Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chữa lành

Dòng thời gian: Sau trận chiến của Tiểu Trác và đám "thị vệ" của Sùng Vũ Doanh, đoạn Triệu Viễn Chu chữa thương cho Tiểu Trác.

"Tiểu Cửu! Lại đây!"

Trác Dực Thần vừa chiến đấu với đám thị vệ của Sùng Võ Doanh, vừa quay lại gọi Bạch Cửu.

"Á!!! Tiểu Trác ca!!!" Bạch Cửu hét lớn, chạy về phía Trác Dực Thần. Bỗng, cậu cảm thấy có người nắm lấy cổ chân mình. Bạch Cửu khựng lại một giây, sau đó hét ầm lên: "Á á á!!"

"Vút!"

Bùi Tư Tịnh phản ứng nhanh như chớp, bắn một mũi tên vào kẻ đó. Bạch Cửu bị văng ra, rồi ổn định lại trong vòng tay của Trác Dực Thần.

"Tiểu Cửu, nấp sau lưng ta."

Trác Dực Thần bảo vệ Bạch Cửu phía sau mình, sau đó phối hợp chiến đấu cùng Bùi Tư Tịnh.

Nhưng những kẻ đã bị hạ gục bỗng dưng sống lại. Bạch Cửu nhìn thấy trên gáy của kẻ bên cạnh mình dán một tờ bùa, run rẩy gỡ nó ra. Người kia lẽ ra đã ngẩng đầu lên, giờ thì hoàn toàn bất động.

"Tiểu Trác ca! Đệ biết rồi! Chúng không phải người bình thường, trên cổ chúng có thứ này!"

Bạch Cửu giơ tờ bùa trong tay lên cho Trác Dực Thần xem.

"Tiểu Cửu, chúng ta phối hợp nhé."

Hiểu được nguyên nhân, Trác Dực Thần rạch một đường trên lòng bàn tay bằng Vân Quang Kiếm. Máu của y có thể kích hoạt thanh kiếm, khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn. Y lao lên tấn công đám "thị vệ" đó.

...

Bên kia:

"Triệu Viễn Chu, ngươi đi giúp Tiểu Trác. Ở đây có ta."

Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu, bàn tay trong tay áo nắm chặt hoán linh tán, phòng khi cần thiết.

"Ta đã ký khế ước với ngươi, phải bảo vệ ngươi. Đám bên đó đều là người của Sùng Võ Doanh, Tiểu... Trác Dực Thần có thể ứng phó được."

"Triệu Viễn Chu... Nếu ngươi không đi cứu cái kẻ vô dụng kia, hắn..."

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu, trong mắt tràn đầy sự căm hận lẫn chiếm hữu.

"Ngươi xem thường Trác đại nhân của Tập Yêu Ty rồi..."

Câu nói ẩn ý của Triệu Viễn Chu khiến Ly Luân hiểu rõ, tức đến mức suýt bùng nổ. Khi Ly Luân chỉ còn cách Triệu Viễn Chu một bước, Văn Tiêu tiến lên một bước, tung nắm bột trong tay về phía Ly Luân.

"Ngươi... ngươi đã làm gì!?" Ly Luân ôm đầu, ngã xuống đất và vùng vẫy.

"Hoán linh tán, chuyên trị những loại yêu quái không có đầu óc như ngươi."

Văn Tiêu kéo Triệu Viễn Chu chạy đi, vừa chạy vừa châm chọc Ly Luân.

"? Không phải ngươi nói là..."

"Nam nhân báo thù mười năm không muộn, nữ nhân báo thù thì ứng biến theo tình huống."

Văn Tiêu liếc nhìn Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần bên này chiến đấu dữ dội, Bùi Tư Tịnh thân thủ vô cùng xuất sắc. Trong lúc cả hai vừa phối hợp vừa bảo vệ Bạch Cửu, một thị vệ bất ngờ vồ lấy lưng Bạch Cửu. Trác Dực Thần lập tức chắn phía sau Bạch Cửu, đỡ trọn đòn tấn công, rồi dùng Vân Quang Kiếm đâm chết tên thị vệ đó. Bạch Cửu phản ứng kịp thời, nhanh chóng gỡ tờ bùa xuống.

Bùi Tư Tịnh cũng thành công hạ gục tên thị vệ cuối cùng.

"Tiểu Trác ca, xin lỗi..."

Bạch Cửu cúi đầu, có chút áy náy.

"Không sao, Tiểu Cửu đã làm rất tốt rồi."

Trác Dực Thần xoa đầu Bạch Cửu, mỉm cười nói.

"Tiểu Trác ca, để ta giúp huynh bôi thuốc nhé."

Bạch Cửu kéo Trác Dực Trần ngồi xuống ghế dài, lấy ra hộp thuốc mang theo bên mình.

"Ừm... Tiểu Cửu, đệ bôi thuốc cho tay trước đã."

Trác Dực Trần nhìn Bạch Cửu, dù sao y cũng không thể cởi áo trước mặt mọi người để cậu bôi thuốc lên lưng được.

"À... nhưng còn lưng của huynh thì phải làm sao đây?"

"..."

"Để tối bôi thuốc cũng được."

Câu này không phải do Trác Dực Trần nói, mà là Văn Tiêu. Vừa lúc đó, nàng và Triệu Viễn Chu chạy tới. Văn Tiêu bước tới bên cạnh Bùi Tư Tịnh, nắm lấy tay cô, còn Triệu Viễn Chu thì đi đến chỗ Trác Dực Thần đang ngồi.

Triệu Viễn Chu định nắm tay Trác Dực Thần để chữa thương, nhưng y rụt tay lại, khiến Triệu Viễn Chu chụp trượt.

"Ai cần ngươi giúp?"

Trác Dực Thần quay đầu sang chỗ khác.

"Haiz, đại nhân Trác thật không nể tình mà."

Triệu Viễn Chu ôm ngực, làm ra vẻ đau khổ. Trác Dực Thần nhìn hắn như nhìn kẻ thần kinh.

"Thôi được rồi, ta truyền cho ngươi chút yêu lực, để ngươi tiện sau này giết ta."

Triệu Viễn Chu lại nắm lấy tay Trác Dực Thần. Lần này y không tránh nữa. Triệu Viễn Chu chắp hai tay bao bọc lấy tay Trác Dực Thần.

Không biết qua bao lâu, Trác Dực Thần giật giật tay, nghiến răng nói: "Thả ra! Đã bao lâu rồi hả?"

Nghe vậy, Triệu Viễn Chu mới miễn cưỡng buông đôi "tay khỉ" của mình ra.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh từ lâu đã kéo Bạch Cửu rời đi, không muốn nhìn cảnh hai người này "phát cẩu lương," cũng không muốn để Bạch Cửu chứng kiến.

"Chẳng còn ai ở đây nữa!"

Trác Dực Thần sắp tức đến mức ngất đi, vết thương ở lưng chưa xử lý, còn làm y ho mấy tiếng.

"Haiz... Tiểu Trác đại nhân đừng tức giận, ta vẫn có thể giúp ngươi xử lý vết thương ở lưng mà."

Triệu Viễn Chu cười, nhưng nụ cười đầy ý đồ xấu. Trác Dực Trần dù có ngốc cũng nghe ra ý tứ của hắn ta.

"Cút."

"Được thôi."

END.

Nguồn: https://xinjinjumin557115017492.lofter.com/post/81a82814_2bd76f378?incantation=rzZZOHmaK2oZ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro