Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Những anh hùng sa mạc

Một tuần sau.
Tại thủ đô Algiers, hội nghị tổng kết được tổ chức trong tòa nhà kính ven vịnh, nơi ánh sáng Địa Trung Hải chiếu loang trên sàn như nước. Không khí trang trọng nhưng tràn đầy tự hào.

Trường đứng trên bục, giọng điềm tĩnh, ánh mắt rạng rỡ sau nhiều tháng khắc nghiệt giữa sa mạc:

"Thưa các quý vị, tuyến dẫn nước Sahara đã vận hành ổn định.
Hiện tại, ở đầu nguồn nhân tạo, chúng tôi bố trí 4 trạm bơm khổng lồ:

Hai trạm hút đầu nguồn, mỗi trạm phục vụ một nhánh chính.

Hai trạm tăng áp (booster) dọc tuyến, để thắng tổn thất và cao trình.

Mỗi trạm gồm 24 đến 40 bơm trục đứng hoặc trục hỗn lưu, công suất 50–75 m³/s mỗi đơn vị, kèm dự phòng N + 20% tùy theo độ cao và tổn thất cột áp.

Điện năng được tính theo công thức ρ·g·Q·H.
Với H hiệu dụng 20 m, mỗi nhánh tiêu thụ khoảng 0,35 GW; nếu H tăng lên 50 m, sẽ cần đến 0,88 GW.
Vì vậy, chúng tôi đã xây các trạm điện vi lưới — kết hợp năng lượng mặt trời và khí đốt, có VSD để điều tiết linh hoạt.

Giai đoạn vận hành chia theo từng chu kỳ:
Ban đầu mở dòng 600–800 m³/s mỗi nhánh, sau đó tăng dần theo năng lực bơm.
Toàn hệ thống được thiết kế modular, dễ mở rộng hoặc bảo trì.

Ngoài ra, ở các đoạn dốc địa hình, chúng tôi bố trí thêm trạm bơm phụ để ổn định áp suất — tổng cộng 25 trạm bơm trải dài khắp ba quốc gia: Niger, Algeria và Libya."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường.

Aten đứng lên, tiếp lời bằng giọng ấm và điềm đạm:
"Thưa quý vị, chỉ cần vận hành 8 tiếng mỗi ngày, vừa tiết kiệm năng lượng, vừa đủ cung cấp nước sinh hoạt và nông nghiệp cho vùng hạ lưu trong 1.000 năm.
Lượng nước hao hụt sẽ được bù tự nhiên — nhờ mưa, dòng ngầm, và sự hồi lưu từ Niger.
Chúng ta không làm cạn đi sa mạc; chúng ta chỉ đánh thức dòng nước vốn ngủ quên dưới lòng nó."

Một tràng pháo tay dài, nhiều đại biểu đứng dậy.
Trường và Aten nhìn nhau, rồi nhìn Minh ngồi phía sau hàng ghế cố vấn.
Minh chỉ cười khẽ, rót thêm chút nước vào ly — nước từ chính con sông họ đã tạo ra.

Tiếng vỗ tay còn vang vọng thì Dr. Amira Belhadj — đại diện Viện Tài nguyên Nước Algeria — bước lên sân khấu.
Cô mặc bộ áo trắng thêu xanh, dáng thanh thoát, ánh mắt sáng và điềm tĩnh của người đã dành cả đời cho sa mạc.

Trên tay cô là ba hộp gỗ nhỏ, khắc hình dòng sông Sahara uốn lượn — biểu tượng mới của dự án. Cô trao lần lượt cho Trường, Aten và Minh, rồi nói bằng giọng cảm động nhưng trang nghiêm:

"Thay mặt chính phủ và nhân dân Algeria, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc.
Công việc của các vị đã hoàn tất — và không chỉ là một công trình kỹ thuật, mà là một phép màu giữa lòng sa mạc.
Từ giờ, phần phân nhánh và dẫn nước đến các vùng khô hạn trong nội địa sẽ do chúng tôi phụ trách.
Nhưng tên của ba vị... sẽ luôn chảy cùng dòng nước này."

Dr. Amira Belhadj lau nước mắt nói tiếp:

"Đồng thời, chúng tôi xin bày tỏ lòng tri ân đặc biệt đến ngài Sheikh Khalida Al-Marsi và ngài Rasish Al-Sharjahi, đại diện cho các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất.
Thật lòng mà nói, nếu không có sự tài trợ về thiết bị, kỹ thuật và nguồn kinh phí kịp thời từ các ngài, chúng tôi khó có thể đi đến thành công hôm nay.

Từ giờ, phần phân nhánh và dẫn nước đến các vùng khô hạn trong nội địa sẽ do chúng tôi phụ trách.
Nhưng tên của ba vị — cùng những người đã góp sức từ Doha, từ Luxor, từ Phan Rang — sẽ luôn chảy cùng dòng nước này."

Cả hội trường đứng dậy, tiếng vỗ tay dồn dập hòa cùng tiếng sóng Địa Trung Hải vọng vào từ khung cửa kính.
Minh, Trường và Aten cúi đầu đáp lễ — không ai nói gì, chỉ mỉm cười.
Bởi trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu: dòng nước đã có người kế thừa, và hành trình điên rồ của họ đã khép lại trọn vẹn.

Gió từ biển thổi vào, làm tấm biểu ngữ phía sau khẽ lay động — dòng chữ:
"Sahara Revival Project — Khi giấc mơ thành sông."

Khi buổi lễ kết thúc, ánh chiều Algiers nhuộm vàng cả vịnh biển phía xa.
Người dự hội nghị lần lượt rời đi, chỉ còn lại ba người đứng bên bậc thềm đá nhìn mặt trời lặn sau mái vòm trắng của thành phố.

Minh quay sang, vỗ nhẹ vai Aten, giọng trầm nhưng đầy chân tình:
"Thật may khi có anh, Aten.
Nếu không nhờ anh tính toán từng đoạn áp, từng cột nước... chắc con sông này vẫn còn nằm trên giấy."

Aten cười hiền, gió hất nhẹ tà áo khoác của anh:
"Tôi sinh ra bên sông Nile, Minh à.
Giờ con sông ấy cũng đang dần khô cạn, dòng chảy yếu đi từng năm.
Tôi giúp họ khơi dòng sa mạc... cũng là để học cách cứu lấy quê hương mình sau này."

Trường cười phá lên, chen vào:

"Thôi thôi, hai ông triết lý đủ rồi," Trường bật cười, khoát tay.
"Chuyến này mày ấm túi rồi đó, Minh — về lo cho cái resort ở Phan Rang với con vợ Mộng Trang của mày đi.
À mà... mày nên buồn mới đúng, vì từ nay không được tao ôm nữa!
Vì ... tao với Leen sắp sửa ..."

Minh giả vờ trợn mắt, rồi đấm mạnh vào vai Trường một cái, cố giữ vẻ bực bội:
"Coi như tao trả ơn cái ôm đó luôn nha, nói ít thôi! Đám cưới muốn tao dự thì mua vé máy bay nhé."

Cả ba cùng phá lên cười.

Phía sau họ, tấm bản đồ của dòng sông Sahara vẫn treo trên tường hội nghị, những đường xanh lam chạy dài như chứng nhân cho một giấc mơ — giấc mơ mà họ đã biến thành thật.

Bên kia màn hình lớn, trong phòng họp kính của Doha, hai vị đại diện cho Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Abu Dhabi, đồng sáng lập BCE, đang theo dõi trực tiếp buổi lễ qua đường truyền vệ tinh.

Sheikh Khalida Al-Marsi ngồi tựa lưng vào ghế, chậm rãi nâng tách cà phê Ả Rập bốc khói.
Bên cạnh, Rashid Al-Sharjahi cũng nhấp một ngụm, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa vẻ hài lòng.

Sheikh khẽ nói, giọng trầm và ung dung:
"Đó cũng là cách chúng ta tạo hình ảnh với các đất nước ấy — không phải bằng vàng, mà bằng nước."

Rashid mỉm cười, đặt tách xuống bàn kính:
"Đúng vậy. Và cũng là cách đền đáp họ từng cứu con của tôi và Ngài.
Khi nước của chúng ta chảy qua sa mạc của họ, lòng tin cũng chảy theo.
Một ngày nào đó, khi họ nhớ đến Ả Rập, họ sẽ nghĩ đến những dòng sông, không chỉ đến dầu mỏ."

Hai người cụng nhẹ tách cà phê, phía sau là khung cảnh hoàng hôn Doha — nơi ánh mặt trời phản chiếu trên các tháp kính, lung linh như chính những dòng nước đang chảy qua Sahara.

Phía sau khung kính, Leen lặng lẽ đứng quan sát hai ông đang trò chuyện.
Cô khẽ mỉm cười, thì thầm như nói với chính mình:

"Cái lần suýt chết khát giữa sa mạc...
hóa ra lại là duyên số, để chúng ta mang nước đến cho Sahara."

Cô nhìn lên màn hình — nơi hình ảnh Trường, Minh và Aten đang cúi đầu giữa tiếng vỗ tay ở Algiers.
Ánh mắt Leen dừng lại vài giây, rồi cô khẽ gật đầu.
Trong lòng cô, sa mạc năm xưa đã khép lại — nhưng dòng nước ấy sẽ còn chảy mãi, cùng những con người từng biết thế nào là khát.

* * *

Vài ngày sau, Dr. Amira Belhadj cùng chồng và hai con nhỏ đáp xuống Hassi Fehal.
Từ trên cao, cô nhìn thấy dòng sông nhân tạo uốn lượn giữa dải cát vàng — một dải lụa xanh rực rỡ kéo dài tận chân trời.

Khi xe dừng lại bên bờ, bọn trẻ ùa xuống, cởi giày chạy về phía nước, cười vang giữa nắng chói.
Dr. Amira đứng cạnh chồng, tay che trán nhìn xa, giọng cô pha chút xúc động:

"Thật khó tin, anh nhỉ...
Ý tưởng khơi dòng này tuy đã được nói đến từ rất lâu, nhưng người biến nó thành hiện thực lại là những vị khách ngoại quốc."

Người chồng mỉm cười, siết nhẹ tay cô:

"Có lẽ vì chỉ những kẻ từng đi qua khát mới hiểu giá trị của nước.
Còn chúng ta — bây giờ — chỉ cần biết giữ cho nó luôn chảy."

Một cơn gió sa mạc thổi tới, mang theo hơi nước mát dịu.
Bọn trẻ hò reo, té nước lên nhau, tiếng cười lan khắp bờ cát.
Trên nền trời rực nắng, những cánh chim hồng hạc sải cánh bay qua, bóng chúng phản chiếu trên mặt sông mới — lấp lánh, mềm mại, như chưa từng có dấu vết của khô hạn.

Và dọc theo hai bên bờ, những mầm chà là non đã được ai đó gieo, đang từ từ nhú lên giữa lớp cát ẩm, lá xanh rung khẽ trong gió, như những lời chào đầu tiên của sự sống.

Sa mạc không còn im lặng nữa.
Nó đang thì thầm bằng tiếng nước, bằng sắc xanh, và bằng hơi thở của những khởi đầu.

Dr. Amira Belhadj nhìn xuống dòng nước lăn tăn, khẽ nói:

"Họ đã làm được điều mà chúng ta chỉ dám mơ.
Và bây giờ... giấc mơ ấy đã thành thật."

Lời bạt

Trong lịch sử của những vùng đất khát, không phải kim cương hay dầu mỏ, mà nước mới là thứ quý nhất.
Ba con người — đến từ ba phương trời — đã không chọn trở thành anh hùng, họ chỉ làm điều tưởng chừng điên rồ: vẽ một dòng sông giữa sa mạc.

Nhưng chính cái điên đó đã khiến Sahara đổi màu.
Nước không chỉ chảy qua cát — nó chảy qua lòng người, qua niềm tin, và qua sự dũng cảm tin vào điều bất khả.

Giờ đây, ở Hassi Fehal, In Salah, Alawenat... những tiếng cười vang lên thay cho tiếng gió cát.
Dòng sông ấy không mang tên ai,
nhưng trong lòng mọi người,
nó vẫn được gọi bằng một cái tên giản dị:

"Dòng Sông Của Ba Người Ngoại Quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro