còn đang sững sờ, giấc mộng liền tan biến. Đêm nay, y không còn mơ nữa, chỉ yên bình ngủ một giấc thật ngon.

Trăng Lặn Sao Nghiêng. Thật hiếm khi có một giấc ngủ ngon, cũng tỉnh dậy sớm hơn một chút. Triệu Viễn Chu vẫn còn ở đây, hơi thở quen thuộc khiến y an tâm.

"Tiểu Trác, lần sau nếu gặp yêu thú, nhớ gọi ta."

Triệu Viễn Chu cũng đã tỉnh.

"Trong mộng gọi ngươi, ngươi cũng sẽ đến sao?"

"Đó là điều hiển nhiên. Dù ở đâu, ta cũng sẽ đến."

"Được."

Mây mỏng bốn bề, trời trong vắt, gió nhẹ thổi, trăng gợn sóng.

Đêm nay, Triệu Viễn Chu không đến phòng y, nhưng trên giường vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.

Lần này, y cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Và giấc mơ lại kéo đến—núi hoang đồng vắng, trước sau đều là yêu thú, trong tay vẫn không có Vân Quang Kiếm, lại là một giấc mơ như vậy.

"Triệu Viễn Chu."

"Ta đây."

Ngẩng đầu liền thấy Triệu Viễn Chu che ô, từ xa bước đến. Ngược sáng, bóng dáng hắn tạo nên một đường nét đẹp đẽ.

"Ngươi biến ra Vân Quang Kiếm đi."

"Hả? Ta sao?" Triệu Viễn Chu thực sự sững sờ. Cũng đúng, Tiểu Trác không cần ai bảo vệ, y có thể tự bảo vệ chính mình, y luôn độc lập và kiên cường.

"Trong mộng, chắc là không vấn đề gì."

Ở trong giấc mơ, y không thể tự biến ra kiếm, nhưng Triệu Viễn Chu có lẽ có thể. Dù sao trong mộng của y, người mạnh nhất luôn là Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu đưa tay, quả nhiên có thể tạo ra Vân Quang Kiếm. Trác Dực Thần nhận lấy, sức mạnh quen thuộc giúp y lấy lại khả năng phản kháng. Y nắm lấy lưỡi kiếm, chuẩn bị rót vào đó máu Băng Di, khiến lưỡi kiếm sắc bén hơn.

"Dùng của ta là được rồi."

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng lướt tay qua lưỡi kiếm. Máu yêu của hắn khiến Vân Quang Kiếm phát ra ánh sáng xanh rực rỡ. Dù chỉ là trong mộng, hắn cũng không muốn Trác Dực Thần bị thương.

Hai con yêu thú bị chém gục dưới lưỡi kiếm. Giấc mơ dần tan biến.

Trác Dực Thần quay đầu lại, thấy Triệu Viễn Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ, cầm ô, nhìn y bằng ánh mắt đầy tán thưởng và trân trọng.

Giấc mộng tiêu tan, chỉ còn lại một giấc ngủ yên bình không mộng mị. Lớp sương mỏng trên bầu trời tan dần, chân trời bắt đầu nhuốm sắc cam đỏ. Một ngày mới lại bắt đầu.

Trên giường của Trác Dực Thần, hơi thở của Triệu Viễn Chu vẫn còn. Hóa ra, đêm qua hắn vẫn đến, ngay khi Trác Dực Thần gọi hắn.

Hắn để Trác Dực Thần gối lên cánh tay mình ngủ, lo lắng ánh nắng rọi vào sẽ làm y thức giấc, liền cẩn thận kéo rèm xuống. Nhìn y ngủ an ổn, Triệu Viễn Chu không nhịn được mà cong khóe môi, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của y.

END.

Nguồn: https://jiniyoujiyueliang41911.lofter.com/post/317f8d13_2bda3afc9?incantation=rz1tBRnFZY4Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro