
Dược thạch vong hiệu
Nguồn: https://haogouerwuxixi.lofter.com/post/84d16bf6_2bd592565
Đây là chiếc fic mình từng hỏi ý kiến có nên trans không, hồi nào thì không nhớ vì lâu rồi. Nhưng sau khi nắm được nội dung thì thấy phần của Cung Viễn Chủy cũng không liên kết nhiều với phần sau nên mình quyết định lượt bỏ luôn. Bản dịch được đăng tải sẽ bắt đầu từ chương 4.
Chương 4: Dù là trời cao hay hoàng tuyền, cũng sẽ tìm đến
Người đời vẫn nói, thời gian như nước, sẽ cuốn trôi mọi hồi ức. Nhưng có những thứ, chỉ khi được mài giũa qua năm tháng mới dần hiện rõ bản nguyên.
Tuổi thọ của yêu tộc so với nhân loại thì quả thật quá đỗi dài đằng đẵng. Từ sau khi Triệu Viễn Chu qua đời, Trác Dực Thần đã từ bỏ chức vị thống lĩnh của Tập Yêu Ty, phiêu bạt khắp nhân gian, chỉ vì tìm lại mảnh thần thức năm xưa từng bị tách khỏi.
Y đã từng thấy những ký ức bất lực của Ứng Long Băng Di, cũng tự mình trải qua lời nguyền luân hồi nực cười ấy.
Nhưng y và Băng Di có một điểm không giống nhau—sau cái chết của Ứng Long, Băng Di hóa giải yêu thân, mai danh ẩn tích, còn y thì không bao giờ chịu cam tâm. Có lẽ bởi y từng sống như một con người suốt hai mươi ba năm, y chưa từng né tránh cái gọi là "lòng tham của nhân tính".
Dù hi vọng mờ mịt, con đường phía trước dài đằng đẵng, Trác Dực Thần cũng không thể thuyết phục bản thân từ bỏ việc tìm kiếm. Thậm chí, y không thể tưởng tượng nếu không tìm kiếm, y sẽ phải làm sao để không mang tiếc nuối khép lại quãng đời còn lại này.
Y phiêu dạt giữa biển người, mãi cho đến khi nghe tin cố nhân sắp qua đời, mới một lần nữa trở về cố thổ.
Hàng chục năm trôi qua, y đã đi qua nhiều nơi, nhìn thấy muôn vàn phong cảnh rực rỡ chưa từng thấy. Nhưng vẫn chỉ có một mình. Giờ quay lại Tập Yêu Ty, mới cảm thấy cảnh còn người mất, như thể đã là chuyện của kiếp trước.
Bao mùa xuân thu luân chuyển, nhân sự thịnh suy không ngừng. Giờ đây người canh cổng đã chẳng nhận ra y, nghiêm túc hỏi rõ thân phận.
Trác Dực Thần để ngựa lại nơi chuồng ngoài thành, tay cầm ô, tay cầm kiếm, nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, điềm nhiên nói: "Ta đến bái kiến Văn Tiêu đại nhân."
"Thần nữ đại nhân sao phải là người ngươi muốn gặp là có thể gặp?"
Họa tiết băng nứt quanh cổ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, yêu dị. Trác Dực Thần hơi nâng ô lên, mái tóc dài bạc trắng bên thái dương phất phơ. Còn chưa kịp mở lời, người đối diện dường như đã nhận ra yêu văn trên cổ hay là Vân Quang kiếm trong tay y, phấn khích kêu to: "Ngài là... Trác Dực Thần đại nhân?!"
Trác Dực Thần không hề bận tâm đến ánh mắt đầy ngưỡng mộ của người trẻ tuổi bên cạnh, chỉ lặng lẽ bước theo lời mời cung kính của hắn vào trong.
Trở lại chốn xưa, có cảm giác như câu: "Năm ấy ngày này, trong cổng này, người và hoa đào cùng rực rỡ."
Chỉ tiếc, người nay đã già, vóc dáng thướt tha thuở ấy nay cũng còng xuống nhiều, chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp năm nào.
Trác Dực Thần vậy mà nhất thời chua xót nơi sống mũi, đứng sững tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Văn Tiêu không quay đầu lại, tay vẫn phe phẩy quạt, thong thả gọi: "Con về rồi à? Mau tới nếm thử canh lê tuyết ta nấu, ngày xưa toàn là con làm, giờ cũng nên xem thử tay nghề ta thế nào. Ta đã luyện nhiều năm lắm đấy."
Trác Dực Thần cuối cùng cũng thu lại tâm trí, bước tới ngồi xuống.
Rõ ràng đã biệt ly nhiều năm, mà nay gặp lại, lại như mới xa nhau hôm qua. Chỉ có những nếp nhăn chi chít nơi gương mặt người phụ nữ mới âm thầm chứng minh thời gian đã trôi qua.
Văn Tiêu thuần thục cầm muôi, múc cho người trở về quê một bát canh nóng hổi bốc khói. Trác Dực Thần đón lấy trong ánh mắt đầy mong chờ của bà, múc một muỗng đưa vào miệng.
"Ngon lắm."
Văn Tiêu nhìn y, vẫn cười dịu dàng: "Ngon thì uống nhiều vào."
Trác Dực Thần bị ánh mắt nàng nhìn đến rợn cả sống lưng, nhưng lại không uống thêm ngụm nào nữa.
"Không ngờ làm yêu rồi mà khả năng nói dối lại tự nhiên đến thế," nụ cười trên mặt Văn Tiêu dần biến mất. Nàng nhặt mẩu giấy gói đường bên cạnh đặt xuống bàn: "Ta cho tận ba gói đường, vậy mà Tiểu Trác đại nhân còn uống được mà mặt không đổi sắc."
Trác Dực Thần đặt bát xuống, né tránh ánh mắt của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xấu hổ.
Thấy vậy, Văn Tiêu cũng không tiếp tục làm khó y nữa, hừ nhẹ một tiếng đầy tinh quái: "Cũng biết quay về à? Ta còn tưởng mình đã nửa thân vào đất rồi, cũng chẳng thấy được cái bóng của con nữa cơ." Rõ ràng là trách móc, nhưng lại chứa đầy quan tâm.
Trác Dực Thần bị nói đến nghẹn lời, mãi mới thốt ra được một tiếng: "Ta..."
Dường như nhận ra sự lúng túng của y, Văn Tiêu đổi chủ đề: "Có tin tức gì của hắn chưa?"
Hắn?
Đúng vậy, đã lâu rồi chẳng còn nghe được tin tức gì về hắn.
Những năm đầu tiên, Trác Dực Thần vẫn thường nghe nói đâu đó trong núi sâu có tung tích của đại yêu, hay nơi vùng đầm lầy nọ xuất hiện một hồn ma tóc trắng. Dù phần lớn chỉ là tin đồn vô căn cứ, nhưng ít ra còn có chút hy vọng để y lần theo dấu vết, có cái để mà tìm. Còn bây giờ, đến cả tên của Chu Yếm trong miệng của người kể chuyện cũng khó mà nghe thấy.
Trác Dực Thần cảm thấy đắng chát trong lòng, dư vị ngọt ngào còn sót lại nơi miệng cũng không thể nào xoa dịu được chút nào.
"Tiểu Trác à, yêu sinh dài đằng đẵng, cần gì phải tự dằn vặt mình như vậy."
Trác Dực Thần chau mày, hiểu rõ hàm ý ẩn sau lời nói của Thần nữ Văn Tiêu. Thực ra, hơn bốn mươi năm trước, y đã từng nghe nàng nói qua những lời như thế.
Biến cố hằn sâu khiến lòng người mòn mỏi. Khi ấy, theo lời Văn Tiêu, y như một giếng cổ sắp cạn nước, bề mặt phẳng lặng nhưng đáy sâu vẫn thông ra những dòng ngầm, chỉ đợi đến một lúc nào đó sẽ phun trào mãnh liệt. Y ôm đầy hy vọng, tin tưởng rằng nhất định có thể tìm thấy thần thức của Triệu Viễn Chu. Dù là vực sâu núi hiểm, biển chết hay trời sụp đất nứt, y cũng cắm đầu xông vào. Nào ngờ lại đụng phải vách tường nơi một vùng đất kỳ quái ở Đại Hoang.
Đi về phía đông mười dặm từ núi Lịch là núi Xác—nơi đây đầy đá cẩm thạch xanh, thú hoang nhiều loài lạ, đặc biệt là giống Kinh, một loài thú cổ quái sống trên núi Xác, có thân hươu đuôi trâu, mọc một sừng. Núi ấy chảy ra dòng nước xác chết, xuôi về phía nam nhập vào sông Lạc.
Y chẳng còn nhớ rõ khi ấy mình nghĩ gì, chỉ là bị luồng oán khí cuồn cuộn hút đến, ôm niềm cố chấp sẽ tìm được một bóng hình quen thuộc nào đó.
Nơi ấy, cây cối không mọc nổi một cọng cỏ, nhìn quanh chỉ thấy đá núi trắng toát, khắp núi phủ đầy những cây xác chết. Khi trăng lên, dòng nước xác bắt đầu lưu động, thịt da và cơ quan sống bắt đầu sinh sôi.
Y nín thở chịu đựng mùi tanh tưởi và tà khí ghê rợn, cật lực tìm kiếm suốt bảy ngày, cuối cùng chạm trán với Kinh. Đó là dị thú thượng cổ sống tại núi Xác, hàng năm ăn xác linh và cây xác, toàn thân nhiễm độc xác nặng nề.
Trác Dực Thần tự tin với Vân Quang kiếm trong tay, không dám nghĩ có thể giết được nó, nhưng lại ngông cuồng cho rằng mình có thể đấu với nó một hai chiêu để tranh thủ thêm thời gian. Kết quả tất nhiên là y không thể địch nổi con hung thú khát máu sống không biết bao nhiêu đời ấy. Nếu không phải vì loài Kinh không thể rời khỏi núi Xác, thì e rằng y đã trở thành một bộ hài cốt trắng trong địa ngục u minh rồi.
Còn nhớ khi ấy y thoi thóp chút hơi tàn, kéo lê thân thể rách nát không ra hình người, ngất xỉu trước cổng núi Côn Luân. Y còn kịp thấy Văn Tiêu hốt hoảng chạy đến, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào chẳng nói thành lời.
Sau đó, Văn Tiêu cùng Sơn thần Lục Ngô hợp sức mới kéo được y về từ Quỷ Môn Quan. Nhờ thần lực của Bạch Trạch và một khối cẩm thạch xanh quý hiếm mà Lục Ngô đại nhân cất giữ, mới hóa giải được phần lớn tử độc đã ăn vào lục phủ ngũ tạng.
Dù vậy, Trác Dực Thần vẫn phải nằm liệt giường trọn hai năm mới có thể xuống giường đi lại. Vết thương của y sâu đến tận xương, dù đã lành vẫn để lại những vết sẹo gớm ghiếc, mà độc còn sót trong cơ thể cũng chỉ mới được tẩy sạch dần trong vài năm gần đây.
Đêm đầu tiên tỉnh lại, Văn Tiêu ngồi cạnh giường, vung tay tát cho y một cái thật mạnh. Người ta vẫn nói Thần nữ tâm mang chúng sinh, hiền hậu đoan trang. Nhưng khi đó Văn Tiêu chỉ lạnh mặt, gương mặt thanh tú phủ đầy u ám, khiến y run rẩy. Ánh mắt trống rỗng của nàng nhìn y, chất vấn: "Tại sao lại đến núi Xác?"
Trác Dực Thần không nói.
"Tại sao không nói gì với ta cả?"
"Tại sao lại biến mình thành ra thế này?"
Từng câu từng chữ, đều là lời trách móc dằn vặt.
Nhưng Trác Dực Thần chỉ có thể im lặng. Một sự im lặng kéo dài không lối thoát. Y hiểu tâm tư của Văn Tiêu—nếu vì một hy vọng mong manh mà phải đánh đổi cả mạng sống của Trác Dực Thần, thì thà rằng dập tắt ảo tưởng đó từ đầu.
Nhưng y... y không làm được. Y nhìn vào mắt Văn Tiêu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Y không làm được... thật sự không thể... Chỉ có thể hoảng loạn mà siết chặt lấy Vân Quang kiếm bên cạnh, ôm vào ngực, nấc nghẹn lắc đầu không ngừng...
Rồi Văn Tiêu cũng bật khóc, ôm chặt lấy y, nức nở nghẹn lời: "Con là người thân duy nhất của ta rồi... Tiểu Trác, con là người thân duy nhất mà ta còn lại..."
Cứ như vậy, không rõ đã qua bao lâu, Văn Tiêu bỗng buông y ra, đứng dậy rời đi. Khi đến gần cửa, nàng dừng bước.
"Cả hai người các ngươi đều là lũ ti tiện đê hèn."
Lời mắng bất ngờ khiến Trác Dực Thần sững sờ, nhưng khi nhìn theo bóng lưng Văn Tiêu, lòng y đập liên hồi như trống trận.
Không rõ là vì bị vạch trần bí mật mà cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, hay vì cái ý niệm nhơ bẩn trong lòng cuối cùng được phơi bày ra ánh sáng mà lại dấy lên một niềm hưng phấn đáng sợ — tất cả những lời muốn chối bỏ, muốn biện minh, sau cùng chỉ hóa thành một tiếng thì thầm: "Xin lỗi."
Y không thể chối bỏ hay giấu giếm với bất kỳ ai nữa — kể cả chính mình. Văn Tiêu từ trước đến nay luôn thấu suốt hơn y. Những điều y không hiểu, thì thần nữ dịu dàng như lan kia đã sớm nhìn thấu từ lâu.
"Trác Dực Thần, yêu sinh dài đằng đẵng, cần chi tự làm khổ mình."
Chỉ để lại một câu ấy, rồi Văn Tiêu quay đi không ngoảnh lại. Trong suốt hai năm y nằm dưỡng thương ở Côn Luân, nàng chưa từng đến thăm lấy một lần.
Về sau, y lại lên đường, tiếp tục hành trình còn dang dở. Không biết là do nỗi xấu hổ âm ỉ trong lòng, hay cảm giác tội lỗi, cũng có thể là vì không dám nhìn vào ánh mắt đầy trách móc ấy nữa — mà bao năm qua, y chẳng hề liên lạc lại với cố nhân, mãi đến tận bây giờ.
Thấy y lặng im, Văn Tiêu khẽ thở dài: "Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, thời gian này con không ở lại cùng ta được sao? Hiện giờ trên đời, chỉ còn hai chúng ta là thân thiết gắn bó."
Dù trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng khi tận tai nghe nàng nói ra, Trác Dực Thần vẫn không khỏi bàng hoàng.
Năm đó, khi Bùi Tư Tịnh qua đời, y vẫn còn mải miết nơi đại mạc phương Bắc, đuổi theo một tin đồn hư vô mờ mịt, nên bỏ lỡ cả lần cuối được tiễn biệt. Ai ngờ lần tái ngộ tiếp theo... lại là nhận tin bạn cũ sắp lìa đời. Dường như cả đời y... chỉ toàn là mất mát.
Trác Dực Thần gật đầu nhận lời. Y đã bao lâu rồi chưa dừng lại, để ngồi xuống nói chuyện với bạn xưa cho trọn một buổi.
Hiện tại Văn Tiêu đã sớm gác lại trách nhiệm Thần nữ Bạch Trạch, trao lại cho cô đồ đệ do chính tay nàng nuôi lớn.
Trác Dực Thần từng nghe nói khi còn ở nhân gian: Thần nữ mới nhậm chức phúc khí sâu dày, kết giao rộng rãi, cai quản yêu tộc Đại Hoang đâu ra đấy, được chúng yêu kính yêu hết mực. Y nghe mà không khỏi xúc động. Không ngờ Văn Tiêu chỉ cười.
"Con bé ấy hả? Ngày nào nó được một nửa như lời đồn thì ta mới được yên lòng."
Nhìn cố nhân thong dong trò chuyện trước mắt, lòng Trác Dực Thần hiếm hoi lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hồi còn niên thiếu ngu ngơ, chỉ vì được một thiếu nữ đối xử dịu dàng như nhau với tất cả mọi người, mà y đã hân hoan vui sướng. Y tưởng đó là thích, là tình cảm — nên khi Triệu Viễn Chu xuất hiện, mỗi lần hắn đến gần Văn Tiêu,y đều muốn rút kiếm đâm cho vài nhát, để cái tên mặt dày dám mơ mộng đến tiên nga ấy biết thân biết phận. Hơn nữa, lúc ấy y còn mang thù diệt môn, huyết hận thâm sâu, không đội trời chung — y nhìn Triệu Viễn Chu, ngoài căm hận ra, chẳng còn ánh nhìn nào khác.
Vậy mà Văn Tiêu lại cứ hứng thú với hắn. Nhiều lần, Trác Dực Thần ngồi bên cạnh, nhìn hai người thân mật, lòng chua xót không thể tả.
Nhưng chẳng rõ từ bao giờ, ánh mắt y dành cho thiếu nữ lại lệch hướng. Y bắt đầu vô thức khắc ghi từng nét cười, từng đường mày mắt của người đàn ông kia — nơi những khoảnh khắc hắn bị ánh sáng che lấp khi ôm lấy ai khác, y lặng lẽ nhìn từ trong bóng tối.
Phải đến nhiều năm sau, vào những đêm tỉnh mộng, Trác Dực Thần mới sực nhận ra — thì ra năm đó, trái tim y cũng đã lặng lẽ rơi theo ánh mắt, rơi vào người kia từ khi nào không hay.
Tình cảm chẳng thể nói thành lời ấy, sớm đã bị vạch trần trơ trọi. Mà nay, nhìn người kia bình thản đối mặt, Trác Dực Thần cuối cùng cũng có thể buông tay.
Văn Tiêu, với y, là hồi ức tuổi trẻ rạo rực — có thể từng là nơi để tựa, có thể từng là rung động. Còn Triệu Viễn Chu, thì khác.
Y dĩ nhiên thừa nhận mình từng ghen tỵ với hắn. Tại sao chỉ cần hắn xuất hiện, là liền cướp đi ánh nhìn quý giá mà y đã chờ đợi bao lâu? Y từng oán giận, từng phẫn uất... nhưng sau này mới hiểu ra, hóa ra tất cả chỉ là sự hờn dỗi của một đứa trẻ khi bị giành mất viên kẹo và ánh mắt yêu thương mà nó hằng mong đợi.
Trác Dực Thần dĩ nhiên không dám thừa nhận rằng y cũng ghen tỵ với Văn Tiêu. Vì sao đối phương lại có thể thẳng thắn đem tình cảm chôn giấu trong lòng mà dũng cảm nói ra giữa thế gian? Y ti tiện đến tột cùng, vừa luyến tiếc những tháng năm đồng hành tuổi trẻ, lại vừa khát khao một mối tình sai trái, ngông cuồng và nổi loạn.
Triệu Viễn Chu với y, là cơn chấn động tận nơi sâu thẳm trong linh hồn. Y vì hắn mà rung động, vì hắn mà đánh mất kiểm soát, khó lòng chịu đựng. Cho nên, bất kể vật đổi sao dời, biển hóa ruộng dâu, nhân gian sông núi khói sương, đại hoang hai mươi tám ngọn núi — Trác Dực Thần đều từng bước đi qua, chỉ để nói một lời: "Ta cam tâm tình nguyện."
"Tiểu Trác, người ta nói lá rụng về cội, ngươi nói yêu quái có như vậy không?"
"Ta không biết."
"Ta cũng không biết. Nếu sau này ngươi biết được, nhớ nói cho ta nghe."
Câu hỏi của người con gái ấy từ đó khắc sâu vào tâm khảm nứt nẻ của y.
Văn Tiêu mất vào một sáng mùa xuân, rất đỗi bình thường. Y chỉ đẩy cửa bước vào, liền thấy người phụ nữ vận váy lụa nhã nhặn, ôm một quyển cổ thư, tựa vào ghế, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trác Dực Thần bước rất nhẹ, sợ làm kinh động giấc mơ của nàng. Thế nhưng trong lòng lại không kìm được mà nghĩ: Sau này câu chuyện giữa bọn họ, e là đến khi y cũng chết đi, sẽ chẳng còn ai trên đời biết nữa.
Y đã ở lại đủ lâu rồi. Đợi đến khi tổ chức xong tang lễ, từng bước viếng thăm những tấm bia đá phủ đầy bụi bặm, người sống đưa mắt nhìn quanh, trong tầm mắt chỉ còn cỏ dại và những mảnh giấy vàng bị gió cuốn lên — hóa ra, tất cả lại trở về điểm khởi đầu.
Trác Dực Thần siết chặt áo choàng, hiểu rằng đã đến lúc phải rời đi. Dù sao thì, trên thế gian này, vẫn còn một người đang đợi Y — phải không?
5. Tam Thiên Thế Giới Quạ Diệt Sạch
Thanh kiếm cũ có linh hồn, tên gọi là Vân Quang.
Là một thần khí, lần đầu tiên nó nhìn thấy thế gian, trời đất còn chưa có tinh tú, thời gian hỗn loạn. Có lẽ bởi vì được luyện từ long cốt và long giác của con Ứng Long duy nhất trên đời, nên nó sinh ra đã mang theo khí chất tôn quý và kiêu ngạo. Vì vậy, ngay khi lần đầu tiên gặp Băng Di, nó liền khe khẽ ngân lên một tiếng như để biểu thị sự bất mãn.
Rõ ràng phải là một yêu quái mạnh mẽ không gì ngăn nổi, vậy mà từ lúc gặp nhau, y đã đỏ hoe mắt, như thể làm bằng nước, suốt bảy ngày vẫn chưa cạn lệ. May thay, dù linh trí mơ hồ, nó vẫn hiểu được ý niệm mà Ứng Long để lại.
"Kiếm Vân là xương, kết vào tay trái, bảo vệ ngươi chu toàn. Kiếm Quang là sừng, sắc bén vô song, thay ngươi giết địch."
Nó sinh ra từ tình cảm của Ứng Long, tất nhiên cũng phải hoàn thành tâm nguyện của người. Thế là Băng Di trở thành chủ nhân đầu tiên của nó.
Có lẽ vì toàn thân nó mang theo nhân quả từ Ứng Long, nên đối với Băng Di — một yêu quái đêm đêm rơi lệ trước một thanh kiếm — Vân Quang rốt cuộc cũng sinh ra lòng thương cảm.
Cho nên sau này, khi Băng Di không thể chịu nổi nỗi đau dằn vặt, cầu xin Nữ Oa nương nương hóa yêu thành người, cam tâm tình nguyện trở thành nhân loại, Vân Quang thậm chí còn thấy đó là chuyện tốt. Nếu Ứng Long còn sống, ắt hẳn cũng không đành lòng nhìn y đau khổ mãi không thôi.
Nó chỉ là một thanh kiếm, không hiểu được tình cảm nam nữ. Đối với những chuyện xưa từ thời thượng cổ, Vân Quang mãi vẫn không thể hiểu được cái gọi là đại nghĩa hay tình cảm vòng vo phức tạp ấy.
Về sau, thế gian luân chuyển qua nhiều đời, nó cũng từng được nhiều người nắm giữ, gặp qua đủ loại người khác nhau — nhưng không ai khiến nó hoang mang như Ứng Long và Băng Di.
Cho đến khi một hậu nhân của Băng Di tên là Trác Dực Thần trở thành kiếm chủ mới, Vân Quang cuối cùng lại một lần nữa bị đánh thức từ cõi hư vô — chỉ là, sao tên hậu duệ này cũng hay khóc thế?
Nước mắt của Băng Di là vì Ứng Long, còn nước mắt của Trác Dực Thần, là vì một con vượn trắng.
Vân Quang không hiểu rõ ý nghĩa của nước mắt, nhưng nó từng chứng kiến tiền nhân đi trước, giữa Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu nhất định cũng có mối quan hệ phức tạp khôn lường — điều đó, Vân Quang chưa bao giờ nghi ngờ.
Nhất là về sau, khi Trác Dực Thần hóa yêu, Vân Quang càng thấy y và Băng Di giống hệt nhau. Bởi trong đôi mắt ứa lệ kia ẩn giấu cảm xúc quá đỗi quen thuộc, quen đến mức khiến nó kinh hãi.
Đó là ánh nhìn hoàn toàn trái ngược với hận thù ban đầu — Vân Quang dám chắc, dòng lệ kia rơi xuống, hẳn cũng mang một vị cay đắng khác hẳn. Chỉ là Vân Quang không hiểu, vì sao nó cứ phải bị dùng để giết những yêu quái mà chính nó chẳng muốn giết. Nó không muốn gánh vác những nghiệp chướng mơ hồ vô căn cứ.
Có lẽ vì sống quá lâu bên đám người trần đầy đủ thất tình lục dục, mà nó cũng học được cách phiền lòng — nếu có thể chấm dứt tất cả, có khi lại là giải thoát.
Không ngờ rằng, Chu Yếm cũng giống hệt như Ứng Long. Rèn nên kiếm, rồi lại vong mạng bởi chính thanh kiếm ấy. Cuối cùng chỉ còn lại người cầm kiếm, tự vạch đất mà giam cầm chính mình.
Vân Quang rốt cuộc cũng thấy thương xót cho Trác Dực Thần — nhưng đừng hiểu lầm, nó chỉ là một thanh kiếm, sự xót xa ấy chẳng qua là do cảm xúc của kẻ khác lây sang mà thôi.
Về sau, nó cùng Trác Dực Thần rong ruổi khắp bốn phương, năm tháng thấm thoắt trôi qua, mà tâm nguyện ban đầu vẫn không thay đổi.
Trong hành trình đó, từng có một lần họ đến bên bờ Bất Độ Hà ở nhân gian, tình cờ gặp một lão lang băm ăn nói lộn xộn, hành xử thất thường.
Lạ một điều, dù bến tàu người qua kẻ lại tấp nập, mà ông già mặt mũi râu tóc bạc phếch kia lại tóm lấy Trác Dực Thần không rời. Lão vừa trông thấy y liền mắt sáng như sao, như thể vừa phát hiện được báu vật, nắm chặt lấy tay y không chịu buông, cười ha hả như điên.
Đối với một người xa lạ, hành vi như vậy đã là vượt quá giới hạn. Tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng Trác Dực Thần vẫn giữ lễ nghi cần có, hỏi đối phương có ý gì.
Lão già mặc áo vải thô, chân mang dép cỏ, vuốt râu rồi nhất quyết đòi bắt mạch cho y, còn nói gì mà "chỉ chữa bệnh cho người hữu duyên". Dù Trác Dực Thần khước từ nhiều lần, cũng không cản nổi sự cố chấp của lão, đành miễn cưỡng đồng ý.
Nếu không phải vì y là người trầm tĩnh, e là đã sớm nổi giận — chứ nếu Vân Quang có thân thể, thì chắc chắn không để kẻ khác buông lời lếu láo như vậy. Loại trò ma mị thế này, chắc chắn là lừa đảo giang hồ. Nó mà không đâm lão một nhát, đã xem như quá khoan dung rồi.
Hiển nhiên, lão ta đúng là một tên lang băm — bắt mạch nửa ngày trời, chỉ biết thở dài, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Trác Dực Thần đầy tiếc nuối. Nhìn cảnh đó, ai mà chẳng nghĩ y sắp chết đến nơi? Thật là trò hề lớn nhất thiên hạ.
Thế mà Trác Dực Thần cũng không nổi giận, chỉ lấy ít bạc từ trong túi ra đưa cho lão. Ai ngờ lão lập tức trừng mắt phồng má, gạt tay y ra, hất tay áo định bỏ đi. Nhưng bước chưa được bao xa, lại quay đầu trở lại, mặt mày như chưa có chuyện gì.
Một lần rồi lại hai lần như thế, trời cũng dần về chiều. Dù là người ôn hòa, nhưng Trác Dực Thần cũng bắt đầu cạn kiên nhẫn, chẳng muốn tiếp tục dây dưa với lão già kia nữa.
Vừa định quay người rời đi, lão bỗng gào lên: "Lẽ ra phải là trời cao mặc chim bay, ai ngờ lại chỉ còn một cánh cô độc chẳng thể giữ nổi."
Gào rồi lại cất tiếng hát. Giọng khàn khàn, the thé như bị rách, vang vọng khắp vùng bờ sông trống trải, nghe mà thê lương não nề.
Trác Dực Thần vẫn không thể rời đi.
Dưới ánh trăng khuyết, mặt sông gợn sóng lấp lánh. Bên bờ, người và bóng cùng ngồi, lão già lắc đầu lắc cổ, xoay xoay hồ lô rượu, thỉnh thoảng tu một ngụm lớn, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ gay vì men say.
Rồi lão chỉ vào Trác Dực Thần, lảm nhảm: "Hậu sinh à hậu sinh, không phải ta không giúp ngươi, là ta thật sự bất lực đó!"
Trác Dực Thần mặt không đổi sắc: "Nếu tiên sinh bất lực, cớ sao cứ níu lấy ta mà nói những lời này? Chẳng lẽ chỉ muốn nhìn ta khốn đốn không chốn dung thân?"
Người kia nhìn y một hồi lâu, rồi lại trả lời vòng vo: "Ta ở đây mấy chục năm, chỉ từng gặp một người mang chứng bệnh giống hệt ngươi."
Trác Dực Thần thản nhiên hỏi: "Vậy người ấy giờ thế nào?"
Lão lắc đầu, giơ tay chỉ về phía dòng sông bên cạnh: "Hắn muốn qua sông, nhưng cả đời cũng không thể vượt. Giờ... chắc vẫn còn đang nghĩ cách để qua được bên kia đó!"
Những lời trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau, khiến người nghe cứ như bị kéo vào màn sương mù mịt, càng nghe càng chẳng hiểu ra sao.
Sau đó, cái tên đó lại "quái lạ quái lạ" mà than thở vài câu, rồi ngả người ra ngủ say như chết. Chỉ còn lại Trác Dực Thần đối kiếm trầm tư.
Ngồi thiền suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, yêu quái không ngủ liền chèo thuyền rời đi. Mặt sông mờ sương, bè tre trôi dần ra giữa dòng, phía sau bờ bỗng vang lên tiếng cười không dứt.
Vân Quang không hiểu gã lang băm lừa lọc kia đang cười cái gì, cũng chẳng rõ câu chuyện lão kể có hàm ý gì — bệnh thì chữa, chữa không được thì chết, thế còn nghĩ đến chuyện sang sông làm gì? Suy nghĩ hồi lâu mà chẳng ngộ ra điều gì, cuối cùng đành bỏ qua.
Dù sao bọn họ cũng còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cuối cùng, vào năm thứ bốn trăm sáu mươi ba sau cái chết của Chu Yếm, Trác Dực Thần chấm dứt cuộc sống lang bạt. Từ đó lại chẳng rõ bao năm trôi qua, một con yêu giữ mãi một mảnh thần thức, ẩn cư nơi sâu thẳm Đào Nguyên.
Vân Quang mở mắt nhìn thấy trái tim chi chít vết thương ấy bị mài mòn trong sự chờ đợi trống rỗng, mới dần nhận ra — thì ra tiểu bối này không phải Băng Di. Nó cũng ngộ ra được lựa chọn năm xưa của Băng Di — một yêu quái cô độc, cuối cùng sẽ hóa điên.
Cứ nắm chặt chút ảo tưởng mơ hồ kia không chịu buông, còn đau đớn hơn cả tuyệt vọng. Dù có vùng vẫy phản kháng đến đâu, y cũng chỉ là từ cái hố tên "tìm kiếm" rơi xuống vực thẳm khác tên "chờ đợi".
Trác Dực Thần dùng bí thuật của Băng Di để tụ hồn, tiêu hao máu huyết nuôi dưỡng thân xác tái tạo. Rõ ràng mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, rõ ràng chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào cơ hội tái ngộ — vậy mà ông trời lại cố tình không cho y như ý nguyện.
Dần dần, khí tức hắn để lại trên đời mờ nhạt đi, trở thành con dao sắc cứa vào sợi dây lý trí cuối cùng trong lòng y.
Y đau quá. Đau đến mức chỉ muốn chết đi cho rồi. Nhưng nếu giờ bước vào Hoàng Tuyền, liệu có còn kịp đuổi theo cố nhân bên cầu Nại Hà? Đến chết, y cũng không dám đánh cược. Đến nước này rồi, còn gì có thể chống đỡ y đi tiếp? Còn gì nữa đây?!
"Tiểu Trác đại nhân."
Trác Dực Thần như bừng tỉnh khỏi cơn mộng dài.
Trước kia Vân Quang còn lo lắng có ngày mình lại bị thay chủ, nhưng khi nó kinh hãi phát hiện Trác Dực Thần thay đổi hoàn toàn — bắt đầu biết cười, biết giận, còn lẩm bẩm nói chuyện một mình — thì nó thà chọn lại chủ, tu lại từ đầu. Nếu không phải vẫn luôn ở bên cạnh y, Vân Quang thậm chí đã nghĩ rằng Trác Dực Thần bị thứ gì đó chiếm mất xác rồi.
Tuy cái con yêu ủ ê ấy nay trở nên sống động, rực rỡ chưa từng có, nhưng Vân Quang kiếm vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Nó nghĩ mãi không ra, đành lờ mờ sống tiếp qua vài trăm năm nữa.
Không ngờ đến lúc nó bắt đầu nguôi lòng, định chấp nhận hiện thực, thì yêu quái ấy lại trở nên mơ hồ, thần trí chẳng rõ ràng — như thể quay lại hình dạng ban đầu trong ký ức, luôn khóc lóc, nức nở.
Cho đến một đêm tĩnh lặng không một âm thanh, Trác Dực Thần cầm lấy nó, đầu ngón tay nhẹ vuốt dọc lưỡi kiếm.
Ánh mắt đó — Vân Quang đã từng thấy. Mỗi khi Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, đều là như thế — bi thương, lưu luyến, thương xót không nén được. Nước mắt nóng hổi rơi lên thân kiếm. Vân Quang chợt nhận ra điều gì đó, rùng mình dữ dội, ánh sáng toàn thân rực lên.
Giam hãm trong kỷ niệm suốt bao năm, cuối cùng Trác Dực Thần cũng tỉnh ngộ trong khoảnh khắc hiếm hoi tỉnh táo: Lấy nỗi khổ đội lên đầu gọi là thiên mệnh, đem "thiên đạo" áp lên thân kẻ yếu, thì đạo trời vốn chẳng bao giờ cho phép kẻ dị loại được sống lại.
Hồn linh không nơi nương tựa bị đày đọa, thứ còn sót lại chỉ là chiếc bóng giả dối để lừa người mà thôi. Buồn cười thật — chơi đùa như vậy mà chẳng ai hay biết? Trác Dực Thần không thể hiểu cũng không thèm hiểu cái thú đó, y chỉ thấy ruột gan mình như bị xé nát từng lần.
May thay, Trác Dực Thần xưa nay vẫn cứng đầu, đến chết chẳng đổi lòng. Năm xưa đã từng tách ra thần thức của Triệu Viễn Chu như thế nào, thì giờ y cũng dùng chính cách đó mà thi triển lên bản thân.
Y dùng kiếm chiêu "Lưu Vân Dẫn Độ", tự tay moi ra một phần nguyên thần của chính mình, rồi đi theo dấu vết của Triệu Viễn Chu mà rời đi.
Trái thiên ý, đi vào dị giới, tất phải chịu vận mệnh đầy gian nan, nặng thì vạn kiếp bất phục. Thế nhưng y chẳng hề do dự một giây, vui vẻ lao vào.
"Nếu thế gian này không dung nổi ngươi, vậy ta nguyện cùng ngươi đi đến bất cứ nơi nào."
Mãi đến tận bây giờ, Vân Quang mới bừng tỉnh: năm xưa nơi bờ Bất Độ Hà, nụ cười cổ quái của lão nhân ấy, không phải là cười sự ngông cuồng không biết tự lượng sức, mà là cười cái bất lực của kẻ bị số mệnh trêu đùa!
Trác Dực Thần thật sự giống hệt nhân vật trong truyền thuyết, bị giam nơi bờ bên kia của dòng sông ấy.
6. Xúc xắc linh lung, sắc đậu tương tư
Yêu quái có cả một đời dài đằng đẵng, nhưng lại chưa từng nếm trọn thất tình trần thế: hỉ, nộ, ai, tư, bi, khủng, kinh.
Là một kẻ không thấu lòng mình, hắn từng sai lầm trong tình cảm.
Ngày ấy, thiếu nữ khóc đến hoa lê đẫm mưa, vậy mà vẫn cố nặn ra nụ cười, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Ngươi là yêu quái, lại có chút tư sắc, giỏi nói lời ngon tiếng ngọt. Khi ta mới vừa biết thế nào là rung động, gặp phải ngươi thì bị mê hoặc cũng là điều dễ hiểu."
Triệu Viễn Chu chỉ biết gật đầu liên tục. Sau đó, hắn liền nhận được câu cảnh cáo đanh thép từ đối phương: "Nhưng Tiểu Trác thì khác. Đứa nhỏ ấy xưa nay thuần khiết, đơn thuần lắm. Nếu ngươi dám lừa gạt nó, ta nhất định không tha cho ngươi."
Chỉ một cái tên thôi cũng đủ gảy trúng dây đàn trong tim hắn.
Triệu Viễn Chu thầm gọi cái tên ấy, khóe môi khẽ cong lên, rồi thong thả đáp: "Chuyện đó... Văn Tiêu đại nhân cứ yên tâm. Ta chỉ lừa con gái thôi."
Và kết quả là không tránh khỏi một trận đòn như trời giáng từ Thần nữ.
Hắn bị một chưởng đánh cho loạng choạng, trong lòng còn đang ngạc nhiên không hiểu Văn Tiêu từ bao giờ lại có được thần thông lợi hại đến vậy, thì cảnh tượng trước mắt đột ngột sụp đổ, hắn rơi thẳng vào một nơi mờ mịt hoang mang.
Ký ức như đèn kéo quân lướt qua trước mắt, như múa rối bóng trên màn sân khấu, bao vây lấy hắn, khiến Triệu Viễn Chu một lần nữa nhấm nháp từng cảm xúc đã chắt chiu suốt ba vạn bốn ngàn năm.
Rồi những hình bóng trong vở diễn bỗng hóa thành từng trang giấy trắng rơi rụng đầy trời, trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc ghi lại mọi điều hắn từng thấy, từng cảm trong kiếp người này.
Hắn đưa tay đón lấy một trang đang rơi xuống. Trên ấy chỉ có một cái tên.
Mực loang ra, rơi xuống nền đất trắng tinh, vết đen loang rộng nhanh chóng như thể bị người ta rạch một đường bằng dao sắc bén. Vết rạch ấy đột ngột nứt ra thành khe hở, rồi há to ra như một cái miệng đầy răng nanh, nuốt chửng hắn vào trong.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã đứng giữa một căn nhà nhỏ nơi Đào Nguyên. Ánh đèn lay lắt giữa cành đào, hoa rụng lác đác, rơi đầy lên người đang ngồi dưới gốc cây. Trác Dực Thần dường như không có cảm giác gì, ngay cả khi hắn tiến lại gần cũng chẳng hề hay biết.
Triệu Viễn Chu đành phải khẽ gọi: "Tiểu Trác."
Người kia khẽ run lên, mãi lâu sau mới chậm rãi quay đầu lại. Khi thấy hắn, trên gương mặt trắng muốt như hoa ngọc lan liền nở nụ cười: "Ngươi đến rồi."
Dáng vẻ ngoan ngoãn ấy khiến Triệu Viễn Chu bỗng nổi hứng trêu đùa.
"Tiểu Trác đại nhân nhìn ta đắm đuối như vậy, chẳng lẽ phải lòng ta rồi sao?"
Nhưng cảm giác ngượng ngùng hắn đoán trước lại không hề xuất hiện. Điều đó khiến hắn bất giác lúng túng, đưa tay gãi mũi, len lén liếc ánh mắt người kia — mà thấy đối phương vẫn dịu dàng tha thiết nhìn mình, tim hắn liền lỡ mất một nhịp.
Như để che giấu điều gì đó, Triệu Viễn Chu liền niệm chú, hóa giải hết hoa rơi quanh họ.
Trời đêm mỗi lúc một lạnh, gió mang theo hơi sương quét qua, cuốn đi những cánh hoa còn sót lại, cũng khiến vạt áo người trước mặt lật phật bay trong gió. Triệu Viễn Chu liền cởi áo choàng khoác lên vai người kia, thuận thế ôm nhẹ lấy y — hình như không chỉ áo là mỏng manh.
Vừa định buông tay, Trác Dực Thần lại khẽ nắm lấy vạt áo hắn. Triệu Viễn Chu không hiểu, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, vẫn giữ tư thế ấy, nhẹ nhàng dìu người kia vào nhà.
Ánh nến lặng lẽ tối lại. Dù là yêu quái có ngũ giác siêu phàm, lúc này đây hắn cũng chẳng còn nhìn rõ gương mặt người tri kỷ đồng tâm đang ở ngay trước mắt mình nữa.
Trong bóng tối, Trác Dực Thần buông tay Triệu Viễn Chu ra, bàn tay mà y vẫn nắm chặt bấy lâu. Triệu Viễn Chu không hiểu, định giữ lại.
"Cứ vậy đi... đừng đến nữa... dù là trong mơ hay bất cứ thứ gì khác, ta xin ngươi đấy..."
"Tiểu Trác?" Triệu Viễn Chu khựng lại.
Không gian tăm tối vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, đối phương vẫn cứ nói một mình: "Thế là đủ rồi... vốn dĩ chỉ một lần là đủ... Ta chỉ là cảm thấy quá khó chịu một chút thôi..."
Tim Triệu Viễn Chu bỗng thắt lại, bồn chồn lo lắng: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Trác Dực Thần!"
"Ta có phải quá tham lam rồi không... ban đầu chỉ muốn gặp một lần, nói vài câu là được... chỉ cần như thế ta sẽ có thể tiếp tục cố gắng... thật sự, thật sự là ta không ngờ... sẽ không thể dừng lại được nữa... ta không thể khống chế nổi bản thân!"
Đối phương vẫn chẳng để ý đến hắn, tiếp tục lẩm bẩm một mình. Nhưng Triệu Viễn Chu dường như đã hiểu ra điều gì. Hắn nhào đến, túm lấy vai Trác Dực Thần.
"Tiểu Trác, nhìn ta đi! Ngươi sờ thử xem, ta đang ở đây! Ta là thật! Trác Dực Thần! Đừng tin vào mấy ảo ảnh đó! Trác Dực Thần!"
Người ít mơ mộng khi đã rơi vào mộng thường khó phân biệt nổi thực và ảo, vậy với kẻ đã say trong ảo mộng sống dở chết dở thì sẽ ra sao?
Một luồng yêu lực mạnh mẽ bất ngờ bộc phát, trực tiếp hất Triệu Viễn Chu văng ra xa mấy trượng. Hắn còn chưa kịp nói gì thêm, thì lưỡi kiếm lạnh buốt đã ập đến trước mắt. Hắn chỉ đành bị ép nghênh chiến, liên tục lui về sau.
Đâm, chọc, gạt, chém từng chiêu từng thức đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm. Trong khoảnh khắc, đã qua hơn mười chiêu.
"Ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!"
Người cầm kiếm miệng nói ra những lời cay nghiệt nhất trên đời, chẳng khác nào lời thuyết phục bản thân hơn là tuyên cáo với đối phương.
Trên đời làm gì có chuyện kỳ lạ đến thế — kẻ ra tay lại rơi lệ nghẹn ngào, còn người bị thương thì ánh mắt chỉ toàn xót xa.
Lời đã hứa, dù là khi nào, cũng vẫn là lời hứa.
Triệu Viễn Chu khẽ thở dài, quen thuộc thu thế thủ lại. Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua da thịt, Vân Quang Kiếm liền phát ra ánh sáng trắng lóa.
Thời gian như ngừng trôi. Trong bóng tối, ánh sáng đó dường như chói lòa đến mức không thể nhìn thẳng.
Lửa cháy lên lần nữa, Trác Dực Thần như sực tỉnh. Y rút kiếm ra khỏi ngực đối phương, hơi thở dồn dập lộ rõ vẻ hoảng loạn của bản thân.
Ngược lại, Triệu Viễn Chu – vừa bị rút kiếm xong, đã lập tức ôm ngực than trời trách đất, ra chiều kêu rên, còn không quên quan sát phản ứng của Trác Dực Thần. Đến khi thấy người kia như đã nhận ra mình, hắn mới thu lại cái dáng vẻ kệch cỡm đó, hất mái tóc dài ra sau lưng, rồi thử bước về phía trước.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tiếng Vân Quang Kiếm rơi "keng" xuống đất đã làm hắn giật bắn, lùi lại nửa bước. Thấy Trác Dực Thần vẫn còn ngây người, hắn cuối cùng cũng thôi không trêu ghẹo nữa, tiến lên phía trước.
Trác Dực Thần đứng bất động, nhìn chằm chằm vào hắn, như đang xác nhận thật hay giả.
Triệu Viễn Chu rõ ràng là sẵn sàng đóng vai một con "yêu tốt". Hắn đưa mặt ra trước, vốn định để đối phương sờ thử xem có thật hay không, ai ngờ cái tát nóng rát lại giáng thẳng vào má không chút nương tay.
Con đại yêu mắt trừng trừng không tin nổi, nhưng nhìn tên đầu sỏ gây ra lại chỉ biết mím môi, nuốt lời mắng chửi vào bụng.
Trác Dực Thần chẳng để tâm đến sự uất ức của hắn, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang đỏ lên, lẩm bẩm: "Đau thật..."
"Tất nhiên là đau rồi, cái tát nảy lửa như thế, không đau mới là lạ."
Triệu Viễn Chu không hiểu — rõ ràng là hắn bị đánh, sao nước mắt lại lăn dài trên má Trác Dực Thần như đứt chuỗi vậy? Không nhịn được mà bắt đầu tự kiểm điểm — có phải mình lỡ lời rồi không? Nhưng vừa thấy tay đối phương đỏ rực cả lên, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa, bước đến kéo tay y áp lên nửa bên mặt còn lại của mình. "Dạy trẻ" bao nhiêu năm, khả năng dỗ người cũng không đến nỗi nào.
"Bên này lạnh này, ngươi đắp vào cho bớt sưng," Triệu Viễn Chu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ kia, cắn răng nói tiếp. "Ngươi mà muốn tát thêm cái nữa cũng được... chỉ là lần này nhẹ tay chút thôi."
Trác Dực Thần bỗng nghẹn lời, rồi bật cười trong nước mắt, vừa cười vừa cúi mắt xuống. Y khẽ thì thầm: "Ta hận ngươi."
Triệu Viễn Chu lại thấy tim nhói lên: "Ta biết."
"Ta hận ngươi đến chết."
"Ta biết."
Trác Dực Thần ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt với hắn: "Ngươi kiêu ngạo tự đại, làm theo ý mình, dựa vào cái gì mà lại một lần nữa bỏ rơi ta?"
"Tại sao ngươi nhất định phải vứt bỏ ta?!"
Triệu Viễn Chu như có xương cá mắc ở cổ, nghe từng lời từng chữ của y: "Ta thật sự hận ngươi đến thấu xương."
Hiểu rõ y đang trút ra những khổ đau đã nuốt vào suốt bao năm qua, Triệu Viễn Chu hé miệng, cuối cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ta biết."
"Phải rồi, ngươi là đại yêu, cái gì cũng biết," Trác Dực Thần buồn bã tuyệt vọng, "Nhưng ngươi có biết là ta yêu ngươi không?"
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, mọi thống khổ từng trải qua suốt vạn năm đều hóa thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc dâng trào cuồn cuộn. Con ngươi của Triệu Viễn Chu co rút kịch liệt, như thể không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe.
Không ngờ sự im lặng trong giây phút kinh ngạc ấy lại khiến người ta hiểu lầm, Trác Dực Thần tự giễu cười một tiếng, nghiêng người sang bên không nhìn hắn nữa.
Hai tiếng ho khẽ vang lên.
"Tiểu Trác đại nhân đã nói nhiều như vậy, cũng nên để ta nói vài lời rồi chứ." Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng kéo về được dòng suy nghĩ tán loạn, bộ dạng thoải mái ung dung. "Trác Dực Thần, ngươi đúng là đồ nhát gan."
Một câu nói khiến người kia lập tức quay đầu phản bác: "Ngươi mới là đồ nhát gan!"
Câu phản công nhẹ hều lại khiến tâm trạng Triệu Viễn Chu càng thêm vui vẻ: "Thấy chưa, chẳng có gì to tát cả, sợ cái gì chứ?"
Hắn nghiêng người, ghé sát tai Trác Dực Thần thì thầm: "Cho dù Tiểu Trác ngươi có mang tâm tư bất chính với ta, ta cũng sẽ không đoạn tuyệt với ngươi đâu, ngươi hoàn toàn có thể giống bây giờ, đánh mắng ta một trận là được rồi."
Hơi thở nóng ẩm khiến tai Trác Dực Thần ngứa ngáy tê dại, y hoảng loạn tránh đi, tức giận mắng: "Vớ vẩn."
Tên kia đắc ý lại lập tức nắm lấy tay người ta không chịu buông.
"Ta biết ngươi có tình ý với ta, ta nghe thấy rồi mà, sao giờ lại — lại thành vớ vẩn rồi?" Giọng điệu chậm rãi, uốn lượn đầy ám muội, khiến toàn bộ sự chú ý của người ta đều tập trung vào đôi môi đang không ngừng mấp máy ấy, chẳng hay từ khi nào, khoảng cách giữa hai người đã bị thu hẹp đến mức tối đa.
Ánh mắt giao nhau, tâm hồn cũng bị cướp đi dễ dàng, Trác Dực Thần chỉ giãy dụa đôi chút, không thoát được thì cũng chẳng phản kháng nữa.
Ánh mắt không rời đi, nhưng miệng thì không buông tha, y nhẹ giọng mắng: "Mất mặt."
Như thể đang vội vàng chứng minh lời mắng ấy là đúng, Triệu Viễn Chu bày ra dáng vẻ lưu manh, nhìn người ta từ trên xuống dưới một lượt.
"Yêu quái cần thể diện làm gì, huống hồ ta còn là đại yêu cực ác."
"Vậy ngươi có muốn nghe lời thật lòng của ta không?" Chưa đợi Trác Dực Thần nổi đóa, Triệu Viễn Chu đã trực tiếp nắm tay y đặt lên ngực mình: "Ngươi nghe — nó nói nó yêu ngươi, ta yêu ngươi."
Là một loại bùa chú mê hoặc chăng, nếu không sao đầu óc lại trắng xóa trong chốc lát.
Sắc đỏ như phát điên xông lên má trắng như ngọc của Trác Dực Thần, ánh mắt y trở nên bối rối và lảng tránh, sau đó như giận dỗi mà chất vấn: "Yêu sao? Giờ ngươi yêu ta sao, ngươi yêu ta của hiện tại sao?"
"Tiểu Trác à," con yêu quái xưa giờ chưa từng nghiêm túc ấy đột nhiên gọi khẽ một tiếng đầy trầm trọng, Triệu Viễn Chu hít sâu một hơi, trân trọng và chân thành đáp lại sự mong đợi trong đôi mắt đối diện: "Không phải là bây giờ, mà là mãi mãi. Triệu Viễn Chu yêu Trác Dực Thần, bất kể là Trác Dực Thần của khi nào, ở đâu, mãi mãi."
Hắn từng nói, năm ba trăm bảy mươi tuổi mới biết thế nào là tình cảm nam nữ, thật ra không phải, Triệu Viễn Chu đến hôm nay mới thật sự uống cạn chén tương tư được ủ từ nước mắt của Trác Dực Thần, mới hiểu được chữ tình là gì, mà nỗi khổ trong đó còn đắng hơn cả ngọc cao ngàn lần.
"Cho nên Tiểu Trác à," Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vuốt ve má người thanh niên, "Ta sẽ quay về bên ngươi, nhất định sẽ."
Khung cảnh cuối cùng dừng lại ở gương mặt hơi ngạc nhiên của Trác Dực Thần. Xung quanh lại bắt đầu biến đổi, Triệu Viễn Chu cảm thấy có thứ gì đó vô hình đang kéo linh hồn hắn đi.
Cảm giác bị sét đánh trời giáng, người thường sao có thể chịu đựng nổi? Hắn từ vùng hư ảo giao thoa giữa thời gian và không gian quay trở về thế giới bên kia, cơn đau như tan nát thần hồn lại ập tới dữ dội.
Triệu Viễn Chu mở bừng mắt, trên đầu là xà nhà của cố cư.
Ký ức mờ mịt mơ hồ dần trỗi dậy, trong những năm tháng hòa vào vạn vật ấy, hắn hẳn là đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Bộ phận đầu tiên lấy lại được cảm giác là đôi tay, hắn giơ lên nhìn trái nhìn phải, lúc này mới dần có cảm giác thật — đây là một thân thể bằng xương bằng thịt thực sự tồn tại. Hắn thật sự đã sống lại.
Ngực nặng nề, ban đầu hắn tưởng là di chứng còn sót lại, cúi đầu nhìn, lại thấy một người đang rúc vào lòng mình say ngủ. Chuyện này là sao một món quà bù đắp bất ngờ chăng? Hắn giơ tay, nhẹ nhàng xoa dịu vầng trán đang nhíu chặt của người kia, lần này cuối cùng cũng không còn chạm vào hư không.
"Ngươi tỉnh rồi?" Người đang nằm trên người hắn lười biếng thì thào, mở mắt ra nhìn, nhưng vẫn không rời khỏi lòng hắn, chỉ khẽ nâng đầu lên nhìn hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều vẫn còn mang vẻ buồn ngủ khi mới tỉnh giấc, không có nỗi xúc động nghẹn ngào khi gặp lại, cũng chẳng có sự điên cuồng của biệt ly sinh tử, chỉ bình thường như thể vốn dĩ nên thế — họ cùng gối đầu, cùng mộng mị, rồi lại cùng nhau thức giấc.
Triệu Viễn Chu nhất thời thất thần: "Ta đã trở về rồi."
Trác Dực Thần "ừ" một tiếng, lại vùi mặt vào cổ hắn: "Ta nghe rồi, đêm qua đã nghe thấy rồi."
Trên mặt Triệu Viễn Chu thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng nhận ra, thứ đầu tiên thật sự khôi phục không phải là đôi tay, mà là nhịp tim.
Người trong lòng hắn trầm giọng: "Ta đã tìm ngươi rất lâu, cũng đã chờ rất lâu. Từng có lúc ta cho rằng là thiên đạo vô tình, muốn tận diệt ngươi. Mãi đến gần đây, ta mới phát hiện ra vấn đề. Bí pháp sớm đã không trọn vẹn, tuy có thể nuôi dưỡng lại thần hồn của ngươi, nhưng không thể giữ nó ổn định. Đồng thời, sức mạnh quá lớn đã làm méo mó không gian – thời gian, khiến ngươi bị cuốn đi đến một thế giới không rõ nơi đâu. Suốt hành trình ấy chắc là gian khổ lắm đúng không?"
Trác Dực Thần không nói thêm lời, nhưng Triệu Viễn Chu sao lại không hiểu — nghịch thiên cải mệnh vốn là việc trái với quy luật tự nhiên, những khổ cực trong đó sao có thể dùng đôi ba câu để diễn tả hết. Những gì đã xảy ra sau đó, cái giá phải trả ra sao, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Triệu Viễn Chu vỗ nhẹ dọc sống lưng người trong lòng mà an ủi: "Muôn vàn trắc trở, ta biết ngươi vẫn kiên cường không khuất phục, Tiểu Trác đại nhân, vất vả rồi."
Tấm áo nhàu nát ẩm ướt theo những giọt nước mắt thấm dần vào.
Lúc này Triệu Viễn Chu mới cảm thấy hình ảnh người kia trong trí nhớ và trong không gian kỳ dị kia đã trùng khớp với nhau, vẻ hờ hững, vô cảm đó thật sự không nên tồn tại trên người y.
Tuyết đè gãy cành, Trác Dực Thần rời khỏi lòng hắn, bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Không rõ tuyết bắt đầu rơi từ khi nào trong đêm qua, đến tận lúc này vẫn chưa ngừng. Người ấy đưa tay ra đón, muôn vạn hạt băng nhỏ quay cuồng rơi vào lòng bàn tay y, tranh nhau phủ kín.
Triệu Viễn Chu ngồi nhìn một lúc, rồi cũng bước theo sau.
7. Hóa bướm song phi, dẫu chết chẳng hối hận
Y đứng lẻ loi dưới mái hiên, quay đầu nhìn lại, sau lưng là sắc trắng tinh khôi không chút tạp chất, khiến cả người như hòa vào tiết trời tiêu điều, xót xa.
"Triệu Viễn Chu..."
Giữa trời tuyết bay mịt mù, giọng nói và bóng hình hắn thoáng chốc đã bị tuyết phủ mờ, như thể chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn tan biến trong biển trắng ấy, chẳng ai còn có thể tìm thấy.
Triệu Viễn Chu hơi nín thở, chờ đợi lời kế tiếp, nhưng người kia chỉ lặng lẽ nhìn hắn, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng gọi khẽ. Toàn thân là xa cách và lạnh lùng, chỉ có đôi mắt ấy là vẫn dõi theo hắn, soi rọi tất cả những tình cảm sâu kín bị chôn chặt nơi đáy lòng.
Trác Dực Thần không biết nói lời ngọt ngào, may mắn thay y có một đôi mắt biết thay lời mà nói. Triệu Viễn Chu dán mắt nhìn, từng bước áp sát, ánh nhìn chưa từng rời khỏi một giây nào, như một sự truy hỏi không biết mệt mỏi, nhất định phải xuyên thấu qua đôi mắt ấy để nhìn thấu ngàn năm vinh nhục sáng tối.
Không ngờ tuyết bay như tấm màn phủ dày, ngang ngược cuốn sạch mọi dục niệm đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng yêu quái, khiến y khựng lại.
Hắn giơ tay định phủi đi lớp tuyết bụi trên vai người kia, nhưng chợt phát hiện — tuyết đó đã kết băng, hóa thành sương giá đọng lại nơi đường nét quen thuộc. Thì ra đó không phải là tuyết, mà là tóc bạc vì tương tư của người xưa.
Triệu Viễn Chu thoáng ngây dại, trong lòng nghĩ: về sau e là chẳng biết phải ôm bao lâu mới có thể sưởi tan giá lạnh đã ăn sâu vào xương ấy. May thay hắn là đại yêu, có dư thời gian để dâng trọn chân tâm, chờ một cơn mưa xuân trở lại.
Dù là trăm ngàn năm, hay vạn vạn năm đi nữa, dẫu đến lúc duyên cạn, kiếp tận — cũng không hối, chẳng tiếc.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro