Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại yêu sau khi sống lại cuối cùng cũng nhận ra lòng mình (1),(2)

Nguồn: https://www.lofter.com/front/blog/collection/share?collectionId=22411117&incantation=hjbt3jGzJ6Kv

Tiếp nối phần kết của bản phim, Trác Dực Thần vất vả tìm cách hồi sinh Triệu Viễn Chu.

Thiết lập riêng: Chu - Dực thầm thích nhau nhưng không tự nhận ra, cả hai đều tưởng đối phương thích Văn Tiêu (thực ra Văn Tiêu đã nhận ra từ lâu).


"Tiểu Trác, chết một lần ta mới hiểu ra, người ta luôn canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ, hóa ra là ngươi."

"Thế còn Văn Tiêu thì sao?"

Chính văn:

1.

"Tiểu Trác, đây là lựa chọn của ta, ngươi không cần mang theo tội danh giết chết tri kỷ."

Kiếm Vân Quang xuyên thẳng vào tim Triệu Viễn Chu, ánh sáng xanh u ám hòa cùng sắc đỏ tươi của máu, vô cùng chói mắt.

Máu từ miệng hắn phun trào, không còn chống đỡ nổi, hắn ngã xuống phía sau.

Như thể có vô số sợi dây trói buộc Trác Dực Thần, y muốn lao đến đỡ lấy Triệu Viễn Chu đang lảo đảo sắp ngã, nhưng lại không thể động đậy, nơi lồng ngực như có nham thạch thiêu đốt. Y gào lên tuyệt vọng.

"Triệu Viễn Chu, đừng mà!!!"

...

"Đừng!!!"

Trác Dực Thần hét lên, ác mộng chấm dứt, y giật mình ngồi dậy, thở dốc từng cơn, vội vàng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống. Cơn ác mộng này, mỗi ngày đều lặp lại một lần.

"Triệu Viễn Chu, ta nhất định sẽ tìm lại mảnh thần thức mà chính tay ta đã tách ra. Dù là sông núi nhân gian, hay hai mươi tám ngọn núi Đại Hoang, ta cũng sẽ tìm hết."

Chính niềm tin này đã giúp Trác Dực Thần chống đỡ suốt những năm tháng qua. Nhưng thế gian rộng lớn biết bao, y đã tìm rất lâu, rất lâu rồi, mà vẫn không có tin tức gì.

Triệu Viễn Chu, tên đại yêu đáng ghét nhà ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Ngươi đang trừng phạt ta sao?

Có lẽ trời cao thương xót những năm tháng lặn lội của y, hoặc có lẽ tên đại yêu đáng ghét kia rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn. Cuối cùng, y cũng tìm thấy mảnh thần thức kia.

"Đại yêu trường thọ vô tận, mãi bên Văn Tiêu."

Nhìn thấy hàng chữ ấy, lòng Trác Dực Thần bỗng dâng lên nỗi chua xót. Những tình cảm chôn giấu bấy lâu, vẫn không thể nói ra thành lời. Khi Triệu Viễn Chu còn sống, y không thể nói, giờ hắn sống lại rồi, hắn vẫn thuộc về Văn Tiêu. Y và hắn, rốt cuộc vẫn là vô duyên.

Vô duyên thì cũng đành thôi. Điều Trác Dực Thần muốn chỉ là đại yêu có thể sống, có thể hạnh phúc. Dù trong hạnh phúc của hắn không có Trác Dực Thần, cũng chẳng sao cả.

Nước mắt y vô thức rơi xuống, thấm vào giọt máu yêu chứa thần thức Triệu Viễn Chu. Hai thứ hòa vào nhau, giọt yêu huyết dường như cảm nhận được hơi thở của Kiếm Vân Quang, đột nhiên chấn động, khiến cả tờ giấy rung lên.

Chỉ một mảnh thần thức mà muốn hồi sinh đại yêu, chẳng khác nào nghịch thiên. Nhưng mặc kệ, dù có phải đánh đổi cả mạng sống, Trác Dực Thần cũng không hối hận.

Dựa theo cổ thư ghi chép, y đã thu thập đủ các thần vật cần thiết, mỗi ngày đều dùng yêu lực từ huyết mạch Băng Di nuôi dưỡng thần thức của Triệu Viễn Chu. Gần như hao tổn quá nửa yêu lực, cuối cùng cũng đổi lấy được một Triệu Viễn Chu đang tĩnh lặng nằm đó, lại gần thêm một bước đến thành công.

Trác Dực Thần vui mừng đến rơi lệ, cuối cùng y cũng được nhìn thấy gương mặt này một lần nữa. Cái tên Triệu Viễn Chu chết tiệt này đúng là nghiệt duyên của y.

Nơi cực hàn, hoang vu không một bóng người. Ở đây chỉ có y và Triệu Viễn Chu, hoặc nói đúng hơn, chỉ có duy nhất y là một sinh vật sống.

Suốt ba năm.

Liên tục tiêu hao yêu lực, rút máu mỗi ngày, Trác Dực Thần trở nên vô cùng suy nhược. Y quá mệt mỏi, kiệt sức ngã xuống bên giường băng, nửa thân trên tựa vào người Triệu Viễn Chu. Chỉ có nghe thấy nhịp tim yếu ớt ấy, y mới có thể yên lòng.

"Triệu Viễn Chu, cuối cùng ngươi cũng sắp trở về rồi."

...

2.

"Tiểu Trác..."

Vừa tỉnh lại, giọng Triệu Viễn Chu khàn đặc, thấp trầm và yếu ớt. Khuôn mặt hắn trắng bệch, cả người toát lên vẻ suy nhược của kẻ vừa bước ra từ Quỷ Môn Quan.

Đã bao lâu rồi không nghe thấy giọng nói này? Mười năm. Tròn mười năm.

Tên đại yêu đáng ghét, kiêu ngạo của Đại Hoang—Chu Yếm, kẻ từng là đội viên của Tập Yêu Ty—Triệu Viễn Chu, cuối cùng cũng trở lại.

Chờ đợi suốt mười năm, giày vò suốt mười năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Trác Dực Thần chỉ cảm thấy mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào, nhưng y vẫn cố chấp không để giọt lệ nào rơi xuống. Y khẽ nhíu mày, cố tỏ vẻ bình tĩnh, mím môi hờ hững, giả vờ thản nhiên.

"Ngươi cái tên đại yêu chết tiệt này, cuối cùng cũng sống lại rồi."

Nhưng vừa dứt lời, y lập tức lộ tẩy. Giọng nói run rẩy của y đã bán đứng toàn bộ cảm xúc trong lòng.

Từ lúc Trác Dực Thần bước vào, ánh mắt Triệu Viễn Chu chưa từng rời khỏi y. Hắn mỉm cười, nhìn người có mối ràng buộc sâu nặng với mình, một người mà hắn không thể buông tay, không thể từ bỏ.

Trong khoảng thời gian hỗn độn đó, hắn không có ý thức, không cảm nhận được gì, chỉ biết rằng mình đã ngủ rất lâu, lâu đến mức Tiểu Trác đại nhân của hắn đã có tóc bạc, lâu đến mức y còn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng tiều tụy hơn trước không ít.

Một cảm giác khác lạ trỗi dậy trong lòng hắn. Đó là lo lắng, là đau lòng.

"Tiểu Trác, ngươi đã vất vả rồi."

Tiểu Trác đại nhân sĩ diện nhất, luôn kiêu ngạo, luôn ung dung như một bậc quân tử. Nhưng tất cả những lớp ngụy trang ấy, trước mặt Triệu Viễn Chu lại không chịu nổi một đòn.

Trác Dực Thần chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Văn Tiêu vẫn đang đợi ngươi, Tập Yêu Ty cũng đang chờ ngươi quay về."

Y dồn hết sức lực để khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng bản thân y rõ hơn ai hết, trong câu nói đó chất chứa bao nhiêu ghen tuông mà y không dám thừa nhận.

Triệu Viễn Chu khẽ cười. Người này, vẫn giống như trước đây.

"Thế còn ngươi thì sao, Tiểu Trác? Ngươi có nhớ ta không?"

"Ta..."

Trác Dực Thần khựng lại. Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt y lập tức đỏ lên, vành tai cũng nhuộm màu ửng đỏ, không thể che giấu. Nhưng y vẫn cứng miệng, cố chấp.

"Ngươi cái tên đại yêu đáng ghét này, ai thèm nhớ ngươi chứ!"

Nhớ đến phát điên. Nhưng không thể nói ra. Một phần vì giữa họ có quá nhiều điều chưa thể làm rõ, hơn nữa còn có Văn Tiêu ở đó. Phần khác, bản tính ngang bướng của Trác Dực Thần khiến y không thể nào thốt ra những lời sến súa ấy—thà giết y còn dễ chịu hơn.

Nhìn thấy vẻ lúng túng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu biết điều mà thu lại. Hắn hiểu Tiểu Trác đại nhân của hắn nhất, biết điểm dừng đúng lúc. Nếu ép thêm một câu nữa, Tiểu Trác đại nhân nhất định sẽ thực sự nổi giận. Hắn không muốn vừa mới tỉnh lại đã khiến Trác Dực Thần tức giận, dù là giận vì ngượng cũng không được.

"Được được, không nhớ thì không nhớ mà~"

Triệu Viễn Chu vừa tỉnh dậy, lúc này yêu lực hoàn toàn cạn kiệt, cơ thể không thể duy trì tư thế ngồi quá lâu, liền trượt người xuống một chút.

Trác Dực Thần thấy hắn kiệt sức, cũng không so đo với giọng điệu trêu chọc nhẹ bẫng của đại yêu vừa rồi nữa. Y nhanh chóng bước đến bên cạnh Triệu Viễn Chu, đặt bát thuốc trong tay lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, rồi ngồi xuống phía sau hắn, truyền cho hắn một ít yêu lực, miễn cưỡng giúp hắn khôi phục chút khí lực.

"Tiểu Trác, yêu lực của ngươi sao lại—"

"Uống thuốc!"

Triệu Viễn Chu còn chưa kịp nói hết câu đã bị giọng điệu nghiêm nghị của Trác Dực Thần cắt ngang.

Bát thuốc đen đặc đưa lên tận miệng, chỉ nhìn qua cũng biết là cực kỳ đắng và khó uống. Dù đã sống hơn ngàn năm, nhưng đối mặt với thứ này, Triệu Viễn Chu vẫn không nhịn được muốn rút lui.

"Đường đường là một đại yêu mà lại sợ một bát thuốc đắng, thật khiến người ta chê cười."

Lời của Trác Dực Thần vang lên bên tai hắn. Lúc này khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở ấm áp phả lên vành tai hắn, ngưa ngứa, khiến trái tim hắn đập dồn dập mà không kịp đề phòng.

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi thương xót lão yêu sống cả ngàn năm này một chút đi, thuốc này thực sự khó uống quá."

Trước đây yêu lực dồi dào, hắn nào cần phải uống mấy loại thuốc đắng của nhân gian này. Trác Dực Thần thở dài đầy bất đắc dĩ, đang định tụ yêu lực ngưng thuốc thành đan hoàn.

Nhìn thấy ý đồ của y, Triệu Viễn Chu lập tức nắm lấy cổ tay y, ngăn lại. Hắn vốn chỉ muốn khiến Trác Dực Thần thương hắn một chút, nhưng lại không muốn y hao tổn thêm yêu lực vì mình.

Hàng lông mày hắn nhíu chặt, tựa như chuẩn bị ra pháp trường, dứt khoát cầm bát thuốc đen sệt ấy lên, uống cạn trong một hơi. Thật sự là đắng. Nhìn bộ dạng cau có đầy khổ sở của hắn, Trác Dực Thần không nhịn được mà bật cười.

"Thuốc đắng giã tật, đại yêu nhớ tiêu hóa cho tốt nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro