Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện thuở nhỏ

Câu chuyện lần đầu tiên Triệu Viễn Châu gặp Trác Dực Thần năm 15 tuổi.

Tiếng trò chuyện giữa Trác Dực Thần và Anh Lỗi lọt vào tai Triệu Viễn Chu. Khi nghe Anh Lỗi nhắc đến việc từng lén đến Tập Yêu Ty vài lần, Triệu Viễn Chu bỗng nhớ lại một vài ký ức cũ.

Lúc ấy, hắn đã sớm cạch mặt với Ly Luân, nhưng lại thường xuyên ghé nhân gian hơn. Hắn thích ngắm nhìn con người tụ họp nói cười, thích nhìn trẻ nhỏ vô tư chơi đùa. Thời gian dài trôi qua, đại yêu mạnh nhất Đại Hoang – Chu Yếm, lại nảy sinh một trái tim phàm trần. Triệu Uyển Nhi thấy hắn như vậy, liền lấy tên của người ca ca quá cố đặt cho hắn, mong rằng hắn có thể tự do như con thuyền đi xa, nhưng vẫn nhớ đường về nhà.

Tiếng la hét ồn ào vang lên từ phía bên kia con phố.

"Cha huynh của ngươi cả ngày tiếp xúc với yêu quái, sớm muộn cũng sẽ trở thành yêu quái thôi! Các ngươi tránh xa hắn ra, cẩn thận bị hắn ăn thịt!"

"Cha huynh ta là người của Tập Yêu Ty, là người bắt yêu, không phải yêu!"

Ồ? Tập Yêu Ty? Triệu Viễn Chu cảm thấy hứng thú, liền lần theo tiếng ồn mà nhìn qua. Hắn thấy một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt đỏ hoe đang tranh luận với vài đứa trẻ lớn hơn cậu một chút. Thiếu niên mặc bộ đồ trắng, trán đeo mạt ngạch ngay ngắn, hai bím tóc nhỏ hai bên buộc bằng chuông lắc phía sau đầu. Làn da trắng mịn của cậu vì tức giận và ấm ức mà đỏ bừng lên. Dáng người như cây tùng, khí chất như lan.

Đó là lần đầu tiên Triệu Viễn Chu nhìn thấy Trác Dực Thần.

"Lấy đông hiếp yếu, ỷ mạnh hiếp yếu, ta từng đọc không ít chuyện như vậy trong thoại bản, hôm nay lại được thấy tận mắt." Triệu Viễn Chu bước lên, che trước mặt Trác Dực Thần, liếc những người đối diện bằng ánh mắt khinh thường. "Còn không đi? Hay là... muốn bị ta ăn thịt thật?"

Đôi mắt đen của hắn thoáng chốc ánh lên sắc đỏ, dọa cho đám trẻ kia không kịp nói câu nào, lập tức bỏ chạy.

"Nhóc con, không sao chứ."

Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo của Trác Dực Thần, khựng lại trong giây lát. Sống đến mấy vạn năm, hắn đã thấy qua không ít đôi mắt đẹp, cũng từng thấy nhiều ánh nhìn trong trẻo. Nhưng... một đôi mắt đẹp đến vậy, lại mang theo ánh nhìn thuần khiết thế kia, đúng là lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến.

Trong mắt Trác Dực Thần, đôi mắt của người trước mặt, nếu để các ông kể chuyện miêu tả, thì chắc chắn phải gọi là "đôi mắt trời sinh chứa đựng tình cảm sâu sắc"; còn mũi, thì thẳng và thanh tú; còn miệng thì...

Trác Dực Thần nhận ra hành động chăm chú quan sát người đối diện của mình có phần thất lễ, lập tức đỏ mặt.

"Ta không phải nhóc con, cũng không yếu."

Triệu Viễn Chu nghĩ thầm: Giọng nói cũng thật hay, giống như lá sen ngâm trong nước hồ, tự nhiên và tươi mát. Thấy cậu bé nghiêm túc như vậy, Triệu Viễn Chu dịu giọng.

"Được rồi, là ta nói sai. Ngươi không yếu, chỉ là không muốn hạ mình tranh cãi với bọn họ, đúng không?"

Trác Dực Thần không phủ nhận, ngẩng đầu nhẹ nhàng, chăm chú nhìn hắn, "Ngươi là yêu quái à?" Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

"Tại sao ngươi lại hỏi vậy?" Triệu Viễn Chu khẽ cười.

"Không ai còn trẻ như vậy mà đã có tóc bạc."

Nhìn dáng vẻ cố chấp nhưng ngoan ngoãn của thiếu niên trước mặt, Triệu Viễn Chu thầm nghĩ: Sao giống như bông gòn vậy, vừa mềm mại lại vừa bền chắc? Hắn khẽ nhướn mày, gật đầu từng chút một, "Ừm~ có lý."

Đôi mắt long lanh của Trác Dực Thần ánh lên sự bối rối, xen lẫn một chút bất an. "Vậy... ngươi tên là gì?" Y hỏi câu này thực ra đã gom hết dũng khí. Từ nhỏ, chẳng có ai muốn làm bạn với y. Trong lòng y, việc hỏi tên ai đó chính là thể hiện ý muốn kết bạn.

Triệu Viễn Chu tất nhiên nhìn ra y không có ác ý, nhưng đối diện với gương mặt ngoan ngoãn, tuấn tú ấy, hắn không kiềm được bản tính muốn trêu đùa.

"Sao? Định về Tập Yêu Ty, bảo cha huynh ngươi đến bắt ta à?"

Trác Dực Thần lắc đầu, "Cha huynh ta chỉ bắt những yêu quái làm điều ác." Thấy đối phương không trả lời, ánh mắt Trác Dực Thần lộ rõ vẻ thất vọng không che giấu được.

Nhìn thần sắc ấy của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu bất giác đưa tay giữ lấy vạt áo. Hỏng rồi, đùa hơi quá... Sao cậu nhóc lại buồn đến vậy?

"Vậy ta có thể hiểu rằng, ngươi đang khen ta là một yêu quái tốt?"

Triệu Viễn Chu cúi người một chút, nháy mắt với Trác Dực Thần. Liệu cách dỗ này có tác dụng không?

"Ngươi... cách xa ta ra chút."

Y hơi nhíu mày, hàng mi cong như đôi cánh bướm đang vỗ, khóe miệng cuối cùng cũng khẽ cong lên.

May quá, có tác dụng rồi.

"Được, được, cách xa một chút." Triệu Viễn Chu nói, ánh mắt dõi theo người bán hạt óc chó gánh hàng đi ngang qua. Hắn cúi đầu khẽ thì thầm, "Aizz, Anh Chiêu."

Thấy dáng vẻ của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần khẽ vuốt chiếc chuông nhỏ trên đuôi tóc.

"Ngươi sắp đi rồi sao?"

"Ừ, hôm nay ta còn chút việc." Thấy đứa trẻ có vẻ rầu rĩ, Triệu Viễn Chu đưa tay vuốt thẳng mái tóc của y. Âm thanh leng keng từ chiếc chuông nhỏ cùng cảm giác mượt mà từ mái tóc khiến Triệu Viễn Chu cảm thấy thoải mái. Hắn chủ động cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, bí ẩn như mặt hồ, "Lần sau gặp, chúng ta trao đổi tên nhé?"

"Được."

Trác Dực Thần lập tức đồng ý. Dòng người nhộn nhịp trên phố, Trác Dực Thần khẽ nhón chân, dõi theo bóng dáng yêu quái tóc trắng biến mất nơi góc phố.

"Tiểu Thần gần đây kết bạn sao?"

Trác Dực Hiên dịu dàng hỏi khi thấy Trác Dực Thần ngồi trước cửa Tập Yêu Ty. Những ngày gần đây, hắn nhận thấy đệ đệ mình có chút kỳ lạ, chỉ cần rảnh rỗi là lại ngồi ở đó, dường như... đang chờ ai đó.

"Không... không có."

Trác Dực Thần đứng dậy, ánh mắt lảng tránh khi đối diện với ánh nhìn của ca ca. Trác Dực Hiên xoa đầu đệ đệ đầy yêu thương.

"Tiểu Thần, hãy trân trọng bạn của mình, họ nhất định sẽ đến tìm đệ."

Trác Dực Thần khẽ chạm vào chiếc màn che bên cạnh, "Huynh nói đúng, nhưng hắn... có lẽ đã quên mất rồi." Nghĩ đến đây, y cảm thấy hơi tủi thân, bĩu môi lẩm bẩm, "Yêu quái lừa gạt, không giữ lời, không kết bạn cũng được..." Dù đã tự an ủi bản thân như vậy, nhưng lòng y vẫn trống trải, bất giác lại nhớ đến mái tóc trắng và ánh mắt sâu thẳm của yêu quái kia.

"Trác Dực Thần, thật chẳng ra sao cả!" Y tức giận kéo chăn trùm kín người, lật mình qua một bên.

...

Đã một tháng rồi. Trác Dực Thần nhớ rất rõ, kể từ lần đầu tiên gặp yêu quái đó, đã tròn một tháng trôi qua. Lời của ca ca lại vang lên trong tâm trí: "Hãy trân trọng bạn của mình, họ nhất định sẽ đến tìm đệ."

Hoàng hôn buông xuống, gió nổi lên. Trác Dực Thần ngồi bên chiếc bàn thấp, lắng nghe tiếng gió làm rung những chiếc chuông treo trên cành cây.

"Nếu hắn không đến, vậy là không trân trọng mình rồi."

"Ngươi đang nghĩ linh tinh gì đó?"

Giọng nói ấm áp quen thuộc làm Trác Dực Thần khẽ run lên. Y quay đầu theo âm thanh, chỉ thấy Triệu Viễn Chu lười biếng dựa vào thân cây nhìn mình. Ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau hòa cùng mái tóc trắng của hắn, sự đối lập mạnh mẽ giữa những sắc màu khiến Trác Dực Thần cảm thấy đầu óc choáng váng trong chốc lát. Ánh mắt của Triệu Viễn Chu... như thể đã bắt gặp y làm điều gì sai trái, khiến Trác Dực Thần cảm thấy không thoải mái. Sắc đỏ của hoàng hôn cũng phủ lên gò má y.

"Làm sao ngươi vào được đây?" Vừa thốt ra câu hỏi, Trác Dực Thần liền hối hận. Còn có thể vào bằng cách nào nữa chứ? Chẳng lẽ lại đường đường chính chính mà đi vào sao?

Triệu Viễn Chu đáp lời không liên quan, "Lâu rồi không gặp nha, nhóc con~" Hắn chỉnh lại tay áo, chậm rãi bước đến bên cạnh Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần lúc này vẫn đang ngồi, tầm nhìn chỉ cao tới thắt lưng của Triệu Viễn Chu, khiến mặt y càng đỏ hơn.

"Lần trước ta đã nói rồi, ta không còn là trẻ con nữa."

Y cũng không hiểu vì sao, rõ ràng có rất nhiều điều để nói, nhưng bản thân lại chỉ chọn cách phản bác mỗi cách xưng hô này. Triệu Viễn Chu khoanh tay ra sau, cúi thấp người, hàng mày mắt sâu thẳm của hắn nhanh chóng phóng đại trong đồng tử của Trác Dực Thần, hơi thở phả lên đôi môi lành lạnh của y.

"Vậy bây giờ, nói cho ta biết, ngươi tên là gì?"

"Trác... Trác Dực Thần." Quá gần, gần đến mức y có thể đếm rõ từng sợi lông mi dài mảnh của Triệu Viễn Chu.

"Đúng là một cái tên rất hay, phải không, Tiểu Trác~"

Cuối cùng, Triệu Viễn Chu ngồi xuống đối diện, trả lại không khí cho y.

"Phải, ca ca từng nói với ta... Khoan đã, ngươi vừa gọi ta là gì?"

Mới lần thứ hai gặp mặt, đã xưng hô thân thiết như vậy. Quan trọng hơn, bản thân y lại không thấy khó chịu chút nào...

"Tiểu Trác đấy, không thích à? Vậy đổi cái khác. Ngươi nói đi, muốn ta gọi ngươi thế nào?"

"Không... được mà. Vậy ngươi..."

"Triệu Viễn Chu." Thấy Trác Dực Thần hơi nghiêng đầu vẻ khó hiểu, Triệu Viễn Chu giải thích, "Viễn trong 'xa cách', Chu trong 'thuyền'."

"Tên của ngươi cũng rất hay, chỉ là... cách giải thích này có phần cô đơn quá."

Sao lại nói ra suy nghĩ trong lòng thế này? Có phải hắn dùng pháp thuật gì lên mình không?

"Vậy Tiểu Trác sẽ giải thích thế nào?"

"Ừm..." Trác Dực Thần đảo mắt suy nghĩ một lúc, ánh mắt chuyên chú sáng lấp lánh, "Viễn trong 'mãi mãi', Chu trong 'đồng thuyền'."

Triệu Viễn Chu sững lại, nhưng rất nhanh cong môi cười rạng rỡ, "Ừ, rất hay~ Xem ra Tiểu Trác muốn cùng ta đồng thuyền mãi mãi rồi."

"Cái gì chứ? Ngươi nói bậy!"

Trác Dực Thần đứng bật dậy, khẽ giậm chân, quay đầu sang hướng khác không thèm nhìn hắn, ánh mắt cũng trở nên bối rối, không biết nên đặt vào đâu.

"Vậy có lẽ là ta hiểu lầm, nhưng Tiểu Trác về sau không được nói chuyện như thế với người khác đâu nhé."

"Biết... biết rồi, Viễn Chu ca ca."

"Nghe thế này, quả thực tên của ta rất hay. Hay là Tiểu Trác gọi thêm lần nữa?"

Trác Dực Thần nhận ra sự trêu chọc trong ánh mắt hắn, liền nhanh tay rót một tách trà, đặt trước mặt Triệu Viễn Chu.

"Uống trà đi."

"Được được, ta không nói nữa."

Triệu Viễn Chu thổi nhẹ tách trà nóng, nhưng nụ cười trong mắt hắn vẫn chưa chịu tan.

END.

Nguồn: https://chenxianggongzi.lofter.com/post/4ca46586_2bd7de4eb?incantation=rzKgxxWqlCHS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro