Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Ngực Thẩm Văn Lang phập phồng dữ dội, trong mắt cuồn cuộn sự ghê tởm và phẫn nộ đối với người cha của mình,nhưng anh biết, Thẩm Ngọc có một câu nói đúng.

Đúng vậy, anh có tiền, có quyền, là Alpha cấp S mạnh mẽ. Vì vậy Cao Đồ chỉ có thể miễn cưỡng ở lại bên cạnh anh, dựa dẫm vào anh, thậm chí... chịu đựng anh.

--

Sau khi trở về, cục tức trong lòng Tống Ngôn khiến cậu ta bứt rứt không yên, lập tức gọi điện thoại cho bạn thân.

"Tức chết tôi rồi!" Vừa kết nối, Tống Ngôn đã không nhịn được phàn nàn "Hôm nay tôi cuối cùng cũng gặp được Cao Đồ rồi! Hoàn toàn không giống với những gì tôi nghĩ!"

"Ồ? Khác chỗ nào? Có phải là đặc biệt giỏi quyến rũ người không?" Giọng cô bạn tràn đầy tò mò.

"Quyến rũ người gì chứ!" Tống Ngôn trợn trắng mắt, mặc dù đối phương không nhìn thấy "Cả người cậu ta cứ như một khúc gỗ! Không, còn vô vị hơn cả khúc gỗ nữa! Tôi cố ý nói những lời khó nghe để chọc tức, cậu đoán xem cậu ta thế nào? Cậu ta cứ im lặng nhìn tôi, rồi hỏi tôi 'Cậu sẽ kết hôn với Thẩm Văn Lang sao?'"

Tống Ngôn bắt chước giọng điệu bình thản của Cao Đồ, nói tiếp: "Tôi nói 'Đúng vậy!' Cậu ta lại hỏi 'Đến lúc đó tôi sẽ bị đuổi đi sao?' Tôi nói 'Đương nhiên!' Rồi cậu đoán xem? Cậu ta gật đầu, không thèm để ý đến tôi nữa! Quay sang nhìn chỗ khác! Cứ như thể câu hỏi tôi đặt ra vô vị lắm vậy! Nắm đấm của tôi không biết nên đánh vào đâu, nghẹn khuất chết mất!"

Cô bạn bên kia im lặng một lát rồi hỏi: "Ngôn Ngôn, khi cậu đến gần cậu ta, có ngửi thấy pheromone của cậu ta không?"

Tống Ngôn nhíu mũi: "Có chứ, mùi không hề dễ chịu, kỳ lạ lắm, mang theo một vị đắng. Sao pheromone của Omega lại có vị đắng được? Thẩm Văn Lang chắc chắn không thích mùi này."

Cô bạn hạ thấp giọng: "Cậu có biết tại sao cậu ta lại như vậy, tại sao pheromone lại có vị đắng không?"

Tống Ngôn sững sờ: "Tại sao? Chẳng lẽ không phải là bẩm sinh sao?"

"Đương nhiên không phải!" Giọng cô bạn mang theo một chút bí ẩn: "Tôi nghe người ta nói, cậu ta bị Thượng tướng Thẩm Ngọc cưỡng chế mua từ khu ổ chuột về, ban đầu hoàn toàn không phục tùng, từng trốn thoát, bị bắt lại cưỡng chế phá thai. Chưa hết, sau đó cậu ta hình như còn tự dùng thứ gì đó, cố gắng móc tuyến thể Omega của mình ra."

"Móc... móc ra?" Tống Ngôn hít sâu một hơi lạnh, theo bản năng sờ lên sau gáy mình, chỉ nghe thôi đã cảm thấy một cơn đau buốt thấu tim tưởng tượng "Cậu ta tự ra tay? Làm sao có thể?"

"Hoàn toàn chính xác!" Cô bạn khẳng định "Nghe nói chảy rất nhiều máu, suýt nữa không cứu được. Mạng sống giữ được nhưng tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, pheromone mới trở nên như bây giờ. Sau đó cậu ta bị canh giữ càng nghiêm ngặt hơn, trên cổ hình như còn đeo một chiếc vòng cổ đặc biệt. Chính là cái cậu thấy bây giờ đó."

Tống Ngôn lâu lắm không nói nên lời, trong đầu hiện lên hình ảnh Cao Đồ tái nhợt yên tĩnh, như thể chạm vào là vỡ, lẩm bẩm: "Nhưng... nhưng cậu ta trông yếu ớt như vậy, tôi thực sự không thể tưởng tượng được, cậu ta có liên quan gì đến những chuyện cậu nói."

Cô bạn thở dài: "Trong quân đội đối phó với Omega không nghe lời, thủ đoạn nhiều lắm, còn xa mới là những gì những người lớn lên trong nhà kính như chúng ta có thể tưởng tượng. Cao Đồ có thể tự ra tay tàn nhẫn như vậy với bản thân, cho thấy sự phản kháng quyết liệt lúc ban đầu đến mức nào. Nhưng bây giờ, có lẽ cũng bị thực tế mài mòn hết mọi góc cạnh, chấp nhận số phận rồi."

Tống Ngôn im lặng rất lâu, mới khẽ hỏi: "Ở bên Thẩm Văn Lang không tốt sao? Tại sao cậu ta lại không muốn đến vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi giọng cô bạn vang lên, mang theo sự thấu hiểu phức tạp: "Có lẽ, cậu ta chỉ là không muốn bị coi là một công cụ vô cảm mà thôi."

Tống Ngôn cầm chặt thiết bị liên lạc, lặng thinh hồi lâu. Cục tức nhỏ nhen vì bị lờ đi đã sớm tan biến, thay vào đó là sự đồng cảm và một chút xấu hổ khó hiểu.

Hóa ra trên đời, còn có Omega như thế này.

--

Sau đó vài ngày, Tống Ngôn lại bị ma xui quỷ khiến đến khu nghỉ ngơi mà Cao Đồ thường lui tới vài lần. Cậu ta không còn khí thế hung hăng như lần đầu, chỉ đứng nhìn từ xa, hoặc nhân lúc xung quanh ít người, chậm rãi bước tới.

Có lần, cậu ta thấy Cao Đồ một mình ngồi trên ghế dài, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức cuộn lại. Tống Ngôn do dự một chút rồi bước tới, ngồi cách cậu một chỗ.

Cao Đồ dường như không hề chú ý đến cậu ta, vẫn giữ nguyên tư thế.

Tống Ngôn hắng giọng, khó khăn mở lời: "Này... cái đó của cậu... tuyến thể, còn đau không?"

Cao Đồ từ từ quay đầu lại, nhìn cậu ta một cái, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, rồi khẽ lắc đầu.

"Ồ..." Tống Ngôn không biết phải nói gì nữa. Sự im lặng lan rộng giữa hai người, không hề ngượng ngùng nhưng lại khiến người ta nghẹt thở. Một lúc sau, Tống Ngôn lại không nhịn được hỏi: "Cậu không có gì muốn nói sao? Hoặc muốn hỏi sao?"

Cao Đồ đưa ánh mắt trở lại ngoài cửa sổ, giọng rất khẽ, gần như không nghe thấy: "Không có."

Tống Ngôn nhìn bờ vai gầy gò được bọc trong bộ quần áo rộng thùng thình và chiếc vòng cổ kim loại đen lạnh lẽo trên cổ cậu, đột nhiên cảm thấy bất lực. Cậu ta đứng dậy, khẽ nói: "Tôi đi đây." rồi vội vã rời đi.

Về đến nhà, Tống Ngôn nói với người cha đang uống trà: "Con có thể cân nhắc cuộc hôn nhân liên minh với nhà họ Thẩm."

Khuôn mặt người cha nở một nụ cười hài lòng.

Nhưng Tống Ngôn ngay sau đó nói: "Nhưng con có một điều kiện. Trước khi kết hôn, nhà họ Thẩm phải đuổi Omega tên Cao Đồ ở bên cạnh Thẩm Văn Lang đi, đưa đến nơi mà con vĩnh viễn không thấy được. Con không muốn có một sự tồn tại như vậy trong hôn nhân của mình."

Tin tức này như mọc cánh, nhanh chóng truyền đến tai Thẩm Văn Lang. Anh xông thẳng vào văn phòng của Thẩm Ngọc, cánh cửa phía sau phát ra tiếng động lớn.

"Điều kiện của nhà họ Tống ông đã đồng ý rồi sao?" Giọng Thẩm Văn Lang lạnh như băng.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, vẻ mặt khó chịu: "Chú ý thái độ của con, Trung tướng. Tống Ngôn xuất thân cao quý, hiểu lễ nghĩa, cậu ta đưa ra yêu cầu này là hợp tình hợp lý."

"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không kết hôn! Tôi càng sẽ không đuổi Cao Đồ đi! Cậu ấy bây giờ tuyến thể bị tổn thương, pheromone rối loạn, hoàn toàn không thể rời xa sự xoa dịu của tôi! Ông đuổi cậu ấy đi là muốn ép chết cậu ấy sao?"

Thẩm Ngọc đột ngột đứng dậy, ánh mắt sắc bén như chim ưng, mang theo uy quyền không thể nghi ngờ: "Thẩm Văn Lang! Có phải con ngủ với Omega hạ tiện đó lâu quá rồi, đến cả lý trí và dã tâm cơ bản cũng không còn nữa? Con phải hiểu rõ! Với xuất thân của cậu ta, nếu ban đầu không phải ta dùng tiền và thủ đoạn mua về, cậu ta còn không xứng xách giày cho con! "

Ông đi vòng qua bàn làm việc, áp sát Thẩm Văn Lang, giọng điệu đầy châm biếm: "Cậu ta ở bên cạnh con là vì cái gì? Chẳng phải là vì thân phận của con, vì con có thể để cậu ta sống sót sao? Con nghĩ nếu con không có tiền, không phải người thừa kế nhà họ Thẩm, không phải Alpha cấp S, chỉ là một thằng nhóc nghèo lăn lộn trong bùn đất, cậu ta sẽ nhìn con thêm một cái sao?"

"Bây giờ con nói với ta chuyện không kết hôn? Chuyện không nỡ bỏ cậu ta? Con đúng là bị pheromone làm choáng váng đầu óc, bệnh đến mức vô phương cứu chữa rồi!"

Ngực Thẩm Văn Lang phập phồng dữ dội, trong mắt cuồn cuộn sự ghê tởm và phẫn nộ đối với người cha của mình,nhưng anh biết, Thẩm Ngọc có một câu nói đúng.

Đúng vậy, anh có tiền, có quyền, là Alpha cấp S mạnh mẽ. Vì vậy Cao Đồ chỉ có thể miễn cưỡng ở lại bên cạnh anh, dựa dẫm vào anh, thậm chí... chịu đựng anh.

Nhưng nếu lột bỏ lớp hào quang này đi thì sao? Nếu anh cũng là một Alpha ở khu ổ chuột, một linh hồn quyết tuyệt như Cao Đồ, có lẽ hoàn toàn sẽ không có bất kỳ giao thoa nào với anh. Còn bản thân Cao Đồ, dù phản kháng thế nào đi nữa, cuối cùng cũng khó thoát khỏi số phận bị trao đổi như một món hàng.

Mối quan hệ giữa họ, ngay từ đầu đã được xây dựng trên sự cưỡng ép, giao dịch và sự bất bình đẳng to lớn. Một nền tảng như vậy, làm sao có thể nảy sinh tình cảm thuần khiết?

Dù thế nào đi nữa, họ định sẵn là không thể yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro