Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ranh Giới Nguy Hiểm

Lê Ngọc Minh Hằng tựa lưng vào quầy bar, đôi môi khẽ nhếch lên đầy khiêu khích khi thấy ánh mắt của Đồng Ánh Quỳnh vẫn dõi theo mình. Cô cảnh sát trẻ kia có vẻ lạnh lùng, nhưng Minh Hằng biết—trong đôi mắt ấy đã có một tia dao động rất nhỏ.

Quỳnh hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ hình ảnh của người phụ nữ trước mặt. Cô đến đây không phải để chơi trò tâm lý với Minh Hằng, mà là để tìm hiểu về những hoạt động đáng ngờ phía sau quán bar này. Nhưng thật nực cười, giờ đây chính cô lại là người bị cuốn vào cái bẫy tinh vi của Minh Hằng.

"Muốn uống gì không, cảnh sát?"

Minh Hằng nghiêng đầu hỏi, giọng điệu tràn đầy sự khiêu khích. Không đợi Quỳnh trả lời, cô lắc nhẹ ly cocktail trên tay, chất lỏng sóng sánh ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar.

Quỳnh không đáp, ánh mắt cô chỉ dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Minh Hằng trong thoáng chốc trước khi dời đi.

"Không uống à? Định đứng đó cả đêm sao?"

Minh Hằng nhướng mày, ánh mắt sắc bén như muốn khiêu khích đối phương.

Quỳnh biết rõ kiểu người như Minh Hằng—một kẻ thích nắm quyền kiểm soát, luôn chủ động trong mọi tình huống. Cô không muốn để bản thân bị cuốn vào trò chơi này, nhưng đồng thời cũng không thể rời mắt khỏi Minh Hằng.

"Tôi không đến đây để chơi."

Giọng nói trầm thấp của Quỳnh vang lên, lạnh lùng nhưng cũng đầy nguy hiểm.

"Ồ?" Minh Hằng cười khẽ, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú. "Vậy cảnh sát đến đây để làm gì? Điều tra tôi à?"

Quỳnh khựng lại trong tích tắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm.

"Cô nghĩ mình quan trọng đến mức tôi phải điều tra à?"

Lời nói của Quỳnh mang theo ý châm chọc, nhưng Minh Hằng không hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, cô bật cười, ánh mắt tràn đầy thích thú.

"Cảnh sát à, tôi không nghĩ cô là người giỏi nói dối đâu."

Cô bước một bước về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.

"Nhìn tôi đi, rồi nói lại lần nữa xem?"

Minh Hằng ghé sát vào tai Quỳnh, hơi thở nhẹ nhàng phả lên da thịt cô. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Quỳnh, nhưng cô vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, không lùi lại dù chỉ một chút.

"Tôi không có thời gian để chơi đùa với cô."

"Ai nói đây là trò chơi?" Minh Hằng nhếch môi, ngón tay chạm nhẹ vào cổ áo của Quỳnh, kéo nó thẳng lại như một cử chỉ đầy ẩn ý.

Quỳnh nheo mắt, cảm nhận rõ ràng sự thách thức trong từng hành động của Minh Hằng. Nếu đây là một trò chơi quyền lực, cô sẽ không để mình là kẻ thua cuộc.

"Vậy thì cứ chờ xem, Lê Ngọc Minh Hằng."

Cô xoay người, bước đi không chút do dự. Nhưng Minh Hằng chỉ cười, ánh mắt cô dõi theo bóng lưng của Quỳnh, môi khẽ nhếch lên đầy bí ẩn.

"Cảnh sát lạnh lùng à... tôi rất mong chờ xem cô sẽ chịu được tôi bao lâu."

   ____________________

VOTE cho tui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro