Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Kỷ Phấn Trắng

Edit + Beta: Hiron

Tim Vu Cẩn đập dữ dội. Đôi mắt lồi ra của con quái thú nhìn chằm chằm Vu Cẩn, phản chiếu hình ảnh đôi mắt hổ phách sợ hãi mở to của cậu, cùng với số vật tư mà cậu đang ôm chặt –

Vu Cẩn ném hết vật tư, quay đầu bỏ chạy: "Mẹ kiếp a a a a a –"

Rừng cây rung chuyển dữ dội. Vu Cẩn thậm chí còn không kịp rút súng gây mê, cắm đầu cắm cổ chạy trốn. Dù bốn tháng huấn luyện đã tôi luyện Vu Cẩn, từ main dancer của nhóm nhạc nam trở thành thực tập sinh sinh tồn, nhưng cũng không làm mất đi lý trí cơ bản của cậu.

Sự khác biệt giữa các loài là rất lớn, khả năng chủ động phụ thuộc vào điều kiện khách quan. Vu Cẩn mang vác vật tư trước mặt khủng long bạo chúa... chẳng khác nào con kiến nhỏ tha hạt đậu xanh trước mặt Vu Cẩn.

Vô số cành cây phía sau gãy răng rắc, Vu Cẩn điên cuồng vượt qua những chướng ngại vật trên đường. Tốc độ chạy tối đa của khủng long bạo chúa có thể đạt tới 35km/h. Tốc độ chạy tối đa của con người được cho là 45km/h... Nhưng đó là kỷ lục của nhà vô địch chạy nước rút Olympic.

Nếu Vu Cẩn có thể đạt tốc độ 45km/h, công ty giải trí đã lăng xê cậu debut chắc chắn sẽ không để cậu tham gia chương trình sinh tồn này, mà sẽ mua "thủy quân" quảng bá rầm rộ: "Kinh ngạc! Thực tập sinh nhóm nhạc nam đạt thành tích Olympic, ca khúc chủ đề debut lọt top bảng xếp hạng!"

Trên thực tế, dù là người có thể chất tốt đến đâu, tốc độ chạy trung bình cũng chỉ đạt 16–18km/h, thấp hơn nhiều so với tốc độ bứt phá của khủng long bạo chúa. Cái đầu nặng nề lại ập tới, Vu Cẩn loạng choạng né tránh, ngã ngồi xuống đất, vội vàng quay đầu lại. Vô số cành khô lá vụn rơi xuống đầu, phía sau là một khoảng trống không còn gì. Chỗ khủng long bạo chúa đi qua, cỏ cây đều bị san phẳng.

Khủng long bạo chúa lại nhe nanh ra. Tầm nhìn bị thu hẹp, Vu Cẩn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái bóng đen của chiếc đầu dài gần 2 mét đang đổ ập xuống, hàm răng sắc nhọn như những lưỡi dao cong, dưới ánh sáng lấp lánh dịch nhầy dính máu, mép răng tua tủa.

Khủng long bạo chúa là kẻ săn mồi đứng đầu, thống trị Đại Trung Sinh suốt 160 triệu năm. Mỗi một gen của nó đều trải qua sự chọn lọc khắc nghiệt nhất – so với nó, loài người với lịch sử tiến hóa chỉ vỏn vẹn 400 nghìn năm giống như phế phẩm của tạo hóa.

Mùi tanh hôi càng thêm nồng nặc, Vu Cẩn thầm chửi rủa, hai tay chống đất, cố gắng lùi về phía sau. Cậu định liều mạng gọi đồng đội đến cứu, nhưng nhìn thấy Lâm Khách đang chỉ tay về phía mình, la hét thảm thiết hơn cả cậu.

Bóng đen bao trùm lấy Vu Cẩn, chiếc cổ to khỏe của khủng long bạo chúa như một cây búa tạ, mỗi một đốt xương đều được thiết kế để cắn đứt cổ họng con mồi, bất ngờ hạ xuống –

Minh Nghiêu thót tim: "Tiểu Vu!"

Cây cổ thụ mà thiếu niên đang nấp gãy làm đôi, đuôi khủng long bạo chúa quật mạnh, kéo theo thân hình nặng 6 tấn xoay tròn – Vu Cẩn lặng lẽ chui ra từ phía bên kia.

Minh Nghiêu đang định vui mừng, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi. Vu Cẩn nắm chặt tay phải, tay trái ôm lấy cánh tay đau đớn, mặt mày tái nhợt. Có lẽ cậu đã va phải cành cây gãy. Thiếu niên cắn răng, xua tan cơn choáng váng, khủng long bạo chúa đã nhanh chóng xác định vị trí, gầm lên giận dữ –

Một tiếng kêu dài vang lên từ trên không. Mọi người, bao gồm cả Minh Nghiêu, đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Con Quetzalcoatlus đang bay lượn trên bầu trời cao 3000 mét cố gắng hạ xuống, hóa ra là Vệ Thời đã điều khiển một con đến, hướng về phía khủng long bạo chúa và Vu Cẩn, kêu lên the thé. Nó dường như rất muốn đáp xuống, nhưng lại bị ràng buộc bởi mệnh lệnh nào đó.

Minh Nghiêu lẩm bẩm: "Nó đang đợi gì vậy..."

Khủng long bạo chúa tạm thời bỏ qua Vu Cẩn, ngẩng đầu lên khiêu khích con Quetzalcoatlus mà không hề tỏ ra yếu thế.

Vu Cẩn đột nhiên mở to mắt.

"Tặng em."

"Nó bay lượn trên đó. Em vẫy tay, nó sẽ xuống đón em."

Vu Cẩn bất giác mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Nắm đấm đang siết chặt của cậu hơi thả lỏng, rồi lại siết chặt. Đây là món quà mà Vệ Thời tặng. Nhưng cậu không thể trốn dưới sự bảo vệ của anh, cậu muốn chiến thắng một cách quang minh chính đại.

Vu Cẩn không nhìn về phía dực long, lặng lẽ đứng dậy, nhanh như chớp kích hoạt thiết bị gia tốc. Mức 0, dự kiến mức 6, gia tốc giảm xóc 56 giây – 56 giây sau sẽ tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của thiết bị. Nếu không thành công, cậu sẽ bỏ mạng.

Khủng long bạo chúa nặng 6 tấn, từ bộ xương cho đến lớp da thịt, là cỗ máy giết chóc hiệu quả nhất của Đại Trung Sinh. Nó có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh để đạt tốc độ không thua kém Vu Cẩn, nhưng chắc chắn phải hy sinh một phần sự linh hoạt. Ngay lúc nãy, khi xoay người, nó chậm chạp hơn Vu Cẩn rất nhiều.

Vu Cẩn nheo mắt, nhanh chóng phân tích mô hình trong đầu. Nặng 6 tấn, dài 13 mét, khi xoay người, lực tác dụng lên trọng tâm thậm chí còn lớn hơn cả một con voi. Bất kỳ sinh vật nào, khi phát triển về kích thước đều đồng nghĩa với việc mất đi sự linh hoạt – giống như chưa từng có ai thấy một con voi biến thành con quay.

Và –

Trọng lượng lớn đồng nghĩa với việc tiêu hao năng lượng cao, khủng long bạo chúa không thể duy trì tốc độ săn mồi trong thời gian dài, chỉ cần có thể tiêu hao năng lượng dự trữ của nó bằng cách thay đổi hướng di chuyển, khủng long bạo chúa chưa chắc đã đuổi theo Vu Cẩn đến cùng.

Thiếu niên lặng lẽ lấy súng gây mê ra. Tay trái bị thương, nhưng Vu Cẩn không bận tâm. Với khứu giác nhạy bén của khủng long bạo chúa, có chảy máu hay không cũng chẳng khác gì nhau. Trước khi kích hoạt thiết bị gia tốc, Vu Cẩn đột ngột lùi lại, kéo dài khoảng cách với khủng long bạo chúa, quay người bắn một phát vào bụng nó!

Con khủng long bạo chúa đang gào thét cãi nhau với Quetzalcoatlus thì bỗng nhiên bị tấn công bất ngờ, nó gầm lên giận dữ rồi cúi đầu xuống. Vu Cẩn quyết đoán, bắn xong liền chạy!

Khủng long bạo chúa đuổi theo ầm ầm. Minh Nghiêu đang ra sức mở đường cho Vu Cẩn thì ngẩn người: "Vừa nãy là..."

Tuyển thủ của Trác Mã đang hỗ trợ khủng long bạo chúa cũng ngơ ngác: "Đây là chọc giận mãnh hổ à..." Rõ ràng anh ta rất tin tưởng vào con khủng long bạo chúa được tạo ra bởi toàn bộ điểm tiến hóa của cả đội.

Nhưng Vu Cẩn biết, khủng long bạo chúa khác xa với hổ. Nó thiếu đi sự mềm dẻo của loài mèo, hơn nữa, não của khủng long bạo chúa – nói đúng hơn là một bộ máy hoạt động với tốc độ cao, ghi nhớ tất cả các phản xạ có điều kiện vào phần cứng. Khủng long không cần học tập, không cần suy nghĩ, chỉ cần duy trì thế giới quan dựa trên kinh nghiệm để sinh tồn. Chúng càng không thể tính toán.

Mùi tanh hôi bám riết, khủng long bạo chúa chỉ còn cách Vu Cẩn chưa đầy hai mét – thiếu niên đột nhiên đổi hướng chạy theo hình chữ Z!

Ở Đại Trung Sinh không thiếu những con mồi di chuyển theo đường zic zac, khủng long bạo chúa phản ứng trong tích tắc, kiểm soát thân hình to lớn xoay chuyển, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Vu Cẩn, nhưng nó vẫn tin rằng mình có thể đuổi kịp. Hai người lại gần nhau, Vu Cẩn không do dự đổi hướng một lần nữa.

Khủng long bạo chúa rõ ràng đã bị chọc giận, quay đầu đuổi theo Vu Cẩn như điên. Lần đổi hướng thứ ba, thứ tư...

Bộ não của khủng long bạo chúa cuối cùng cũng thích ứng với nhịp điệu di chuyển của Vu Cẩn, nó giống như một chương trình được lập trình sẵn, phản ứng ngày càng nhanh, dự đoán ngày càng chính xác, cuối cùng cũng xóa bỏ sự chênh lệch tốc độ khi đổi hướng, kéo gần khoảng cách với Vu Cẩn xuống dưới 2 mét –

Thực tập sinh của Trác Mã Entertainment mừng rỡ, vỗ đùi: "Được rồi! Nhanh lên, nhanh chóng cổ vũ cho Đại Vương!"

Minh Nghiêu buột miệng chửi thề, không còn quan tâm đến việc che giấu vị trí nữa, vác súng lao ra hỗ trợ. Lâm Khách thì hốt hoảng điều khiển Diplodocus nhỏ chạy vào, lẩm bẩm với khủng long bạo chúa: "Ăn đùi gà đi... đừng ăn anh Vu..." Sau đó cùng Sola chặn đường Trác Mã.

Nhưng đúng lúc này, Vu Cẩn đổi hướng lần thứ bảy. Thiếu niên đột nhiên tăng tốc. Thiết bị gia tốc được kích hoạt lên mức 2, 25km/h!

Khủng long bạo chúa vốn tưởng rằng mình sắp tóm được con mồi, bỗng nhiên hụt hẫng, mô hình kinh nghiệm sụp đổ, do không kịp lấy đà mà suýt chút nữa ngã nhào –

Đối với con quái vật nặng 6 tấn mà nói, không có gì nguy hiểm hơn việc ngã xuống. Vu Cẩn nhân cơ hội, liên tiếp bắn ra hai phát súng, Minh Nghiêu cũng đồng thời nổ súng!

Tổng cộng 7 phát súng. Vu Cẩn không hề bị thương.

Cuộc rượt đuổi không có hồi kết, lại một lần nữa bắt đầu. Lần này, Vu Cẩn vẫn giữ nguyên tốc độ để dụ khủng long bạo chúa, đến khi đổi hướng – thiết bị gia tốc được kích hoạt lên mức 4, 30km/h!

Khủng long bạo chúa lại suýt ngã, bước chân chững lại. Vu Cẩn tranh thủ thời gian xoay người, 15 phát súng. Liều lượng thuốc mê đã đủ!

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tăng tốc lên mức 6 để kéo dài khoảng cách. 56 giây trôi qua, năng lượng của thiết bị gia tốc cạn kiệt, màn hình nhấp nháy rồi tắt ngúm. Khủng long bạo chúa loạng choạng đuổi theo phía sau, Minh Nghiêu vẫn đang cố gắng truy kích, bắn thêm thuốc mê, thiết bị gia tốc của cậu ta cũng sắp hết năng lượng.

Cơ thể khủng long bạo chúa hơi lắc lư, động tác cuối cùng cũng chậm lại. Thuốc mê bắt đầu có tác dụng. Vu Cẩn không chạy nữa, cậu bám chặt vào một gốc cây, thở hổn hển, tay phải vẫn cảnh giác cầm súng gây mê. Cho đến khi khủng long bạo chúa ngã ầm xuống đất.

Minh Nghiêu thở dốc chạy đến, giẫm một chân lên chi trước nhỏ bé của khủng long bạo chúa, nghiến răng nghiến lợi: "Sau... phía sau đang đánh đánh đánh..."

Hai người dìu nhau đi, Sola vẫn đang dựa vào địa hình hiểm trở để chống lại sự vây hãm của Trác Mã, Lâm Khách đã trúng thuốc mê, bất tỉnh nhân sự.

Chín phút sau, hai người của Trác Mã bị loại, Minh Nghiêu lay Lâm Khách dậy: "Đừng ngủ, lát nữa trận đấu kết thúc, ngủ sẽ bị tính là thua đấy!"

Chỉ còn lại 20 người.

Bốn người nhanh chóng cướp lấy trang bị của Trác Mã và Bạc Truyền Hỏa, tập hợp những con khủng long ăn cỏ còn sót lại.

Minh Nghiêu đang ra sức kể cho Lâm Khách nghe những câu chuyện kinh dị về côn trùng khổng lồ để cậu ta không ngủ gật. Sau khi kiệt sức, Vu Cẩn lại tiếp tục, lôi kéo Lâm Khách tập thể dục nhịp điệu, nhảy theo bài hát chủ đề của chương trình Crowson. Sau đó đến lượt Sola.

Trên thảo nguyên, hoàng hôn buông xuống, những con khủng long lớn nhỏ, đủ hình dạng, lẫn lộn với những khoang cứu hộ.

Minh Nghiêu mệt mỏi rã rời, lẩm bẩm: "Mệt quá, mấy ngày rồi không được ngủ một giấc trọn vẹn, tôi vẫn còn là trẻ con mà, chờ trận đấu kết thúc..."

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Vu Cẩn, bỗng nhiên há hốc mồm. Vu Cẩn ngủ còn ít hơn, vậy mà vẫn còn hứng thú ngẩng đầu ngắm dực long.

Nhìn con to kia kìa, Quetzalcoatlus. Dực long nhỏ bị Vu Cẩn ôm như món đồ chơi, đang vật lộn với khóa kéo trên bộ đồ tác chiến của cậu. Bầu trời hoàng hôn nhuộm màu vân gỗ.

Minh Nghiêu lơ đãng hỏi: "Nghe Sola nói đội trưởng nhà cậu với đội trưởng nhà tôi vừa nãy đánh nhau... Ơ kìa Caesar sao thế kia, sao không có trang bị gì cả... Mà khi nào thì bản đồ kỷ Phấn Trắng bắt đầu vậy..."

Vu Cẩn bỗng nhiên khựng lại, ngơ ngác nhìn những đám mây mỏng trên bầu trời.

"Mây động đất..." Cậu đột nhiên bò dậy khỏi lưng Diplodocus, trong đầu hiện lên những chi tiết bị bỏ qua: "Kỷ Jura – từ khi trò chơi tiến hóa lần thứ ba, đã không còn phân chia rõ ràng kỷ Jura và kỷ Phấn Trắng nữa. Khủng long bạo chúa, Sarcosuchus và Harpymimus đều là những loài xuất hiện vào cuối kỷ Phấn Trắng, nói cách khác, hiện tại là nửa kỷ Jura, nửa kỷ Phấn Trắng, kỷ Phấn Trắng của Schrodinger..."

Minh Nghiêu choáng váng: "Vậy thì sao?"

Vu Cẩn: "Kỷ Phấn Trắng kết thúc bằng sự tuyệt chủng của tất cả khủng long và dực long."

Minh Nghiêu giật mình, bật dậy, nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã nửa tiếng rồi, còn 20 tuyển thủ, nếu bây giờ là kỷ Phấn Trắng – ý cậu là, trận chiến cuối cùng là sự kiện tuyệt chủng..."

Sola bên cạnh lập tức nhìn về phía này, ba người trao đổi ánh mắt, vội vàng kéo Lâm Khách chạy về phía công sự trú ẩn núi lửa trước đó.

Minh Nghiêu vừa chạy vừa đếm: "250 thực tập sinh, lần giảm quân số quy mô lớn đầu tiên là sự kiện đại tuyệt chủng kỷ Nhị Điệp, lần thứ hai là cuộc chiến xâm lấn ổ sinh thái kỷ Tam Điệp, lần thứ ba là đại tuyệt chủng kỷ Tam Điệp, lần thứ tư là những kẻ săn mồi kỷ Jura, ví dụ như con Allosaurus chúng ta gặp phải, lần thứ năm là trận hỗn chiến vừa rồi, lần thứ sáu..."

Giọng Minh Nghiêu đột nhiên tắc nghẹn: "Lần thứ sáu. Sự kiện tuyệt chủng... chính là lúc này."

Thảo nguyên rung chuyển dữ dội, vô số khủng long hoảng loạn bỏ chạy. Chim chóc nấp vào rừng rậm, hang động, tro núi lửa và động đất cùng lúc ập đến, nước sông mang theo vị chua lan tràn. Những khoang cứu hộ nhanh chóng bao bọc khủng long rơi xuống các khe nứt như những chiếc bánh bao rơi xuống nồi nước sôi.

Núi non từng là nơi an toàn vào cuối kỷ Tam Điệp, giờ đây trở thành cao điểm duy nhất giữa khung cảnh hỗn loạn.

Vu Cẩn hét lớn: "Nhanh lên!"

Gần như tất cả các đội đang ẩn nấp đều lao ra, cùng chạy về phía khu vực an toàn. Hai con khủng long nhỏ bất ngờ nhảy ra từ dưới đất, lao vào Minh Nghiêu, bị anh ta đá văng.

"Cẩn thận!" Vu Cẩn nhanh chóng rút súng bảo vệ Minh Nghiêu: "Thiên tai. Khủng long sẽ không săn mồi vào lúc này, trừ khi bị điều khiển – có đội khác ở gần đây!"

Năm phút sau, Vu Cẩn và Minh Nghiêu cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi đám tro bụi, số người Vu Cẩn hạ gục tăng thêm 1.

Còn lại 15 người.

Dãy núi hiểm trở, gập ghềnh, Lâm Khách trúng thuốc mê, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Vu Cẩn không do dự: "Tôi cõng cậu –"

Lâm Khách lắc đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm lạ thường: "Thôi, anh Vu đừng! Em chỉ muốn mở khoang ra rồi ngủ một giấc..."

Vu Cẩn nheo mắt, kiên quyết không chịu đi tiếp.

Lâm Khách xua tay: "Em đã chặn Trác Mã, anh Vu còn hạ gục cả khủng long bạo chúa! Xếp hạng 15, vòng loại này quá xứng đáng rồi. Nếu không có anh Vu, anh Minh và anh Sola, chắc em đã bị loại ngay từ đầu –"

Cậu ta cười sảng khoái: "Hẹn gặp lại!"

Khoang cứu hộ màu bạc tự động mở ra.

Còn lại 13 người.

Tro núi lửa mù mịt, ba người còn lại buộc phải thay mặt nạ dưỡng khí khẩn cấp. Minh Nghiêu hạ gục thêm một người trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên vui mừng kêu lên: "Đội... đội trưởng?!"

Vu Cẩn vội vàng ngắt lời: "Bây giờ không có chỗ nào an toàn cả, khắp nơi đều là khí độc. Chỉ có hai lựa chọn, tiếp tục đi lên, hoặc là vào hang –"

Cửa hang nhỏ hẹp lại nổ ra một cuộc hỗn chiến, cho đến khi con số trên đồng hồ nhảy đến 10.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vị trí debut.

Vu Cẩn cố gắng mở to mắt, nhìn vào trong hang. Có Sola, Minh Nghiêu, Tả Bạc Đường, Ngụy Diễn, Tá Y... Không có Vệ Thời.

Một tiếng kêu vang lên từ trên không trung, Vu Cẩn ngẩng phắt đầu lên. Dực long chở Vệ Thời đang bay lượn một mình. Đôi cánh dài 12 mét xé toạc màn tro bụi, bay về phía hoàng hôn cuối cùng.

Trời đất đổi màu, núi non rung chuyển. Con Quetzalcoatlus còn lại kêu lên một tiếng ai oán, màng cánh run rẩy, như đang tiếc nuối ánh hoàng hôn sắp tắt.

Minh Nghiêu ngơ ngác hỏi: "Nó sao vậy..."

Vu Cẩn nhìn thẳng về hướng Vệ Thời rời đi, bỗng nhiên vén tay áo lên, vẫy tay.

"Nó bay lượn trên đó. Em vẫy tay, nó sẽ xuống đón em."

Con Quetzalcoatlus bị bỏ lại khựng lại, nhanh chóng lao xuống.

Minh Nghiêu hoảng sợ: "Cẩn thận –"

Vu Cẩn bình tĩnh nắm lấy móng vuốt của dực long, cơ thể lắc lư như đang vật lộn. Dực long nhỏ sợ hãi, vội vàng lao đến mổ con dực long lớn, nhưng bị Vu Cẩn ấn vào lòng không sao thoát ra được.

Minh Nghiêu: "Trời ơi, Tiểu Vu bị dực long bắt cóc rồi, cứu –"

Nửa câu sau bị chôn vùi trong tro bụi.

Dực long mang theo Vu Cẩn rời khỏi hang động, xuyên qua những đám mây, bay lên bầu trời cao 2000 mét, Vu Cẩn mượn lực leo lên lưng nó.

Xuyên qua những tầng mây nhuốm màu hoàng hôn, cậu nhìn thấy bóng hình mình đang theo đuổi. Ánh tà dương tắt dần, trăng non lưỡi liềm hiện ra. Hai con dực long gặp nhau giữa những đám mây, quấn quýt lấy nhau.

Vệ Thời nhướng mày nhìn cậu, Vu Cẩn nhích lại gần, cuối cùng cũng yên lòng.

Người đàn ông huýt sáo một tiếng. Hai con dực long đang bay lượn lập tức xếp thành hàng. Cùng nhau bay lượn.

Phía dưới là dòng dung nham, khí nóng bốc lên từ miệng núi lửa, dung nham chảy tràn như những khe nứt bị bổ ra bởi rìu, lưu huỳnh vàng óng tỏa khói trắng, nước sông sủi bọt vàng đục.

Quetzalcoatlus vỗ cánh trên dòng dung nham. Chúng từng tiến hóa về kích thước mà không hề do dự, chúng bay lên đỉnh cao nhất, chứng kiến cảnh tượng bi tráng nhất, và sự diệt vong của loài chim cuối cùng. Con đường sống cuối cùng của kỷ Phấn Trắng không còn thuộc về bầu trời của chúng. Bầu trời còn nguy hiểm hơn cả mặt đất.

Trong lòng Vu Cẩn, dực long nhỏ cắn khóa kéo trượt xuống, thò đầu ra khỏi bộ đồ tác chiến, lúc nhìn con dực long to lớn, lúc nhìn Vệ Thời. Vu Cẩn nhét dực long nhỏ trở lại, nhưng nó lại thò đầu ra, ánh mắt đầy tò mò.

Trên đồng hồ đeo tay, số người còn sống sót giảm xuống còn 8. Dưới tầm mắt, miệng núi lửa lại phun trào.

Người đàn ông đưa tay về phía Vu Cẩn: "Sắp bắt đầu rồi."

Vu Cẩn nhìn bàn tay ấy, bất giác cảm thấy Vệ Thời đang dụ dỗ mình cùng chết. Cậu cam tâm tình nguyện nắm lấy.

Còn lại 6 người.

Thiếu niên nhảy sang cưỡi cùng Vệ Thời, những nụ hôn nồng nàn rơi xuống mái tóc mềm mại, chóp mũi, gương mặt thiếu niên.

Dực long nhỏ thò đầu ra, ánh mắt trông mong nhìn qua nhìn lại giữa hai người, như chắc chắn Vu Cẩn đang bị bắt nạt, oan ức mổ vào tay Vệ Thời –

Người đàn ông giữ chặt dực long nhỏ, nhét nó vào lòng Vu Cẩn: "Ôm lấy."

"Nhắm mắt lại." Anh ra lệnh.

Vu Cẩn ngoan ngoãn nhắm mắt, lòng tràn đầy chờ mong. Bỗng nhiên bả vai bị siết chặt, cảm giác nóng bỏng ập đến.

Núi lửa lại phun trào, những đám mây hình nấm cuồn cuộn tràn về phía trước, hai con Quetzalcoatlus đồng thời biến thành khoang cứu hộ rơi xuống.

Chúng thần sa ngã. Vương triều gần 200 triệu năm cuối cùng cũng sụp đổ.

Vệ Thời che chắn cho Vu Cẩn khỏi làn sóng tấn công đầu tiên, hai khoang cứu hộ lần lượt được bắn ra –

Tuyển thủ Vệ Thời bị loại, xếp hạng cuối cùng: thứ sáu.

Tuyển thủ Vu Cẩn bị loại, xếp hạng cuối cùng: thứ năm.

Trong khoang cứu hộ, thiếu niên đang chờ đợi nụ hôn bỗng chốc chìm vào giấc ngủ. Dực long nhỏ trong lòng cậu cựa quậy, móng vuốt nhỏ níu lấy tay cậu, cũng ngủ thiếp đi.

Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên, cùng muôn loài dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng của kỷ Phấn Trắng –

Kỷ nguyên khép lại, thời gian đóng băng. Vòng loại thứ tư của chương trình Crowson kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro