Chương 182: Nhà ma
Edit + Beta: Hiron
Mặt trời chói chang. Gió nhẹ thổi qua, không khí yên tĩnh, ngưng đọng. Vu Cẩn dần dần ngây người...
Vệ Thời nheo mắt. Vu Cẩn sợ hãi lùi lại hai bước! Gió thổi, mây bay, Tiểu Vu sắp bị ăn đòn rồi!
Vệ Thời lạnh lùng nhếch môi, sát khí hiện rõ trong mắt, đưa tay ra hiệu cho Vu Cẩn lại gần. Vu Cẩn sợ đến mức suýt chút nữa hắt hơi, cơ thể hành động trước ý thức, tiến lên hai bước, nhanh trí cởi trói cho đại ca. Người đàn ông có lẽ thấy Vu Cẩn chậm chạp, bàn tay rắn chắc khẽ cử động, tự mình thoát khỏi dây thừng.
Vu Cẩn lại sợ hãi lùi lại: Gió rít, mây cuộn, Tiểu Vu sắp bị đánh đòn rồi!
Khoan đã, rõ ràng anh có thể tự cởi trói mà...
Vệ Thời nhảy xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, mặt không cảm xúc nhìn Vu Cẩn: "Hửm?"
Vu Cẩn nhanh trí đáp: "Hahaha, em cũng không để ý xem anh ấy nhảy qua đây kiểu gì, chỉ lo chạy về phía trước thôi, ha ha ha... Ơ..."
Vệ Thời dồn Vu Cẩn vào góc tường, động tác đầy xâm lược: "Kết nối ký ức."
Vu Cẩn ngơ ngác: "Cái gì..."
Vệ Thời chậm rãi xắn tay áo lên, bộ đồ tác chiến màu xám trông thật oai phong. Anh đe dọa: "Tác dụng phụ kết thúc, ký ức đã kết nối. Tôi sẽ kiểm tra."
Vu Cẩn hoàn toàn chết lặng, không thể giấu được nữa rồi!
Khoan đã, Vu Cẩn đột nhiên phát điên. Ký ức của hai người họ cuối cùng cũng kết nối với nhau rồi sao? Vậy còn tra tấn lẫn nhau, à không, thay phiên nhau tra tấn cậu làm gì?!
Dựa vào tường, Vệ Thời không cho Vu Cẩn bất kỳ cơ hội nào để suy nghĩ, bàn tay thô ráp với những vết chai sần véo mạnh vào eo cậu. Vu Cẩn lập tức kêu lên, eo là vùng cực kỳ nhạy cảm của main dancer, không được chạm vào! Vu Cẩn vùng vẫy phản kháng, bị Vệ Thời ghì chặt, gáy cậu bỗng đỏ ửng. Răng nanh sắc nhọn của anh cọ xát vào dấu hôn cũ.
Vu Cẩn: "..."
Chú thỏ nhỏ bị khống chế điểm yếu đành nằm im. Vệ Thời nheo mắt, nhìn chằm chằm vào gáy Vu Cẩn hồi lâu, đột nhiên thở ra một hơi nóng.
Vu Cẩn: "???"
Sau đó, Vệ Thời nhân lúc gáy Vu Cẩn đỏ ửng, nhanh như chớp dán một mẩu giấy thử màu trắng lên đó. Vu Cẩn trợn mắt há mồm.
Tuy không biết giấy thử là cái gì, nhưng rõ ràng là đang gian lận kết quả kiểm tra! Không tôn trọng khoa học thực nghiệm! Giống như lén đổ Coca vào thuốc thử, sau đó kiểm tra ra "giấy quỳ xanh chuyển sang đỏ, nên dung dịch này có tính axit" vậy!
Tờ giấy thử màu trắng từ từ chuyển sang màu hồng nhạt, rồi lại nhanh chóng trở về màu trắng.
Vệ Thời nhìn tờ giấy thử, rồi lại nhìn Vu Cẩn với vẻ mặt vô cảm: "Trước cứ ghi nợ." Sau đó sẽ xử lý tiếp: "Đi, tôi đưa em đi ngồi mát ăn bát vàng."
Dưới chân tàu lượn siêu tốc, cuối cùng Vu Cẩn cũng lại tiếp tục lên đường. Đại ca đi trước dẫn đường. Vừa rồi cậu gánh Vệ, giờ đến lượt Vệ lớn gánh cậu, ăn không ngồi rồi kể cũng không tệ!
5 tiếng sau khi trận đấu bắt đầu, bảng xếp hạng đã có sự phân chia rõ ràng. Tỷ lệ loại của trận đua tốc độ không cao, vẫn còn 78 tuyển thủ trên sân. Vu Cẩn cúi đầu nhìn khẩu súng săn. Trong công viên giải trí không tìm thấy đạn dược tiếp tế, vũ khí chỉ có cung nỏ. Càng về sau, tuyển thủ càng khó bị loại ngoài ý muốn.
Bên trái đồng hồ, bảng xếp hạng 42 đội tuyển thủ liên tục thay đổi. Lúc này, phần lớn các đội đều đang dừng lại ở 1–2 trò chơi, có 8 đội đã hoàn thành 3 trò chơi, Vu Cẩn và Vệ Thời dẫn đầu với 4 trò chơi.
"Chúng ta phải nhanh chóng đến nhà ma thôi." Vu Cẩn vừa chạy vừa phân tích: "Thứ hạng hiện tại chưa vững chắc. Hầu hết các trò chơi đều có thể chứa nhiều tuyển thủ. Nơi nào càng đông tuyển thủ, cơ hội ăn theo đáp án càng lớn. Càng kéo dài thời gian, lợi thế của chúng ta càng nhỏ."
Vu Cẩn cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Nhà ma, thời gian yêu cầu, 17:22."
Sương mù tan đi khiến nhiệt độ toàn bộ công viên tăng lên, nhưng cũng giúp tầm nhìn trở nên rõ ràng. Nhà ma nằm ở phía Bắc công viên, gần núi, phải quay lại vòng đu quay mới đến được. Lại đi qua bãi cỏ nơi Vệ Thời phơi nắng cho Vu Cẩn, xuyên qua con đường mòn dưới vòng đu quay, khung cảnh lại thay đổi.
Vu Cẩn ngẩng đầu. Sự chú ý của hai người đồng thời bị thu hút bởi tháp rơi tự do thấp thoáng giữa dãy núi.
"Sao lại... to thế kia?" Vu Cẩn buột miệng thốt lên.
Không phải nói quá, thiết bị này thật sự quá hoành tráng. Tháp rơi tự do như một cây gậy đơn độc cắm trên sườn núi, đối diện với mặt trời. Ánh nắng chiếu thẳng từ trên xuống, tạo thành bóng đen dài, thẳng tắp trên sườn núi.
Trên lịch trình mà ban tổ chức cung cấp cho tuyển thủ, ngoài "nhà ma" là trò chơi cuối cùng, còn có một hàng trống.
"Làm hoành tráng vậy, chắc chắn trò chơi không có tên trên lịch trình là tháp rơi tự do rồi." Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Vòng loại thứ sáu, ban tổ chức làm phô trương đến mức này cũng như một gợi ý rồi.
Tháp rơi tự do nằm sâu trong núi, cách xa tất cả các thiết bị khác. Vu Cẩn suy nghĩ một chút, để tránh phải đi đường vòng, cuối cùng vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, đến nhà ma trước.
"Vậy nên..."
Vu Cẩn quay đầu lại, định hỏi ý kiến đại ca, nào ngờ Vệ Thời đang ngơ ngác nhìn trời, vẻ mặt mơ màng.
Vu Cẩn mừng rỡ. Đại ca nhỏ ngây thơ dễ dụ đã quay lại rồi!
Hóa ra cậu không thể nào được đại ca "thay đổi liên tục" kia gánh mãi được, Vệ Thời 27 tuổi đúng là đồ lừa đảo! Nhưng nghĩ kỹ lại, Vu Cẩn lại thấy vui vẻ. Gánh đại ca nhỏ, dỗ dành vợ nhỏ, cậu cam tâm tình nguyện!
Vệ Thời 16 tuổi còn chưa kịp hoàn hồn, cậu nhóc kia đã nhào tới, vừa sờ sờ cọ cọ vừa nhanh chóng chối tội: "Tự anh ấy thoát ra đấy!"
Vệ Thời sắc mặt lạnh tanh, dứt khoát gật đầu, nhìn về phía hồ nước trong công viên, kiên quyết nói: "Được, lần sau trước khi anh ta xuất hiện, anh sẽ nhảy xuống đó cho anh ta làm mồi cho cá."
Vu Cẩn vội vàng kéo đại ca nhỏ đi, vừa dạy dỗ, vừa đề phòng đại ca trở thành tuyển thủ đầu tiên chết đuối trong lịch sử Crowson.
Mười phút sau, cuối cùng hai người cũng đến khu vực nhà ma.
Không khí ẩm ướt, không rõ là nước mưa hay sương sớm nhỏ xuống từ những tán cây cao lớn, rậm rạp, địa hình dốc dần về phía trước, khoai tây, ngô mọc khắp nơi. Vu Cẩn thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu vết của ruộng bậc thang...
Vu Cẩn ngồi xuống, quan sát. Đất đai ở đây không màu mỡ, trồng trọt thưa thớt đã là may mắn lắm rồi, xung quanh những tảng đá có dấu vết cháy đen.
"Nương rẫy..." Vu Cẩn lẩm bẩm. Nương rẫy là hình thức canh tác sơ khai nhất của nền nông nghiệp lúa nước, giống như du canh du cư vậy. Người nông dân đốt hết cỏ dại, tận dụng đất tơi xốp sau khi đốt để trồng trọt, chờ đất bạc màu thì lại chuyển sang nơi khác. Hình thức canh tác thô sơ này chỉ còn tồn tại ở một số ít nơi, được duy trì gần 5000 năm.
"Nương rẫy, đồi cao, rừng mưa nhiệt đới, ngô," Vu Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng tràn đầy mong đợi:
"Nền văn minh Maya."
Cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn, Vu Cẩn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những công trình kiến trúc bằng đá đồ sộ ẩn hiện phía sau con đường mòn...
Trong lịch sử gần 5000 năm của người Maya, thần linh đã trêu đùa họ. Trung – Nam Mỹ tuy giàu tài nguyên khoáng sản, nhưng lại bị chôn vùi sâu trong rừng rậm hoặc những mỏ quặng khô cằn. Suốt chiều dài lịch sử, người Maya không tìm thấy bất kỳ mạch khoáng sản nào.
Người Maya không luyện kim, không có đồ đồng, cũng không có đồ sắt. Giống như Trung Quốc, họ mãi dừng lại ở thời kỳ đồ đá. Nhưng nền văn minh của họ lại là nền văn minh rực rỡ nhất trong điều kiện sản xuất nguyên thủy của thời kỳ đồ đá mới, thậm chí có một thời gian dài, thiên văn học, lịch pháp, toán học của họ đều dẫn đầu thế giới.
Vu Cẩn vui vẻ chạy về phía trước trong rừng rậm. Khi đại ca đuổi kịp thì đã đổi người rồi.
Vu Cẩn hào phóng nói: Đổi thoải mái đi! Đi du lịch Maya, mang theo vợ cả hay vợ bé đều giống nhau...
Vệ Thời liếc nhìn Vu Cẩn. Vu Cẩn lập tức ngoan ngoãn.
Vệ Thời: "Thích không?"
Vu Cẩn gật đầu lia lịa.
Vệ Thời: "Lần sau tôi đưa em đi."
Vu Cẩn lập tức reo hò, vừa đi vừa luyên thuyên: "Em nhớ hồi đó, Maya nổi tiếng lắm! Năm 2012, khắp nơi đều bàn tán về "lời nguyền tận thế của người Maya", mấy cái sọ người Maya bằng pha lê ở chợ đồ cổ bán hết sạch..."
Vệ Thời: "Không chỉ có Maya."
Anh ra hiệu cho Vu Cẩn nhìn những công trình giải trí được trang trí xung quanh. Những sợi dây thừng được bện phức tạp, treo lơ lửng trên cây. Bức bích họa thần rắn phủ kín những bức tường được quét vôi trắng, cổng vào phó bản tế đàn mô phỏng người Inca mở rộng.
Vệ Thời: "Inca."
Vu Cẩn mừng rỡ: "Nền văn minh Inca Nam Mỹ!"
Tiếp đến là cột đá tế thần với những họa tiết Aztec, hoa văn rắn thần và thần Mặt Trời rất rõ ràng. Vu Cẩn suy nghĩ rồi nói: "Đây là khu vực của các nền văn minh Trung – Nam Mỹ sao? Đều thờ rắn thần, thần Mặt Trời, nền văn minh đồ đá..."
Hai người đi đến cuối đường mòn, một công trình kiến trúc bằng đá khổng lồ hiện ra trước mắt.
Vu Cẩn nhìn bảng hiệu: "Bàn thờ tế thần, máu và người sống." Cũng là nhà ma của vòng này.
Hai người lần lượt mua vé, cách nhau 3 phút, thời gian đều là 4:00, dường như thời gian trong tế đàn bị ngưng đọng vì lý do nào đó.
"Đấu trường kín." Vu Cẩn không chút do dự, đưa tay đẩy cửa vào phó bản.
Cánh cửa đá kêu cọt kẹt. Nhà ma trong công viên giải trí có diện tích rất lớn, theo quan sát của Vu Cẩn, thậm chí còn ngang ngửa một khu dân cư. Phía sau cánh cửa...
Vu Cẩn khựng lại. Phía sau cánh cửa là một màu đen kịt.
Ngay sau đó, bàn tay thô ráp của đại ca nắm lấy tay cậu, Vu Cẩn nheo mắt một lúc mới nhận ra xung quanh không hoàn toàn tối đen. Trần nhà của phó bản kín này có màu trắng lờ mờ, giống như ánh sáng lúc 4 giờ sáng mùa hè. Tiếng người vọng lại từ xa, nhưng không rõ ràng.
"Tế thần là tín ngưỡng, hiến tế người sống luôn tồn tại ở Maya." Vu Cẩn nhỏ giọng giải thích cho đại ca: "Còn ma quỷ... Em nhớ, Nam Mỹ cũng nổi tiếng với tín ngưỡng thờ ma quỷ."
Nhưng Vu Cẩn lại không biết rõ chi tiết về tín ngưỡng thờ ma quỷ.
"Có người." Vệ Thời ra hiệu cho Vu Cẩn lùi lại, nhanh chóng lắp tên vào nỏ.
"Ai?" Lúc này Vu Cẩn vẫn chưa nhìn rõ, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt để thấy những ngôi chợ, nhà đá và bàn thờ lớn phía xa. Dường như có bóng người đang lay động trên bàn thờ.
Vu Cẩn quay sang nhìn đại ca. Ngay sau đó, chuyện kinh khủng hơn xảy ra.
Vệ Thời chậm rãi buông nỏ xuống, ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng lại có thêm vẻ trẻ con, hung dữ. Gần như viết lên mặt "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì". Đúng lúc này, có bóng người lướt qua sau lưng đại ca.
Vu Cẩn biến sắc, không nói lời nào, đẩy đại ca ngã xuống: "Cẩn thận!"
Một cây giáo từ xa bay tới!
Vu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lực ném cây giáo không mạnh, dường như chỉ là lời cảnh cáo với kẻ xâm nhập. Nhìn bóng người vừa rồi, không giống tuyển thủ mà giống NPC mặc trang phục Maya...
Bỗng nhiên có tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía xa! Trong phó bản có nhiều hơn một đội tuyển thủ.
Vu Cẩn lập tức nhận ra, Vệ Thời 16 tuổi nhanh chóng đứng dậy, theo bản năng bảo vệ cậu. Tiếng hét dường như cách đó 800 mét, nhưng vẫn vang vọng trong bản đồ kín này. Vu Cẩn chỉ nhìn thấy bóng người lay động trên bàn thờ phía xa.
Ánh sáng trong phó bản tối tăm bỗng chói lòa!
Vu Cẩn giật mình. Phó bản nhà ma mô phỏng bầu trời trên trần nhà. Chỉ trong vài giây, chân trời ửng hồng nhanh chóng chuyển sang màu trắng của bình minh, sau đó mặt trời run rẩy nhô lên, dừng lại ở phía Đông.
Vu Cẩn vội vàng nhìn vào vé vào cửa. Thời gian trong phó bản Maya nhảy vọt xa hơn cậu tưởng tượng.
Lúc vào cửa vẫn là 4:00 sáng. Bây giờ... nhìn sắc trời ít nhất cũng phải 9, 10 giờ sáng, dấu hiệu duy nhất báo trước sự thay đổi này là tiếng hét thảm thiết không rõ vừa rồi.
Trước mặt, Vệ nhỏ mím chặt môi, lạnh lùng quan sát xung quanh. Vu Cẩn nhìn theo ánh mắt của anh, kinh ngạc thán phục.
Bên trong phó bản là một thành bang Maya được phục dựng hoàn chỉnh. Vô số công trình kiến trúc được xây bằng đá, xếp chồng khít nhau, đến cả dao găm cũng khó mà cắm vào được. Xung quanh thành bang là nơi ở của những người tế lễ, có thể dễ dàng nhìn thấy tượng thần Mặt Trời và thần rắn. Ngoài cùng là con kênh đào bảo vệ thành trong rừng rậm, còn bên trong... kim tự tháp hình thang đồ sộ của người Maya lặng lẽ sừng sững.
Kim tự tháp Ai Cập là lăng mộ của vua chúa, kim tự tháp Maya là tế đàn. Trong tất cả các nền văn minh từ Nam chí Bắc, hiếm có bộ tộc nào tôn kính thần linh hơn người Maya. Phía sau tế đàn lớn là vô số tế đàn nhỏ.
Vu Cẩn hít một hơi thật sâu. Đây là thành bang mà người Maya xây dựng cho thần linh, con người chỉ là khách trọ.
Vu Cẩn cũng nhìn thấy những NPC ném lao. Không chỉ một người. Phía sau bức tường thấp là mười mấy chiến binh Maya với những hình xăm trên người – chiến binh AI của Crowson, tay cầm lao, gầm lên với Vu Cẩn và Vệ Thời, xua đuổi những kẻ xâm nhập.
Vu Cẩn cuối cùng cũng yên tâm. Với trình độ vũ khí chỉ có ném lao, chắc người Maya còn chưa phát minh ra cung tên đâu!
"Không sao đâu!" Vu Cẩn vội vàng an ủi đại ca: "Chúng ta đi giao tiếp trước đã."
Ngay sau đó, một mũi tên bay tới!
Vu Cẩn bị dội ngay gáo nước lạnh: "..."
May mà mũi tên này không nhanh bằng đạn, lại bay loạng choạng như đang kéo vật nặng, Vu Cẩn dễ dàng né được. Nào ngờ ngay sau đó, mũi tên thứ hai lại lao tới!
Mục tiêu không phải là Vu Cẩn, mà là đuôi mũi tên thứ nhất. Vu Cẩn kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy một túi nước được buộc vào đuôi mũi tên.
Túi nước bị mũi tên thứ hai bắn trúng!
Thuốc nhuộm màu xanh đen từ túi nước vỡ tung tóe ra, nhuộm cả mặt Vu Cẩn.
Vu Cẩn mặt mày xanh lè: "..."
"Là Tỉnh Nghi!" Vu Cẩn không kịp lau mặt, vội vàng giương súng lên. Trong súng chỉ còn 3 viên đạn, nhưng cậu không còn thời gian để suy nghĩ. Hai mũi tên liên tiếp bắn chính xác như vậy chỉ có thể là Tả Bạc Đường, mà có Tả Bạc Đường thì chắc chắn sẽ có kẻ đeo bám Minh Nghiêu kia.
"Đừng đừng!" Nào ngờ Minh Nghiêu đột nhiên nhảy ra, làm động tác hip–hop: "Love and peace! Muốn bắn cậu thì đã bắn từ lâu rồi, chúng tôi đang giúp cậu đấy!"
Tả Bạc Đường cũng cất cung, mỉm cười với hai người. Vệ Thời nhỏ không hề nao núng, lạnh lùng chắn trước mặt Vu Cẩn, giương cung. Vu Cẩn lau mặt sau lưng Vệ Thời.
Vu Cẩn màu xanh biển biến thành Vu Cẩn màu xanh da trời. Vu Cẩn màu xanh da trời biến thành Vu Cẩn màu xanh nhạt.
Trong đầu Vu Cẩn, ý nghĩ thay đổi xoành xoạch. Rõ ràng Tỉnh Nghi đã mai phục ở đây từ lâu, muốn bắn cậu thì đã ra tay từ sớm rồi, với trạng thái hiện tại của đại ca, biết đâu Vi Cân sẽ song kiếm hợp bích bắn ra khoang cứu hộ, cùng chết vì tình tại thành Maya...
Vu Cẩn lau sạch thuốc nhuộm màu chàm trên mặt. Cậu giữ đại ca lại, chờ Tỉnh Nghi thương lượng.
"Chúng tôi đến để hợp tác." Minh Nghiêu nghiêm túc nói, liếc nhìn túi nước bị vỡ: "Đây là thành ý của chúng tôi. Không tin thì cậu cứ xem."
Bên cạnh tường thành, những NPC Maya nhìn chằm chằm vào thuốc nhuộm màu xanh trên người Vu Cẩn, sau đó lần lượt nở nụ cười. Hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Các chiến binh Maya ném vũ khí xuống, tiến đến định ôm Vu Cẩn. Vu Cẩn bị đại ca che chắn, chỉ có thể nhìn thấy các chiến binh giơ ngón tay cái, vỗ ngực, bày tỏ sự kính trọng.
Vu Cẩn: "..." Từ khi biến thành màu xanh, hình như mình được tôn thờ rồi!
Minh Nghiêu nói: "Thấy chưa?"
Sau đó, hắn ta nghiêm mặt lại: "Phó bản này có gì đó kỳ lạ, một đội không thể qua màn được. Chúng tôi đến để hợp tác."
Minh Nghiêu buông vũ khí xuống, tiến lên phía trước, đưa tay về phía Vu Cẩn.
Vu Cẩn và Vệ Thời liếc nhìn nhau. Vệ Thời không thay đổi tư thế, cung tên vẫn chĩa vào Minh Nghiêu. Vệ Thời 16 tuổi toát ra khí thế lạnh lùng, đáng sợ. Vu Cẩn thậm chí còn nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi Minh Nghiêu, cách đó không xa, Tả Bạc Đường khoanh tay mỉm cười, không hề lo lắng.
Vu Cẩn cẩn thận đưa tay phải về phía Minh Nghiêu. Hai người không rõ là đang bắt tay hợp tác hay thăm dò lẫn nhau. Đưa tay ra, Vu Cẩn im lặng chờ đợi cảnh báo lập nhóm trái phép từ đồng hồ đeo tay.
Vu Cẩn và Minh Nghiêu bắt tay nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Không có cảnh báo nào vang lên. Vu Cẩn há hốc mồm.
Minh Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở: "Thấy chưa, không lừa cậu mà! Haiz, lấy lòng dạ Tiểu Vu để đo bụng dạ Tiểu Minh! Thôi thì không chấp cậu nữa."
"Tiểu Vu, phó bản Maya này chắc chắn cho phép lập nhóm." Tả Bạc Đường ôn hòa nói: "Nó khó hơn chúng ta tưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro