
Chương 2 - Mạch ngầm cổ xưa
Leen trở về phòng, tháo khăn trùm đầu, thay bộ váy sa mạc bằng chiếc áo ngủ vải lanh trắng.
Không bật đèn lớn, chỉ để ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên tường.
Cô ngồi bên bàn, cắt quả thanh long đỏ ra, nhấm từng miếng nhỏ — chậm, dịu và trầm tư.
Từ khi thoát chết khát ở Tindouf, nơi biên giới phía nam Ma Rốc, cô bỗng mê loại trái này một cách kỳ lạ.
Có lẽ vì thanh long là thứ trái hiếm hoi mọc từ đất cằn nhưng lại chứa đầy nước.
Mỗi lần cắn, cô đều nhớ tới cảm giác khát cháy cổ trong cơn bão cát, và vị ngọt mát ấy như lời nhắc nhở rằng mình vẫn đang sống.
Cánh cửa khẽ gõ ba tiếng.
Leen mở ra — Trường đứng đó, vai áo lấm tấm bụi, hơi thở vẫn còn phập phồng.
Anh cười gượng:
"Anh vừa thoát khỏi cả chục tay phóng viên. Có người hỏi anh có phải người yêu của Leen Khalida Al-Marsi không đấy."
Leen bật cười, dìu anh ngồi xuống ghế, đôi mắt trong veo nhưng phảng phất lo âu.
"Thế nào rồi... ông xã tương lai?"
Trường khựng lại. Cách cô nói khiến tim anh khẽ chao — vừa như trêu chọc, vừa như lời thổ lộ bị giấu trong nụ cười.
Anh đáp nhỏ, giọng pha chút mệt mỏi mà ấm áp:
"Tương lai... còn dài. Nhưng nếu có em đi cùng, sa mạc cũng sẽ có nước."
Leen không nói gì.
Cô chỉ lấy thìa, xúc một miếng thanh long đỏ, đưa cho anh.
"Ăn đi, cho có nước mà mơ."
Trường bật cười, đón lấy, ánh mắt họ chạm nhau trong im lặng — thứ im lặng ngọt ngào giữa hai người vừa thoát khỏi một cơn bão khác: cơn bão của lòng người.
Trường khẽ nghiêng người, ánh mắt dịu xuống.
Không cần nói thêm lời nào, anh vòng tay qua eo Leen, siết nhẹ.
Cô hơi khựng lại, nhưng rồi cũng tựa vào anh, bàn tay mềm chạm lên cổ áo, hơi thở hòa trong một nhịp.
Hai gương mặt ấy – một người từng mạnh mẽ đến kiêu ngạo, một người chỉ biết im lặng làm điểm tựa.
Leen khẽ ngẩng lên, chạm môi vào má anh – nụ hôn nhẹ như gió đêm qua cửa sổ sa mạc.
Trường cúi xuống, không cần lời, chỉ là cái siết chặt hơn nơi tay anh đang đặt.
Kể từ sau chuyến đi Libya, sau những ngày ganh đua cùng nhóm Fatima, sau khi cả đoàn bị bão cát vùi lấp ở Tindouf, Leen đã không còn là cô tiểu thư nóng nảy từng nói rằng "mọi thứ đều có thể mua được bằng vàng".
Sa mạc đã dạy cô bài học mà không trường học nào có thể dạy — rằng có những thứ quý giá chỉ tồn tại khi con người biết chia sẻ. Và trong khoảng thời gian ấy, giữa những cơn khát, giữa những đêm lạnh không trăng, là Trường – một kỹ sư trẻ người Việt, vạm vỡ, giỏi võ và hoạt bát, với dáng vẻ phóng khoáng nhưng ánh mắt luôn ấm và kiên định – đã bảo vệ cho cô suốt hành trình Sahara cháy nắng, nhường cả những ngụm nước cuối cùng trước khi hai người cùng gục ngã giữa cơn bão cát.
Cô từng nghĩ mình có thể nương tựa nơi Raza, một binh sĩ Iran từng dạn dày sa mạc, mạnh mẽ và giỏi thực chiến.
Anh đến rồi đi như cơn gió nóng, để lại trong cô chút xao động mong manh – thứ cảm giác giữa biết ơn và xa cách.
Nhưng rồi anh biến mất giữa cát trắng, không một lời từ biệt, như thể chưa từng tồn tại.
Chỉ có Trường – người kỹ sư trẻ người Việt, vạm vỡ, giỏi võ và hoạt bát –
với ánh mắt luôn ấm và kiên định,
đã bảo vệ cô suốt hành trình Sahara cháy nắng,
nhường cho cô những ngụm nước cuối cùng trước khi cả hai cùng gục ngã.
Từ đó, Leen hiểu rằng: đôi khi, kẻ ở lại lặng thinh mới là người chạm được sâu nhất vào trái tim mình.
Bây giờ, khi cả hai ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ giữa thành phố hiện đại, tiếng máy lạnh thay cho gió cát, Leen bất giác thấy yên bình đến lạ.
Cô khẽ nói, giọng gần như thì thầm:
- "Nếu ngày đó không có anh, chắc em đã không còn tồn tại."
Trường chỉ cười, không đáp.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhìn ra cửa sổ — nơi ánh trăng phản chiếu trên cát trắng ngoài rìa thành phố, như nhắc rằng hành trình ba tháng sắp tới sẽ lại là thử thách của cả hai.
Cả hai dạo bước trên con phố ven biển Doha, gió từ vịnh Dhow Harbour thổi về mang theo vị mặn của sóng và mùi dầu trầm từ những chiếc thuyền gỗ đang neo.
Không chọn nhà hàng sang trọng, họ dừng lại bên một xe nước nhỏ – nơi người bán già tóc bạc đang rót từng ly chanh muối mát lạnh.
Trường đưa ly cho Leen, bàn tay anh vô tình chạm vào tay cô.
Cô ngẩng lên, thấy trong mắt anh phản chiếu ánh đèn vàng lẫn những con thuyền xa xa.
Không nói gì, anh nhẹ nắm lấy bàn tay ấy, cúi xuống hôn lên – cái hôn không vội, mà nồng như hơi thở giữa đêm Ả Rập.
Leen vuốt má anh, môi khẽ cong, rồi bất ngờ phá lên cười ngặt nghẽo:
"Trời ạ! Nhớ lúc trước anh còn gọi em bằng chị, rồi 'chị chị em em' ngọt xớt kia mà!"
Trường cũng bật cười, giọng ấm và khàn vì gió biển:
"Nếu không vậy thì sao có thể gần em được?"
Cả hai nhìn nhau, cười trong ánh đèn lấp lánh của vịnh đêm.
Phía xa, tiếng thuyền gỗ khẽ khua nước, phản chiếu trăng vỡ vụn như từng mảnh ký ức sa mạc.
Leen nắm tay Trường, cả hai chậm rãi dạo dọc theo bến Dhow Harbour.
Những con thuyền gỗ cổ neo sát nhau, ánh đèn phản chiếu lên mặt nước như dát vàng.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ hòa cùng tiếng gió lùa qua mái vòm của khu chợ đêm gần đó, tạo nên thứ nhịp điệu lãng đãng rất Doha.
Cô ngả đầu vào vai anh, giọng nũng nịu xen chút bỡn cợt:
"Thật không nghĩ em là một đứa ngang bướng, vung tiền quá trán như vậy... mà anh lại chịu được. Hay thật đấy!"
Trường cười khẽ, xiết tay cô chặt hơn:
"Chịu được chứ. Vì trong cái bướng của em, anh thấy có cả dũng khí."
Leen ngước lên, đôi mắt trong veo như phản chiếu cả vịnh nước sau lưng:
"Còn cái gì anh không chịu được?"
Trường nghiêng đầu, cố tỏ vẻ suy nghĩ:
"Có. Là khi em không cười."
Cô bật cười, đánh nhẹ vào ngực anh, rồi cả hai lại tiếp tục bước.
Phía xa, tiếng gọi chào hàng của người bán nước, mùi bạc hà và chanh lan trong gió đêm – giản dị, bình yên, và thực đến mức khiến Leen thoáng nghĩ:
Có lẽ, đây mới là thứ xa xỉ thật sự mà sa mạc đã dạy cô đi tìm.
Doha lặng lẽ trôi, còn tình yêu của họ – giản dị mà nồng – giống như ly nước chanh kia: mặn, chua, và trong vắt đến chân thật.
* * *
Trường trở về phòng làm việc trong trụ sở kỹ thuật khoan ở Doha.
Trên bàn, chiếc iMac vẫn sáng màn hình, bản đồ địa tầng Bắc Phi còn dang dở từ buổi họp sáng.
Anh cởi áo khoác, rót ly nước rồi ngồi xuống, mở Messenger — biểu tượng quen thuộc nhấp nháy góc màn hình.
Trường 🏜️:
Ê Minh, dạo này resort mày ổn không?
Hôm bữa coi hình thấy khách Tây đông quá trời, chắc tiền vô ầm ầm hả? 😄
Minh 🌴:
Ổn ổn, mà mùa này gió cát quá, tụi Tây tắm hồ bơi xong là phải tắm thêm lần nữa mới hết bụi.
Mày sao rồi, còn bên Doha hả?
Trường 🏜️:
Ừ, vẫn ở đây. Chuẩn bị đi khảo sát tuyến Niger - Lybia, nghe thôi đã muốn cháy da.
Bọn tao đang tìm mạch nước ngầm, nếu đúng hướng thì có thể dẫn nguồn qua Libya rồi tới Algeria luôn.
Minh 🌴:
Nghe ghê vậy, mày định làm lại "con sông nhân tạo Sahara" hả?
Trường 🏜️:
Đại khái vậy, nhưng lần này tụi tao không điên đâu 😆
Có số liệu vệ tinh, mô hình địa tầng, phần mềm mô phỏng áp suất nước các kiểu.
À, đang tính nhờ mày hỗ trợ vụ code mô phỏng lưu lượng rồi vẽ mô hình 3D– coi được không?
Minh 🌴:
Được chứ. Gửi tao bản thiết kế, tao set thử xem.
Sahara thì tao chưa đi, nhưng code cho mấy thằng điên như mày thì quá quen rồi 😂
Trường 🏜️:
Haha, vẫn mặn như ngày nào.
Ok, tao gửi file. Cầu cho mạng Niger đừng rớt, chứ giữa sa mạc mà upload lỗi chắc tao bay màu luôn.
Minh 🌴:
Yên tâm, tao backup cả hành tinh cho mày luôn 😎
Tại Việt Nam.
Minh ngồi trong văn phòng nhỏ ở Phan Rang, mở laptop.
File mà Trường gửi đến là một bản đồ địa tầng 3D — trải dài từ Niger tới biên giới Libya.
Anh nhíu mày, tay rê chuột phóng to từng lớp đất.
"Lạ thật..." — Minh lẩm bẩm.
"Dưới tầng cát 400–600 mét, vẫn có dấu hiệu mạch ngầm cổ. Mạch này không chết, chỉ bị chặn bởi lớp muối kết tinh."
Anh nhập thêm dữ liệu vệ tinh, chuyển chế độ mô phỏng.
Trên màn hình, một dải màu xanh lam mờ dần hiện lên, chạy xiên từ hồ Chad tới cực nam Libya — như một dòng tĩnh mạch ngủ yên trong lòng sa mạc.
Minh nhắn lại cho Trường:
"Có chuyện này hay hơn cả resort của tao:
Nếu mô hình đúng, mày đang đứng trên đỉnh của một long mạch nước ngầm cổ đại.
Nó từng nối hồ Chad – Niger – Sabha (Libya) hàng nghìn năm trước, khi Sahara vẫn còn là rừng xanh."
Trường đọc tin nhắn, nhìn ra cửa sổ.
Gió đêm Doha thổi qua, mằn mặn như hứa hẹn một điều gì vừa được đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro