Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thời Nhân Mạc Hứa

00.

Dường như số phận đã sắp đặt tất cả, dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ đi đến kết cục định sẵn.


01.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Triệu Viễn Chu. Ánh kiếm xanh băng giao tranh cùng yêu lực đỏ thẫm. Chuông gió dưới mái hiên phát ra tiếng kêu trong trẻo.


02.

Ta thích Văn Tiêu.

Văn Tiêu thích Triệu Viễn Chu.


03.

Triệu Viễn Chu rõ ràng biết ngọn nguồn của vụ án thủy quỷ cướp tân nương, nhưng sau khi ta thề sẽ giết hắn, hắn lại đặt cược với ta một ván mà ta chắc chắn không thể thắng.

Ta đẩy hắn, hắn ngồi trên xích đu, đong đưa. Nếu không vì ván cược, ta đã không thèm đẩy hắn. Ta mới chỉ quen hắn vài ngày, hắn dựa vào đâu mà nói rằng hiểu rõ ta? Tại sao hắn không để ta đẩy Văn Tiêu? Lần nào cũng ngăn cản. Rõ ràng hắn vừa nói mình chỉ thích ngồi xích đu, không thích đẩy xích đu, vậy mà quay đi quay lại đã giúp Văn Tiêu đẩy rồi, thật đáng ghét.

"Hóa ra là giận chuyện này sao?" Triệu Viễn Chu khẽ cười, gương mặt giãn ra, không còn vẻ nghiêm túc như lúc cố đoán lý do ta giận, "Vậy ngươi ngồi lên đi, ta đẩy ngươi."

Hắn cứ chơi với Văn Tiêu đi, ta không muốn chen vào giữa.


04.

Câu chuyện về Thừa Hoàng và Thần Nữ đời đầu như báo hiệu điều gì đó. Trong lòng ta thấp thoáng một chút bất an, nhưng niềm vui khi Văn Tiêu lấy lại được Bạch Trạch Lệnh đã lấn át cảm giác mơ hồ này.

Đây là chuyện vui lớn. Nàng sẽ không bị coi thường nữa.


05.

"Thế gian muôn vàn pháp lý, khó thắng nổi một câu cam nguyện."

Thanh Canh lấy lại tự do nhưng vẫn ở lại Linh Khê Sơn Trang. Có lẽ, sự phồn hoa của cõi phàm trần và bầu trời tự do cũng không thể sánh bằng ngôi nhà nơi nàng từng sống cùng Phỉ.


06.

Ta không muốn giết Triệu Viễn Chu, nhưng hắn đã bị lệ khí kiểm soát.

Ta cầm Vân Quang kiếm xông tới, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thấm vào những vết rách trên da thịt. Ta cũng không chắc chắn, nhưng sau lưng ta còn có rất nhiều người, ta không thể lùi bước.

Tối qua, hắn đến tìm ta, dạy ta cách áp chế hắn, còn bảo nhất tự quyết sẽ không có tác dụng với ta.

"Nếu có điều bất trắc..."

"Ta tự mình bảo vệ được Văn Tiêu chu toàn."

Hắn lúng túng, rốt cuộc vẫn không yên tâm về Văn Tiêu.

"Ta muốn nói rằng ta..."

"Ngươi là một đại yêu, còn cần ta bảo vệ, không thấy xấu hổ sao?"

Hắn mạnh hơn ta rất nhiều, nào cần ta che chở.

"Ta muốn nói rằng, ta hy vọng ngươi sống tốt."

Cái gì chứ, lời này chẳng phải nên nói với Văn Tiêu sao? Tại sao lại dùng ánh mắt và giọng điệu như thế để nói với ta...

May mắn thay, lệ khí không làm tổn thương ta, hắn chỉ đưa ta vào giấc mơ. Ta không phụ kỳ vọng, thành công khiến Triệu Viễn Chu tỉnh táo trong giây lát.


07.

Sơn thần Anh Chiêu hy sinh, Văn Tiêu bị phản phệ, Bùi Tư Tịnh trọng thương, hắn tự trách đến mức muốn chết ngay dưới kiếm của ta, toàn thân bao phủ tử khí dày đặc. Triệu Viễn Chu bất lực và đáng thương, nhưng giết hắn thì người chết có thể sống lại sao?

Trước năm 16 tuổi, ta được cha và ca ca yêu thương hết mực; sau năm 16 tuổi, hắn trở thành bằng chứng duy nhất về sự tồn tại của họ trên đời này. Khi Văn Tiêu được đưa đến Tập Yêu Ty, ta rất vui mừng, nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, nếu quá gần gũi sẽ khiến người khác nói ra nói vào. Bên cạnh ta, chỉ có Vân Quang kiếm làm bạn.

Tám năm trôi qua, thật khó khăn biết bao.

"Triệu Viễn Chu, hãy đi làm những việc để bù đắp cho mọi người. Đợi khi nào ngươi làm xong, ta sẽ đến lấy mạng ngươi."


08.

Dưới áp lực từ Hướng Vương, ta buộc phải đi giết Triệu Viễn Chu. Văn Tiêu ôm áo choàng của ta, khẩn cầu ta đừng đi. Ta cũng không muốn giết hắn, nhưng tính mạng của tất cả mọi người trong Tập Yêu Ty đều phụ thuộc vào ta, không thể trì hoãn được nữa.

Lệ khí khiến Vân Quang xuất hiện vết nứt, ta ngã xuống đất, nôn ra máu. Văn Tiêu chạy đến, nói rằng nàng đã sửa chữa xong Bạch Trạch Lệnh, có thể cứu Triệu Viễn Chu, và bảo ta ra ngoài giúp đối phó Ly Luân. Ta không yên tâm để Văn Tiêu một mình đối mặt, nhưng khi thấy ánh sáng vàng lưu chuyển của thần lực Bạch Trạch, lòng ta nhẹ nhõm hơn một chút.

Vân Quang bây giờ đã bị nứt, ta không có sự chắc chắn tuyệt đối, chỉ cầu mong có thể đẩy lùi Ly Luân, không để hắn quấy rầy thêm nữa. Ly Luân nhập vào Tiểu Cửu, ta khó lòng xuống tay.

Tiếng kiếm ngân đột nhiên dừng lại. Vân Quang gãy rồi.

Ta vốn đã bị nội thương, Vân Quang gãy khiến thương thế càng nghiêm trọng, ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn. Anh Lỗi bị thương ngã xuống đất, Bùi Tư Tịnh đuổi theo Ngạo Nhân vẫn chưa quay lại, Văn Tiêu đang cứu Triệu Viễn Chu. Ta không thể lấy lại Tiểu Cửu, nhưng phải bảo vệ tiểu sơn thần. Tập Yêu Ty không thể mất thêm một người nào nữa.

Tính toán thời gian, Văn Tiêu hẳn đã gọi Triệu Viễn Chu tỉnh lại. Ta âm thầm cầu nguyện họ đến sớm hơn, ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Thính giác là thứ cuối cùng biến mất. Họ đã đến. Tiểu sơn thần khóc.


09.

Ta gặp được Băng Di. Quá khứ của hắn và Ứng Long dường như không phải như truyền thuyết đã nói.

Ta mơ thấy ca ca. Ta mơ về ngày đông năm đó, ca ca đang luyện kiếm trong sân, từng chiêu từng thức mang theo kiếm khí sắc bén, khác hẳn với tính cách ôn nhu của huynh ấy. Ta đứng dưới gốc cây hồng, nhảy lên cố hái quả hồng cho ca ca, tiếng chuông trên tóc ta kêu leng keng, ca ca biết ta ở bên cạnh, không bị lạc mất.

Ta vẫn không tin mình đã hóa thành yêu, cho đến khi Bùi Tư Tịnh nói ta đã đánh trọng thương Anh Lỗi ở Tập Yêu Ty, lại còn tấn công người tuần đêm trên phố. Triệu Viễn Chu nói ta đã làm tổn thương Văn Tiêu. Anh Lỗi muốn giải thích giúp ta, nhưng không có bằng chứng. Nhốt ta vào ngục là cách an toàn nhất.

Vết thương nặng chưa lành, bị giam trong ngục thật sự không dễ chịu chút nào.

"Ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Ta không dám nhìn Triệu Viễn Chu.


10.

Ly Luân lập kế hại ta, dụ dỗ ta, nhưng ta chỉ thấy hắn thật đáng thương. Giữa trời đất bao la, hắn là kẻ cô độc nhất. Hắn nghe những lời ta nói, ta thấy hắn rơi lệ. Hắn từng muốn giết ta, nhưng giờ đây, ta hy vọng sau này hắn sẽ làm một đại yêu tốt, bảo vệ Đại Hoang, đừng gây rắc rối cho Văn Tiêu nữa. Nếu có thể, hãy giúp Văn Tiêu tìm cách khống chế lệ khí, để Triệu Viễn Chu không phải chịu đựng đau khổ như vậy, để không mất kiểm soát dưới ánh huyết nguyệt.

Một thân yêu lực cuồng bạo nhưng không có nội đan, ta không thể chịu đựng lâu hơn.


11.

Văn Tiêu, bó hoa khô đó chính là lời cuối cùng của ta.

Ta không ngờ Triệu Viễn Chu lại muốn dùng lệ khí để phá hàn băng chi thuật. Hắn lẽ ra nên bảo vệ Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh rời đi mới phải.

"Đã lâu không gặp, Triệu Viễn Chu."

"Đã lâu không gặp."

Hắn nhìn ta, trong mắt có chút bất ngờ, rồi dần chuyển thành thấu hiểu. Ta khẽ cười mà không nói gì. Tương lai quá dài, dài đến mức vạn vật đều yên lặng, chỉ thấy trời đất bao la.


12.

Văn Tiêu thích Triệu Viễn Chu. Ta cũng động lòng rồi, có lẽ vậy. Nhưng đó là người Văn Tiêu thích.


13.

Bọn họ diễn trò, còn ta lại không hay biết gì.

"Tiểu Trác."

"Tránh ra đi."

"Được thôi."

Ta xấu hổ, không dám nhìn bọn họ.


14.

Văn Tiêu trúng độc, Vân Quang kiếm gãy, mà long lân chỉ có một mảnh. Độc này không thể giải, chỉ có thể dùng yêu lực chuyển nó sang người mình. Ta đã lừa dối Triệu Viễn Chu.


15.

Ôn Tông Du thật là tàn nhẫn, hắn lại mượn tay Tiểu Cửu để khiến những người dân vô tội hóa yêu. Giấc mơ say đắm là một giấc mơ đẹp, nhưng mơ rồi cũng đến lúc tỉnh. Sự hy sinh của Ly Luân và Thanh Canh không thể uổng phí, tuyệt đối không thể để Ôn Tông Du khôi phục.

Ta đã dồn toàn bộ yêu lực của mình và Ly Luân cho Triệu Viễn Chu, cố gắng chịu đựng nỗi đau như nghẹt thở, thúc giục hắn phá vỡ kết giới này. Chết ở đây cũng tốt, Vân Quang đã được Triệu Viễn Chu dùng yêu lực sửa chữa, sau khi ta chết nó sẽ chọn chủ nhân mới, và ta không phải đối mặt với tương lai phải giết hắn nữa.


16

Ta đã giết Triệu Viễn Chu. Tình cảnh hiện tại không phải Văn Tiêu chết thì cũng là hắn chết. Chỉ tiếc là ta không còn cách nào khác. Nếu có thể, ta thà hy sinh bản thân để bảo vệ họ và dân chúng.

Thật ra, đối với hắn, ta không thể nói chỉ có hận. Tình cảm này quá phức tạp. Vì hắn, ta mất đi cha và ca ca; nhưng hắn lại trở thành cha và ca ca của ta. Những kiếm thuật, tâm pháp mà ta chưa từng học được, đều do hắn từng bước chỉ dạy. Đáng xấu hổ là ta đã động lòng với hắn. Văn Tiêu thích hắn, và có lẽ hắn cũng thích Văn Tiêu.

Văn Tiêu oán ta cũng được, hận ta cũng không sao. Ta đã tách ra một phần thần thức của Triệu Viễn Chu.

Hắn thật là nhẫn tâm. Ta đã mất đi cha và ca ca, mất đi Tiểu Sơn Thần, mất Tiểu Cửu, rồi lại phải giết hắn trong tình thế không còn lựa chọn. Ta luôn luôn mất mát.


17.

Ta đã tìm thấy hắn.


00.

"Tiểu Thần?"

Trác Dực Hiên buông quyển trục trên tay xuống, trìu mến ôm lấy đệ đệ nhỏ của mình vừa giật mình tỉnh giấc, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của đệ đệ.

"Lại gặp ác mộng sao? Ca ca ở đây, đừng sợ."

"Ca ca?"

Thấy đôi mắt xám xanh ấy ánh lên nước mắt, Trác Dực Hiên càng thêm đau lòng. Sau một hồi do dự, hắn bọc kín đệ đệ trong chăn, đứng dậy tránh ánh mắt của đệ, dùng nội lực nghiền nát một mảnh vảy Nhiễm Di để vào nước, rồi dỗ dành đệ uống cạn.

"Ca ca, huynh sẽ mãi ở bên đệ chứ?"

Trác Dực Hiên nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay áo của mình, dùng khăn tay lau nước mắt cho đệ, rồi cưng chiều xoa gò má mềm mại của đệ.

"Đương nhiên rồi, ca ca sẽ mãi ở bên Tiểu Thần."

Thấy đệ đệ vẫn còn sợ hãi, Trác Dực Hiên đặt Vân Quang kiếm vào trong lòng y.

"Yêu tà đều sợ Vân Quang kiếm, để Vân Quang ở lại bên đệ ngủ nhé?"

"Vân Quang để ca ca giữ," khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn hắn, "Ca ca ở lại với đệ."

"Được rồi, ca ca ở lại với đệ." Trác Dực Hiên nhẹ nhàng lau khóe mắt ửng đỏ của đệ, ánh mắt đầy ôn nhu, "Tiểu Thần, giấc mơ đều là giả cả. Giấc mộng có thể dài và khắc sâu, nhưng kết thúc của giấc mộng là trở về thực tại. Đại mộng quy ly."

Đại mộng quy ly sao?

Trác Dực Thần ôm lấy ca ca, dựa vào lồng ngực của ca ca, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ. Nỗi kinh hoàng và cô quạnh do giấc mơ mang lại dần tan biến. Ca ca nhất định đúng. Huynh ấy sẽ không giống như trong mơ mà chết đi, chỉ để lại ta cùng Vân Quang đồng hành. Cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông gió dưới mái hiên khẽ lay động.

END.

Nguồn: Lofter - Đã bị tác giả xóa trước khi edit bản dịch lên wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro