Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

Cao Đồ như một con rối đứt dây, hoàn toàn gục xuống, lồng ngực chỉ còn những nhịp thở phập phồng yếu ớt. Cậu thậm chí không còn sức để nhìn đứa trẻ đang khóc thét kia một cái, chỉ có một giọt nước mắt nơi khóe mắt, hòa cùng mồ hôi, lặng lẽ trượt vào tóc mai.

--

Tại vùng sao tiền tuyến xa xôi, chiến sự vô cùng ác liệt. Hạm đội do Thẩm Văn Lang chỉ huy rơi vào vòng vây đã được đối phương dàn xếp kỹ lưỡng, lá chắn năng lượng dao động dữ dội dưới làn đạn dày đặc, thân hạm liên tục truyền đến tiếng va chạm trầm đục. Kênh liên lạc tràn ngập báo cáo thương vong và những cuộc gọi gấp gáp. Thẩm Văn Lang đứng ở vị trí chỉ huy, vẻ mặt lạnh lùng, mắt đỏ ngầu, mấy ngày liền chỉ huy và chiến đấu cường độ cao gần như đã vắt kiệt sức lực của anh.

Một quả ngư lôi hạng nặng bắn trúng cánh sườn soái hạm, vụ nổ dữ dội khiến toàn bộ trung tâm chỉ huy rung lắc mạnh, chuông báo động réo vang chói tai. Thẩm Văn Lang vịn vào bàn điều khiển mới ổn định được thân hình, mảnh vỡ sượt qua trán anh, máu chảy dài xuống má. Khoảnh khắc đối diện với nguy cơ tử vong đó, điều lóe lên trong đầu anh không phải là công lao hay quyền thế mà là đôi mắt vừa kinh hãi vừa kiên cường của Cao Đồ, và cái bụng nhô cao của cậu.

Tính toán thời gian, cậu chắc chắn sắp sinh rồi. Cậu đã bị anh nhốt bấy lâu nay, bây giờ thế nào rồi? Sống có tốt không? Có sợ hãi không?

"Toàn thể nghe lệnh!" Thẩm Văn Lang quệt máu trên trán, giọng nói qua hệ thống thông tin truyền khắp hạm đội, mang theo sự quyết tâm liều chết: "Tập trung hỏa lực, nhắm vào lõi năng lượng của soái hạm địch! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Vì Liên Bang, và cũng vì... người mà các bạn muốn bảo vệ!"

Anh dẫn đầu, lái chiếc tàu tấn công nhỏ xông thẳng vào trận địa địch, những đòn tấn công chính xác và dũng mãnh đã xé toạc một lỗ hổng trong phòng tuyến của đối phương. Cuộc phản công tuyệt vọng này cuối cùng đã giành chiến thắng với cái giá thảm khốc, trở thành một huyền thoại trong lịch sử quân sự Liên Bang. Tin thắng trận truyền về, cả nước sôi sục, uy tín của Thẩm Văn Lang đạt đến đỉnh cao chưa từng có.

Lễ trao huân chương và những lời ca ngợi từ các bên liên tiếp kéo đến, nhưng Thẩm Văn Lang hoãn lại tất cả. Anh gần như không ngừng nghỉ leo lên chiếc chiến hạm nhanh nhất, lao thẳng về căn cứ tiền tuyến. Suốt dọc đường, bóng dáng Cao Đồ luôn hiện hữu trong tâm trí anh.

Chiến hạm vừa mới hạ cánh, anh thậm chí không đợi cửa khoang mở hoàn toàn đã nhảy xuống. Phó sĩ quan đã chờ sẵn vội vã bước đến, sắc mặt nghiêm trọng: "Trung tướng! Cao Đồ tiên sinh cậu ấy..."

"Em ấy sao rồi?" Tim Thẩm Văn Lang chợt chùng xuống.

"Cậu ấy chuyển dạ sớm, tình hình... không được tốt."

Thẩm Văn Lang không còn giữ được bất kỳ lễ nghi nào, lao như điên về phía khu cách ly.

Bên ngoài phòng cách ly đã vây quanh vài người, bác sĩ Lâm và vài quân y đang bận rộn bên trong. Thẩm Văn Lang gạt mạnh người chắn cửa xông vào.

Mùi máu tanh nồng ập vào mặt. Cao Đồ nằm trên sàn đã trải tạm tấm vải vô trùng, sắc mặt trắng bệch như giấy, tóc bị mồ hôi thấm ướt, bết bát trên má và trán, cả người như vừa vớt từ dưới nước lên. Cậu nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt vì đau đớn tột cùng, môi bị cắn đến rách cả máu, phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn và nghẹn lại.

Tim Thẩm Văn Lang như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức anh gần như không thở được. Anh xông tới, quỳ một gối xuống, run rẩy nắm lấy bàn tay Cao Đồ đặt bên hông. Đôi tay đó, thô ráp hơn trong ký ức của anh, lạnh ngắt không một chút hơi ấm.

Cao Đồ trong cơn đau hỗn loạn, cảm nhận được một bàn tay ấm áp và quen thuộc nắm lấy mình, ngay sau đó, có thứ chất lỏng ấm nóng từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay cậu. Cậu khó khăn hé mí mắt, ánh mắt phân tán phải mất một lúc mới tập trung được vào khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và đau khổ của Thẩm Văn Lang. "A—!" Cậu thậm chí không kịp nhận ra, một cơn gò tử cung xé lòng khác bất ngờ ập đến, cảm giác đau đớn như muốn xé toạc cậu ra làm đôi. Gân xanh trên cổ cậu nổi lên, đầu ngửa ra sau không kiểm soát được, phát ra tiếng thét ngắn thê lương: "Ư a... không được... đau quá... tôi... hết sức rồi..."

Thẩm Văn Lang lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, siết chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lâm, giọng nói khàn đặc: "Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại thành ra thế này?"

Bác sĩ Lâm nhanh chóng báo cáo: "Cậu ấy chuyển dạ một mình từ nửa đêm, không ai phát hiện, một mình chống đỡ quá lâu, thể lực suy kiệt nghiêm trọng. Bản thân người mẹ đã yếu ớt, mặc dù thai nhi vị trí thuận lợi, nhưng quá trình sinh bị đình trệ, bây giờ..."

Cao Đồ mơ màng nghe thấy lời bác sĩ, cố gắng gượng dậy, bị Thẩm Văn Lang dùng sức đè lại.

"Em đừng động!"

Cao Đồ túm lấy cánh tay anh, móng tay gần như bấm vào da thịt, khẩn cầu đứt quãng: "Thẩm Văn Lang... xin anh... tôi không sinh được... anh bảo bác sĩ... mổ Lạc Lạc ra đi... thằng bé thật sự là con của anh... phải sinh ra..."

Bác sĩ Lâm bên cạnh lắc đầu nặng nề: "Bây giờ cổ tử cung đã mở hết, nhưng thai nhi kẹt ở đường sinh, đã qua mất thời điểm mổ lấy thai tốt nhất, cưỡng ép phẫu thuật rủi ro rất lớn."

Cao Đồ dường như không nghe thấy nửa câu sau, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Lang, ánh mắt lơ đãng nhưng mang theo sự quyết tâm đáng sợ: "Vậy thì anh... cắt thẳng bụng tôi ra... lấy nó ra đi."

"Em điên rồi!" Thẩm Văn Lang gầm lên, xót xa và giận dữ quấn lấy nhau: "Em không muốn sống nữa à?!"

Cao Đồ thở dốc, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: "Anh đừng lo... anh bảo bác sĩ... trước khi tôi chết... chiết xuất hết pheromone của tôi ra... chắc đủ cho anh dùng rất lâu rồi..."

Lời nói này như một con dao nhọn, đâm xuyên hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Thẩm Văn Lang. Anh vừa giận vừa thương, ôm chặt cậu, gần như nói năng lộn xộn: "Em đừng nghĩ đến chuyện chết! Em chết rồi Lạc Lạc sẽ không có mẹ! Em bảo tôi phải làm sao!" Anh nghẹn lại, nước mắt lại một lần nữa tuôn ra mất kiểm soát, rơi trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Cao Đồ: "Cao Đồ, em đừng như thế, em đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện bỏ rơi tôi! Em sống sót đi có được không! Bây giờ tôi có khả năng bảo vệ hai mẹ con rồi! Thẩm Ngọc sẽ không can thiệp nữa! Tôi đã thắng rồi! Tôi trở về rồi!"

Cao Đồ nhìn vẻ suy sụp của anh, trong lòng dâng lên nỗi buồn thương tột độ. Cậu thực sự đã sống quá mệt mỏi rồi, nhưng cậu không thể mang Lạc Lạc đi cùng. Lạc Lạc phải sống. Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực cuối cùng từ tận linh hồn, phối hợp với cơn gò vừa ập đến, liều mạng rặn xuống.

Ngay khoảnh khắc ý thức Cao Đồ sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối, sức lực hoàn toàn cạn kiệt, cậu cảm thấy phía dưới đột nhiên trống rỗng, một luồng hơi nóng lớn theo đó trào ra.

Tiếng trẻ sơ sinh khóc yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên trong căn phòng ngột ngạt.

Cao Đồ như một con rối đứt dây, hoàn toàn gục xuống, lồng ngực chỉ còn những nhịp thở phập phồng yếu ớt. Cậu thậm chí không còn sức để nhìn đứa trẻ đang khóc thét kia một cái, chỉ có một giọt nước mắt nơi khóe mắt, hòa cùng mồ hôi, lặng lẽ trượt vào tóc mai.

Thẩm Văn Lang căng thẳng tột độ đột nhiên được giải tỏa, sự vui mừng khôn xiết và sợ hãi tột cùng khiến anh gần như kiệt sức. Anh cúi xuống, đôi môi run rẩy áp lên trán lạnh buốt và ướt đẫm mồ hôi của Cao Đồ.

Lạc Lạc đã ra đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro