Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Trác đại nhân, bánh chẻo của ta đâu?

*Bánh chẻo ở dạng món phổ thông của người phương bắc Trung Quốc, phần lớn làm với vỏ bột mì, khi ăn chấm xì dầu. Nhân của nó thật ra khá đa dạng, chủ yếu là 3 loại nhân: thịt lợn-hành; cải thảo; trứng-hẹ. Ngoài ra cũng có tôm, nấm, củ cải, thậm chí thịt bò v.v... Phương thức chế biến chủ yếu nhất là luộc bằng nước lã, nên ở Trung Quốc mới gọi là "sủi cảo" (sủi là thủy, nước). Ngoài ra, còn có bánh chẻo hấp, nướng, và rán (rán ngập mỡ, hoặc rán ít mỡ). Có lẽ món rán này đã sang Việt Nam nhưng lại giữ cái tên "sủi cảo", không hiểu vì sao. (Do chat gpt và gg dịch khác hẳn nhau nên mình đã thử search xem bánh chẻo là gì và tìm thấy đoạn thông tin này).

...

Triệu Viễn Chu từ lâu đã nghe nói rằng ở nhân gian, vào ngày Đông Chí mọi người thường ăn bánh chẻo. Nghe đâu ăn bánh chẻo vào ngày này có thể "xua tan giá lạnh", nhưng hắn thì chưa bao giờ được ăn. Vì vậy, càng nghĩ càng thèm, thèm đến mức cả ngày chỉ mong ngóng, khắc khoải không yên.

Nhưng Anh Lỗi cũng mới đến nhân gian chưa bao lâu, giống như hắn, cũng chưa từng ăn bánh chẻo, lại càng không biết làm bánh chẻo hay luộc bánh chẻo. Thế nên, Triệu Viễn Chu đành đặt toàn bộ hy vọng được ăn bánh chẻo vào ngày Đông Chí năm nay lên người Tiểu Trác đại nhân của họ.

Không đợi lâu, sáng sớm tinh mơ, trời vừa mờ sáng, hắn đã đứng ngoài cửa phòng Trác Dực Thần, lượn qua lượn lại.

Không biết có phải vì Trác Dực Thần vừa mơ thấy giấc mộng đẹp hay không, khi mở cửa, sắc mặt y dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch. Trên người khoác một chiếc áo choàng xám trắng, viền từ cổ tay áo, cổ áo đến gấu áo được trang trí bằng lông màu xanh đậm, trông càng thêm mềm mại. Triệu Viễn Chu thậm chí còn nghe thấy tiếng y ngân nga khe khẽ. Hắn không nhịn được mà khẽ mỉm cười. Có hy vọng rồi đây. Thế là, hắn chỉnh lại chiếc áo choàng đỏ thẫm trên người, vuốt hai lọn tóc trắng trước ngực, bước tới.

"Tiểu Trác đại nhân, chào buổi sáng~"

"Sao ngươi lại đứng ngoài cửa phòng ta?"

Người vừa rồi còn "nắng ấm chan hòa" lập tức chuyển sang "mây đen che kín". Triệu Viễn Chu cũng không còn thấy bộ áo choàng đỏ thẫm của mình hợp với áo choàng xanh đậm của y nữa, nhưng hắn không dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Tối qua ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng có Tiểu Trác đại nhân..."

Chưa kịp để Triệu Viễn Chu bịa nốt câu chuyện, Trác Dực Thần đã cười khẩy, cắt ngang lời hắn.

"Khỉ cũng biết mơ sao?"

"... Phải chứ." Triệu Viễn Chu nén nhịn, "Ta mơ thấy Anh Chiêu."

Nghe vậy, không khí giữa hai người im lặng một hồi lâu.

"Trước đây Anh Chiêu từng nói với ta rằng, ở nhân gian có rất nhiều ngày lễ, mỗi ngày lễ đều có những món ăn đặc trưng. Vì vậy, mỗi dịp lễ tết, ngôi miếu thần núi của họ nhận được không biết bao nhiêu món đặc sản được dâng cúng. Nhưng trong rất nhiều món đó, món mà y thích nhất..." Nói đến đây, trong giọng Triệu Viễn Chu thực sự mang theo chút cảm xúc buồn bã, "Tiểu Trác đại nhân có biết đó là món gì không?"

"Bánh chẻo."

"Không hổ danh là Tiểu Trác đại nhân!"

"......" Sáng sớm đến đây nói những lời này, muốn ta không đoán ra ngươi đang nhắc đến bánh chẻo cũng khó lắm đó, Chu Yếm.

Triệu Viễn Chu hoàn toàn không nhận ra mình đã bị người đối diện nhìn thấu, tiếp tục tỏ vẻ sâu sắc.

"Gia gia nói, ở nhân gian các ngươi có câu nói 'Đông chí lớn như Tết,' vì vậy, mỗi khi đến ngày Đông Chí, mọi người đều gói bánh chẻo, luộc bánh chẻo..."

"Đúng vậy." Trác Dực Thần gật đầu, nói tiếp: "Trước đây, mỗi năm vào ngày Đông Chí, ca ca ta đều đích thân nấu bánh chẻo cho ta ăn."

"......"

"Gia gia còn nói, ở nhân gian các ngươi có câu: 'Đông Chí không ăn bánh chẻo, đông lạnh rụng tai chẳng ai lo.'"

Triệu Viễn Chu không muốn tiếp tục cố gắng nữa, liền quyết định giở trò vô lại. Vừa nói đến nửa sau câu, hắn đã lập tức dịch chuyển đến sau lưng Trác Dực Thần, môi lướt qua tai y, cằm tựa lên vai trái của y.

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi thực sự nhẫn tâm không quan tâm đến ta sao?"

Lông dài mềm mại trên viền áo xanh của y cọ khiến Triệu Viễn Chu mềm lòng, nhưng hơi thở ấm áp của hắn lại khiến Trác Dực Thần cảm thấy bực bội.

"Triệu Viễn Chu, ngươi, tránh ra trước."

Y định đẩy yêu quái phía sau ra, nhưng tên yêu kia đã sớm đoán được ý định của y, nhanh chóng siết chặt hai tay y lại, ôm y trọn vào lòng.

"Tiểu Trác đại nhân, bánh chẻo của ta đâu?"

"Ta sống hơn ba vạn năm rồi, còn chưa từng ăn bánh chẻo, Tiểu Trác..."

"Tiểu Trác, nếu một ngày nào đó ta lại mất kiểm soát sát khí, bị ngươi đâm chết, thì điều ta hối tiếc nhất chính là chưa được ăn một bữa bánh chẻo..."

Triệu Viễn Chu không phải lần đầu đóng vai đáng thương, còn Trác Dực Thần thì luôn mềm lòng, vì vậy...

"Ngươi, buông ta ra trước, nếu không làm sao ta đi... gói bánh chẻo."

"Được rồi!" Nghe được lời hứa, Triệu Viễn Chu lập tức thả tay, nhưng cằm lại cọ thêm mấy cái mới chịu buông, "Vậy Tiểu Trác đại nhân, đại yêu ta sẽ làm trợ thủ cho ngươi nhé."

Tuy tay và cằm của Triệu Viễn Chu đã rời đi, nhưng cũng không đi xa, hơi thở của hắn phả vào gáy Trác Dực Thần, làm vùng da nơi đó đỏ bừng lên.

"Không cần."

Trác Dực Thần vội vã rời đi. Triệu Viễn Chu hiểu rõ "không cần" của Trác Dực Thần chính là "cần," thế nên hắn lập tức đi theo.

"Tiểu Trác, ta nghe nói bánh chẻo nhân gian các ngươi có rất nhiều loại nhân đúng không? Vậy chúng ta gói nhân 'đào thịt' được không?"

"......"

"Hoặc là 'nhân cỏ Vô Tâm và ngọc'?"

"......"

Trác Dực Thần dự định gói bánh chẻo nhân bắp cải thịt heo – loại nhân bình thường.

Nhưng khi y vừa băm thịt heo, Triệu Viễn Chu đã đứng bên cạnh bĩu môi, y nhịn; khi y vắt nước từ bắp cải băm nhỏ, Triệu Viễn Chu lại "chậc chậc chậc," y cũng nhịn; đến lúc y cán được một miếng vỏ bánh, thì đã bị Triệu Viễn Chu cầm lên, vo thành một cục rồi ném vào cái nồi chỉ mới đổ nước, chưa nhóm lửa. Đến đây, Trác Dực Thần không nhịn nổi nữa.

"Triệu Viễn Chu, ngươi cút ra ngoài!"

"Tiểu Trác, ta chỉ muốn giúp..."

"Không cần, ra ngoài!"

Nhìn thấy Trác Dực Thần thực sự tức giận, Triệu Viễn Chu đành lủi thủi rời khỏi phòng bếp, sau đó lén lút vào nhà hàng xóm học trộm cách gói bánh chẻo. Thì ra lớp vỏ trắng kia là để bọc thịt và bắp cải băm lại, thì ra phải đợi nước trong nồi sôi mới được thả bánh chẻo vào...

Xem được một lúc, Triệu Viễn Chu cảm thấy mình đã hoàn toàn học được cách gói bánh chẻo, liền vui vẻ quay về phòng bếp nhà mình.

Bột làm vỏ bánh và nhân của Trác Dực Thần đều chuẩn bị dư, nên y vẫn đang tiếp tục gói. Triệu Viễn Chu không nói không rằng, trực tiếp tiến đến, tay trái cầm một miếng vỏ bánh, tay phải dùng đũa gắp một chút nhân định gói. Ai ngờ, đũa vừa nâng lên, nhân bánh đã rơi tứ tung.

"......" 

Trác Dực Thần cau mày nhưng không nói gì. Triệu Viễn Chu hơi ngượng, liền gắp thêm một chút nhân khác. Thấy nhân sắp lại rơi nữa, Trác Dực Thần nhanh tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng giữ thăng bằng đũa trong tay hắn, cứu vãn tình thế.

"Cạch."

Lần này nhân bánh không rơi, nhưng lại là miếng vỏ bánh trong tay kia của Triệu Viễn Chu rơi xuống đất.

"Triệu Viễn Chu..."

"Ta học được rồi, Tiểu Trác!"

Triệu Viễn Chu nhanh chóng nhặt một miếng vỏ bánh khác, cho nhân vào, túm lại thành hình, rồi tự hào đặt nó bên cạnh mấy hàng bánh chẻo mà Trác Dực Thần đã gói. Ừm... hình như bánh của mình hơi khác so với bánh của Tiểu Trác? Có vẻ bánh Tiểu Trác gói đẹp hơn. Chắc mình nên học thêm từ y một chút nữa.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần bằng ánh mắt tha thiết. Trác Dực Thần khẽ nghiêng mắt đi chỗ khác, tiếp tục gói bánh chẻo. Những ngón tay mảnh mai trắng nõn, móng tay tròn đầy bóng bẩy, khẽ động một chút, một chiếc bánh chẻo đẹp mắt liền xuất hiện trước mặt Triệu Viễn Chu, khiến hắn dần trở nên mơ màng.

Trác Dực Thần vẫn không nói gì, chỉ âm thầm đặt những chiếc bánh chẻo mình gói ra xa hơn khi xếp vào.

Triệu Viễn Chu vốn không giỏi gói bánh chẻo, việc nấu bánh lại càng không giúp được gì, chỉ đành đứng bên nhìn Trác Dực Thần bận rộn.

Tuy vậy, đến đoạn múc bánh ra bát thì hắn làm được, nên nhanh chóng xung phong. Nhưng khi thấy Triệu Viễn Chu chia riêng bát bánh do mình gói và bát bánh của Trác Dực Thần, y đột nhiên có linh cảm không lành. Linh cảm ấy lập tức thành hiện thực khi bát bánh Triệu Viễn Chu đẩy tới trước mặt y toàn những chiếc nát tơi tả, còn những cái còn nguyên thì đều méo mó kỳ quái. Trác Dực Thần bỗng cảm thấy mình không còn chút cảm giác đói nào.

"Ngươi ăn trước đi, ta mang bánh cho Văn Tiêu và Tiểu Cửu." 

Nói rồi, y định đứng dậy, nhưng bị Triệu Viễn Chu kéo trở lại ghế.

"Ngươi làm sẵn hết cho họ rồi, để họ tự mang đi. Trước hết nếm thử bánh ta gói đi, Tiểu Trác. Tuy không đẹp bằng của ngươi, nhưng vị chắc chắn không kém đâu."

Nói thừa, nhân bánh đều là do y làm ra.

"Ừm." 

Trác Dực Thần không tìm được lý do từ chối, đành gắp một chiếc bánh chẻo hình như bông hoa, đưa vào miệng.

"Tiểu Trác của chúng ta, giờ không sợ bị lạnh tai nữa rồi."

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, giống hệt với âm thanh mà năm xưa y từng nghe.

"Ăn bánh chẻo rồi, Tiểu Thần sẽ không bị lạnh tai nữa."

Trác Dực Thần bỗng dưng thấy mờ mắt, nhưng y vẫn kịp nhận ra bát bánh trước mặt mình đã bị thay bằng một bát khác. Những chiếc bánh đẹp mắt, không có cái nào bị rách vỏ. Y đột nhiên nhận ra, mình vẫn muốn ăn bát bánh chẻo xấu xí ban nãy hơn.

"Triệu Viễn Chu?"

"Ừ?"

"Hai bát gộp lại, cùng ăn đi."

"Được, nghe theo Tiểu Trác."

Đã lâu rồi y không đón Đông chí, cũng đã lâu không có ai ngồi ăn bánh chẻo cùng mình. Người đã khuất không thể trở lại, nhưng người còn sống vẫn phải bước tiếp. Từ nay về sau, mỗi dịp Đông chí, mỗi bữa bánh chẻo, y sẽ ăn đúng giờ. Cùng với yêu quái bên cạnh này.

END.

Nguồn: https://yuanhuangyouguyi.lofter.com/post/1fa45572_2bd738c95?incantation=rz0Lvg0kD2jx

Tiểu Trác đại nhân đúng là giàu lòng bao dung và kiên nhẫn :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro