Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Thẩm Ngọc cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy vẻ châm biếm: "Thẩm Văn Lang, đầu óc mày bị chiến hạm đâm hỏng rồi à? Mày quên trước đây nó đã phản kháng thế nào sao? Tự hủy tuyến thể, bò ống thông gió, lần nào mà nó chẳng cố sống cố chết để rời đi? Mày đưa nó ra khỏi hành tinh chính canh gác nghiêm ngặt, đặt ở nơi tiền tuyến như vậy, chẳng phải là cho nó cơ hội bỏ trốn sao? Một con sói mắt trắng không thể nuôi dưỡng thuần phục, hễ có cơ hội là muốn quay về khu ổ chuột của nó, có gì mà ngạc nhiên!"

--

Thẩm Văn Lang cảm thấy mình sắp phát điên.

Không phải vì bị quản thúc mà là vì sự lo lắng không bờ bến. Đoạn ký ức tỉnh táo cuối cùng của anh là trong một trận chạm trán dữ dội ở biên giới, để triệt để giáng đòn vào chủ lực địch, soái hạm đã bị trọng pháo địch bắn trúng mạn sườn. Trong vụ nổ và chấn động kịch liệt, đầu anh bị thương nặng, trước khi rơi vào hôn mê, anh chỉ cảm thấy kỳ mẫn cảm quen thuộc ập đến như sóng thần.

Đợi đến khi anh khôi phục được chút ý thức đã là lúc ở trên tàu y tế trở về hành tinh chính, quấn đầy băng bó, cơn nóng rực của kỳ mẫn cảm và nỗi đau nhói từ vết thương xen lẫn nhau, hành hạ anh đến thần trí bất định. Thiết bị liên lạc cá nhân của anh đã bị người của Thẩm Ngọc thu đi từ lúc anh hôn mê. Anh đã vùng vẫy, nhưng trong trạng thái hỗn loạn và tác dụng của thuốc an thần mạnh, mọi sự phản kháng đều vô ích.

Anh bị đưa thẳng về hành tinh chính, bị quản thúc trong phòng nghỉ này. Phát hiện pheromone của Cao Đồ bị dùng trên người Tống Ngôn, sau khi tỉnh táo hơn một chút, ý nghĩ duy nhất của anh là Cao Đồ. Anh không có ở đó, Cao Đồ một mình ở căn cứ tiền tuyến sẽ thế nào? Kỳ mẫn cảm của anh đột nhiên bùng phát, Cao Đồ liệu có bị ảnh hưởng không?

"Rầm! Rầm! Rầm!" Anh như một mãnh thú bị thương bị giam cầm, bất chấp vết thương trên người bị nứt toác, dùng vai không bị thương húc hết lần này đến lần khác vào cánh cửa hợp kim cứng rắn, gầm gừ lo lắng: "Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Cao Đồ! Trả thiết bị liên lạc cho tôi!"

Binh lính gác ngoài cửa nín thở, không dám đáp lời.

Ngay lúc Thẩm Văn Lang gần như phát điên vì lo lắng và sự báo động của kỳ mẫn cảm, khóa cửa cạch một tiếng, đượcmở ra từ bên ngoài.

Thẩm Ngọc mặc bộ quân phục Thượng tướng nghiêm chỉnh, vô cảm bước vào. Ông ta lạnh lùng quét mắt qua sự bừa bộn trong phòng do Thẩm Văn Lang quậy phá, cùng với miếng băng rỉ máu và đôi mắt đỏ ngầu của con trai, nhíu mày một cái.

Thẩm Văn Lang thở hổn hển, dựa vào tường chống đỡ cơ thể yếu ớt, giọng nói khàn đặc gần như vỡ vụn: "Cao Đồ đâu?! Trả em ấy cho tôi! Em ấy rốt cuộc thế nào rồi?!"

Thẩm Ngọc nhìn bộ dạng mất hồn lạc phách vì một Omega của anh, ánh mắt lóe lên một tia ghê tởm, giọng điệu lạnh lùng và bình thản: "Cao Đồ? Mày còn tâm trí nhớ nhung cái Omega khu ổ chuột đó sao? Lúc mày ở tiền tuyến máu đổ vì nước, thậm chí trọng thương hôn mê, nó đang làm gì? Nó đang lợi dụng sự tự do mày ban cho, tỉ mỉ lên kế hoạch bỏ trốn."

"Không thể nào!" Thẩm Văn Lang không hề nghĩ ngợi đã phản bác, vì kích động mà kéo vết thương, đau đến mức thở dốc một hơi lạnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Em ấy rõ ràng..." Anh nhớ lại trước khi rời căn cứ tiền tuyến, Cao Đồ tuy vẫn im lặng nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn nhiều, thậm chí còn nhìn nhiều hơn khi anh mang về một chậu cây xanh bình thường. Cao Đồ như vậy, sao có thể...

"Không thể nào?" Thẩm Ngọc cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy vẻ châm biếm: "Thẩm Văn Lang, đầu óc mày bị chiến hạm đâm hỏng rồi à? Mày quên trước đây nó đã phản kháng thế nào sao? Tự hủy tuyến thể, bò ống thông gió, lần nào mà nó chẳng cố sống cố chết để rời đi? Mày đưa nó ra khỏi hành tinh chính canh gác nghiêm ngặt, đặt ở nơi tiền tuyến như vậy, chẳng phải là cho nó cơ hội bỏ trốn sao? Một con sói mắt trắng không thể nuôi dưỡng thuần phục, hễ có cơ hội là muốn quay về khu ổ chuột của nó, có gì mà ngạc nhiên!"

Trái tim Thẩm Văn Lang như bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt. Cao Đồ muốn rời đi, anh biết. Khát khao tự do đó trong cậu chưa bao giờ tắt. Anh chỉ...chỉ may mắn nghĩ rằng, quãng thời gian yên bình chung sống này có lẽ có thể khiến Cao Đồ thay đổi một chút...

"Tao vốn còn muốn cho nó cơ hội cuối cùng." Thẩm Ngọc nhìn xuống anh: "Xét thấy nó vẫn còn có chút hữu dụng. Tao cho nó chọn, là ngoan ngoãn ở lại bên mày, sau này an phận thủ thường, chuyện bỏ trốn trước đây tao có thể bỏ qua; hay là hợp tác với Bộ Y Tế, để lại đủ chất chiết xuất để duy trì sự ổn định pheromone của mày, rồi tao thả nó tự do, mãi mãi rời khỏi thế giới của mày." Ông ta ngừng lại, cố ý nói chậm rãi, mang theo sự trêu ngươi tàn nhẫn: "Mày đoán xem, người mà mày cố sống cố chết nhớ nhung đó, nó đã chọn gì?"

Thẩm Văn Lang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vết thương và trái tim đồng thời truyền đến cơn đau nhói sắc lẹm. Anh vội vàng đưa tay vịn vào tường, móng tay gần như cắm sâu vào kim loại mới không để bản thân khụy xuống đất. Cao Đồ đã chọn rời đi... Trong lúc anh trọng thương hôn mê, sống chết chưa biết, Cao Đồ đã chọn từ bỏ anh, đổi lấy tự do...

Anh cố gượng chút sức lực cuối cùng, đôi mắt đỏ ngầu ghìm chặt lấy Thẩm Ngọc, giọng nói run rẩy nhưng mang theo sự cố chấp không chịu bỏ cuộc: "Dù thế nào thì đây là chuyện giữa hai chúng tôi! Tôi muốn tận mắt gặp em ấy! Tự tai nghe em ấy nói với tôi! Trả thiết bị liên lạc cho tôi! Cho tôi liên lạc với em ấy!"

"Thẩm Văn Lang!" Thẩm Ngọc đột ngột quát lên giận dữ, uy áp Alpha mạnh mẽ như thực chất bao trùm xuống, mang theo cảm giác áp bức nghẹt thở: "Mày còn muốn u mê đến bao giờ nữa! Tao vốn lười quan tâm đến sống chết của một Omega hạ tiện, nhưng nếu mày tiếp tục vì cái thứ này mà cãi lại cha, nghi ngờ sự sắp xếp của tao, phá hoại cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, tao muốn cho nó biến mất, dễ như trở bàn tay, mày tốt nhất nên cân nhắc kỹ!"

Ông ta bước tới từng bước, cho đến khi cả hai rất gần nhau, giọng nói hạ thấp nhưng từng chữ như dao, khoét sâu vào trái tim Thẩm Văn Lang: "Mày không phải tự xưng thanh cao, khinh thường những Alpha cưỡng ép Omega sao? Nhưng mày nhìn lại chính mình xem! Nhà họ Thẩm dùng quyền thế mua nó, mày dùng đánh dấu ràng buộc nó, dùng vòng cổ giam cầm nó, biết rõ nó hận mày tận xương tủy, hận tất cả những điều này vẫn cưỡng chế trói nó bên cạnh. Thẩm Văn Lang, mày và tao, và những kẻ mà mày khinh miệt, về bản chất có gì khác biệt?!"

Lời nói của Thẩm Ngọc như tiếng sấm, nổ tung trong bộ óc hỗn loạn của Thẩm Văn Lang. Anh loạng choạng lùi lại, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, cơn đau ở vết thương khiến anh rên lên một tiếng nghẹn lại, trán lập tức đẫm mồ hôi lạnh.

Khác biệt? Có khác biệt gì?

Anh nhớ đến đôi mắt Cao Đồ ban đầu tràn ngập hận thù và sợ hãi; nhớ đến bộ dạng thương tích đầy mình của cậu sau mỗi lần bỏ trốn thất bại; nhớ đến sự tuyệt vọng khi cậu bị cưỡng chế phá thai; nhớ đến cậu thà tự hủy tuyến thể cũng không chịu khuất phục... Cao Đồ chưa bao giờ ngừng dùng hành động để bày tỏ sự không muốn và phản kháng của mình.

Còn anh? Anh tận hưởng sự an ủi từ pheromone của Cao Đồ, tham lam chút ấm áp giả dối ngắn ngủi đó, thậm chí còn dưới danh nghĩa bảo vệ, tiếp tục sự chiếm hữu đáng ghê tởm này. Anh tưởng mình đã cho Cao Đồ một cuộc sống tốt hơn, nào ngờ trong mắt đối phương, tất cả những điều này có lẽ chưa bao giờ thay đổi bản chất của chiếc lồng.

Thẩm Văn Lang, mày thật sự... vừa đáng thương vừa nực cười.

Sự tự ghê tởm như thủy triều nhấn chìm anh. Anh từ từ trượt xuống đất dọc theo bức tường, vùi sâu mặt vào đầu gối, vai run rẩy dữ dội không kiểm soát được. Tất cả sự tức giận, chất vấn và kiên trì sụp đổ trong khoảnh khắc này. Hóa ra lúc anh không biết, Cao Đồ đã đưa ra lựa chọn. Trong lúc anh trọng thương cận kề cái chết, cần sự an ủi nhất, người anh hằng đêm tơ tưởng, không hề do dự lựa chọn rời đi.

Cũng tốt... cũng tốt... Ít nhất em ấy an toàn, ít nhất em ấy đã có được sự tự do mà em ấy hằng mong ước.

Thẩm Văn Lang cuộn tròn trong góc, như một con thú bị thương bị bỏ rơi, phát ra tiếng thút thít không thể kiềm nén.

Vài ngày sau, tại một bữa tiệc gia tộc không thể từ chối, Thẩm Văn Lang mặc lễ phục Trung tướng thẳng thớm nhưng sắc mặt tái nhợt đáng sợ, ánh mắt trống rỗng ngồi ở một góc, dường như lạc lõng với sự náo nhiệt xung quanh. Tống Ngôn do dự mãi, vẫn bưng một ly rượu bước tới.

"Thẩm Trung tướng." Giọng Tống Ngôn rất khẽ.

Thẩm Văn Lang không phản ứng, ánh mắt vô định nhìn vào một điểm nào đó trong không gian.

Tống Ngôn nhìn bộ dạng mất hồn của anh, cũng nảy sinh chút buồn bã vì đồng cảnh ngộ. Anh im lặng một lát, khẽ nói: "Tôi có nghe nói một vài chuyện. Về... Cao Đồ."

Cơ thể Thẩm Văn Lang cứng đờ lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

"Tôi không đến để cười cợt đâu." Giọng Tống Ngôn mang theo sự bất lực chân thành: "Thực ra, tôi nghĩ cậu ấy chọn rời đi... có lẽ là một sự giải thoát." Cậu ta đã từng gặp Cao Đồ, Omega trông dễ vỡ như chạm vào là tan, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi đau khổ sâu không thấy đáy. Rời khỏi tâm bão này, đối với một người như vậy, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Thẩm Văn Lang cuối cùng cũng có phản ứng, anh từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đầy tia máu nhìn về phía Tống Ngôn, khóe miệng gượng gạo kéo ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, giọng nói khàn đặc đáng sợ: "Giải thoát? Phải, rời xa tôi, đối với em ấy chính là sự giải thoát lớn nhất."

Tống Ngôn nhìn thấy nỗi đau sâu sắc trong mắt anh, trong lòng ngổn ngang trăm vị. Cậu ta vốn còn chút kỳ vọng vào cuộc hôn nhân liên minh cường thế này, nhưng giờ đây, nhìn Alpha trước mặt tan nát cõi lòng vì một Omega khác, chút kỳ vọng đó cũng tan thành mây khói.

"Thẩm Trung tướng" Tống Ngôn khẽ thở dài, giọng nói mang theo sự mệt mỏi như chấp nhận số phận: "Nói thật, thấy anh như bây giờ, tôi... tôi cũng không muốn kết hôn nữa. Nhưng anh và tôi đều hiểu, chúng ta không có quyền lựa chọn."

Thẩm Văn Lang không nói gì nữa, chỉ cúi đầu trở lại, tự cô lập mình khỏi thế giới bên ngoài. Anh tưởng rằng mình leo đủ cao thì có thể kiểm soát số phận, nhưng ngay cả người anh muốn giữ lại nhất cũng không giữ được.

Cao Đồ đã đi rồi, vào lúc anh cần cậu nhất, đã kiên quyết rời đi. Thứ cậu mang theo, còn có trái tim Thẩm Văn Lang đã hoàn toàn chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro