Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đồng Chu Cộng Dực

"Tiểu Trác, Tiểu Trác!"

"Trác đại nhân!"

"Tiểu Trác ca!"

Ồn ào quá... Trác Dực Thần nhắm chặt mắt, âm thanh ầm ĩ bên tai khiến dù đang trong cơn mê man, y vẫn nhíu mày thật sâu.

Trác Dực Thần cảm thấy cơ thể mình rất lạnh, như thể cả người bị ép xuống hồ nước giữa tháng Chạp, làn nước lạnh buốt thấu xương thẩm thấu từng tấc da thịt. Y chợt mở mắt, đập vào tầm nhìn là mái giường gỗ phía trên.

Chống tay ngồi dậy, Trác Dực Thần tiện tay cầm một chiếc áo khoác, khoác tạm rồi bước ra ngoài.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Trác Dực Thần nhẹ nhàng nắm lấy dây thừng của chiếc xích đu, ngồi xuống và từ từ đung đưa. Từ sau lần trở về từ nhà Triệu Viễn Chu, không hiểu sao y lại nổi hứng muốn có một chiếc xích đu, và thế là trong Tập Yêu Ty, một chiếc xích đu dành riêng cho Trác Dực Thần đã được dựng lên.

Cảm nhận tiếng bước chân ngày càng gần phía sau, Trác Dực Thần đạp chân xuống đất, đung đưa mạnh hơn. Không ngoài dự đoán, ngay giây tiếp theo, vai bị ai đó nhẹ nhàng giữ lại, ngăn động tác của y.

"Muộn thế này rồi mà không ngủ, lại còn ngồi đây đung đưa xích đu, không sợ bị cảm sao?"

Giọng nói của Triệu Viễn Chu vang lên bên tai.

"Liên quan gì đến ngươi?" Trác Dực Thần khó chịu đáp lại.

Triệu Viễn Chu khẽ thở dài. Kể từ sau khi bị thương lần trước và huyết mạch Băng Di thức tỉnh, Trác Dực Thần dường như càng trở nên lạnh nhạt với hắn. Triệu Viễn Chu lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong lòng. Hắn nhẹ nhàng đưa tay đẩy xích đu, để nó chầm chậm đung đưa.

Hai người im lặng rất lâu. Đột nhiên, Trác Dực Thần cất tiếng hỏi.

"Kiếm Vân Quang còn sửa được không?"

Người phía sau không trả lời, chỉ vang lên một tiếng thở dài bất lực.

"Dạo này ngươi và Văn Tiêu đều có vẻ không ổn lắm."

Trác Dực Thần nghiêng người, vỗ nhẹ lên tay Triệu Viễn Chu đang nắm dây xích đu, nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn.

"Xin lỗi... Ta đã khiến ngươi bị tổn thương nặng như vậy, tất cả đều là lỗi của ta."

Đại yêu cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang thành khẩn nhận lỗi. Dưới ánh trăng, Trác Dực Thần nhìn rõ dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt Triệu Viễn Chu. Trác Dực Thần kéo tay hắn, ra hiệu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Ngươi không cần tự trách như vậy. Người làm ta bị thương không phải ngươi, mà là Ly Luân."

"Ta biết, nhưng ta..."

Triệu Viễn Chu định nói gì đó, nhưng lại bị Trác Dực Thần ngắt lời.

"Triệu Viễn Chu, ngươi biết không, con đường này đi đến giờ, dường như ta không còn muốn giết ngươi nữa. Ngươi còn nhớ ngày ta mang rượu đến tìm ngươi, ta đã nói gì không?"

Triệu Viễn Chu mím môi không trả lời. Lúc đó, giác quan của hắn đã bị phong tỏa, không cảm nhận được gì, nhưng vì sợ Trác Dực Thần lo lắng nên chỉ có thể gật đầu.

"Ta phát hiện, ngươi là một yêu quái có tình có nghĩa. Ngươi có lòng nhân hậu, ngươi không phải là kẻ mười ác không tha. Các thành viên đội bắt yêu đều rất quý mến ngươi."

Trác Dực Thần dừng lời, quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu. Y siết chặt tay hắn hơn, rồi nói: "Triệu Viễn Chu, đừng bỏ mặc chính mình. Ta muốn ngươi sống tiếp."

END.

Nguồn: https://tiamo48830.lofter.com/post/4d1e9c92_2bd2fe8f9?incantation=rzG1P2asiijk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro