Chương 126: Chém anh ta
Edit + Beta: Hiron
Cả sàn nhảy đồng loạt ngây người.
Bản Gigue giọng Sol thứ của Sicily vang lên. Tiếng cello và sáo du dương, Vệ Thời mặc nhung trang, bá đạo kéo người đẹp tóc vàng đang ngơ ngác vào lòng.
Bàn tay vừa được hôn cuối cùng cũng phản ứng lại, theo bản năng muốn vùng vẫy – nhưng bàn tay đầy vết chai kia đã giữ chặt, mạnh mẽ xâm nhập. Cậu bị ép ngẩng đầu lên, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhịp đầu tiên vang lên. Giày tiến lên một bước, Vu Cẩn vội vàng lùi lại, vừa khéo dẫm đúng nhịp thứ hai. Vệ Thời ôm eo cậu, Vu Cẩn mở to mắt, cả người run lên! Eo của main dancer nhóm nhạc nam không thể chạm vào đâu!!!!
Tiếng cello du dương, Vệ Thời xoay người cùng Vu Cẩn trong hai nhịp. Áo choàng bay phấp phới, chiếc váy màu đỏ rượu vang như đóa hồng nở rộ.
Phía xa, sàn nhảy ồ lên!
Vệ Thời mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ. Đường cong dưới bàn tay mềm mại thon thả, mấy múi cơ nhỏ ngày thường vẫn khoe khoang giờ đã bị giấu kín sau lớp váy. Lông mi Vu Cẩn run lên, đôi mắt màu hổ phách mở to tròn, phản chiếu khuôn mặt cậu, mái tóc vàng bạch kim buông xõa bên hông anh như đang khiêu khích.
Người đàn ông khẽ vuốt ve eo cậu.
"!!!" Vu Cẩn không kịp suy nghĩ: Eo, thận! Eo!!!
Vệ Thời cúi xuống như muốn hôn. Tiếng cello chuyển điệu, váy áo lại xoay tròn.
Ở góc tường, Vera hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đá tung ghế: Đồ tồi! Cướp con trai của tôi –!
Nhiều góc khác, các thực tập sinh cười ầm lên.
"Cưỡng chế ghép đôi với anh Vu, đỉnhhhh!" Lâm Khách vỗ tay cho Vệ Thời.
"Đây mới gọi là biết tận dụng lợi thế của thẻ bài..." Bạc Truyền Hỏa trầm ngâm.
Minh Nghiêu đập bàn cười lớn: "Nhảy bước nữ! Cuối cùng cũng có ngày này, ngốc chưa! Nếu không dùng manh mối giả lừa tôi, thì bây giờ cậu vẫn là một Tiểu Vu... đầy tôn nghiêm... Đúng không đội trưởng?"
Tả Bạc Đường thản nhiên "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Cảnh Vệ Thời và Vu Cẩn hôn nhau trong quán bar ở Phù Không lại hiện lên trong đầu anh ta. Lúc này, cả hội trường lại không có ai phát hiện ra! Hai người kia thực sự... đang...
Minh Nghiêu: "Ha ha ha ha đội trưởng sao anh không cười! Ha ha ha ha cười chết tôi rồi!"
Ở một góc khác của sàn nhảy, Tá Y – đội trưởng Bạch Nguyệt Quang – cũng cười không nổi.
Tá Y nhíu mày: "Tay anh ta đặt ở đâu thế kia."
Văn Lân an ủi: "Khiêu vũ giao tiếp thôi mà, lúc anh với Caesar luyện tập chẳng phải cũng ôm eo nhau à."
Caesar: "Ha ha ha ha ha ha Tiểu Vu ha ha ha –"
Tá Y nghiến răng: "... Sao ánh mắt anh ta kỳ lạ thế."
Văn Lân suy nghĩ: "Ánh mắt bình thường mà."
Caesar: "Mẹ kiếp Tiểu Vu ha ha ha ha ha ha –"
Tá Y nghiến răng nghiến lợi: "Sao tôi lại thấy anh ta đang sàm sỡ Tiểu Vu?!"
Caesar: "Ha ha ha – cái gì cơ?"
Tóc Đỏ vội vàng ngăn Caesar lại: "Ha ha ha ha ha –"
Caesar lập tức bị lây, cười vui vẻ: "Ha ha ha ha ha ha ha –"
––––––––––
Các fan CP đang xem livestream đồng loạt rùng mình.
Nếu nói lúc đầu xem livestream là để cắn đường trong những màn đánh nhau, thì bây giờ là bị đường bao vây đến mức không biết làm sao, khắp nơi đều là đường, hai chính chủ thì đứng trên cầu vồng hát tuyên ngôn –
Fan CP run rẩy chụp ảnh màn hình. Rồi lại chụp, cắt ghép, quay phim, ghi hình –
Bình luận được mở lại, tràn ngập những dòng chữ gần như điên cuồng: "A a a a a a Vi Cân is real!!"
Đạo diễn đang hút thuốc trong phòng điều khiển vội vàng ho sặc sụa: "Còn ngây ra đó làm gì?! Mau quảng cáo bình luận hường phấn cho hội viên!"
––––––––––
Sàn nhảy cung điện Versailles.
Vu Cẩn giao tiếp bằng mắt, cuối cùng cũng giành được quyền "không bị véo eo". Cậu khẽ nói: "Không được! Em đã hứa với Vera rồi, phải công bằng!"
Hai người nói rất nhỏ, tránh được micro.
Trên bình luận Crowson, lập tức có người phiên dịch: "Tiểu Vu: A Thời OwO! Vì anh, em mặc váy lụa chín tầng, dâng tặng anh điệu nhảy này!"
Vệ Thời: "Không sao, Sở Sở sẽ mời Vera."
Người tốt bụng kia dịch: "Vệ Thời: Tiểu Cẩn! Anh cũng thích em! (  ̄▽ ̄ ) =!"
Vu Cẩn: "!! Em phải cho Vera một lời giải thích –"
Cư dân mạng: "Tiểu Vu: !! Em phải sinh cho A Thời một bé khỉ con–"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Huyết Cáp không nhịn được nữa, tắt bình luận: "Cái quái gì vậy?!"
Sàn nhảy.
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, giả gái càng thêm phần đặc biệt. Vệ Thời nhìn xương quai xanh, lồng ngực bằng phẳng và vòng eo thon thả của thiếu niên. Sau đó anh bước lên một bước, quay lưng về phía camera, cúi xuống áp tai vào tai cậu, hơi thở khiến Vu Cẩn tê dại.
Vệ Thời: "Em mặc thế này một phần là do anh, anh phải có trách nhiệm với em."
Vu Cẩn ngớ người: "... Cách xa ra."
Điệu nhảy đầu tiên sắp kết thúc, người có thân phận cao thứ hai bước vào sàn nhảy. Sở Sở giơ cao thẻ bài "Phu nhân Maintenon", người phụ nữ đã ở bên Louis XIV suốt ba mươi năm cuối đời, giản dị, thành kính, bao dung, vừa là người cứu rỗi tâm hồn Louis, vừa là trợ thủ chính trị đáng tin cậy nhất của ngài.
Bà ta có được tình yêu chân thành mà Montespan khao khát, Maintenon mới là hoàng hậu không ngai vàng thực sự của nước Pháp. Sở Sở xách váy, bước đi vui vẻ. Cô chạy đến trước mặt Vera, nhấc váy hành lễ, rồi cười tủm tỉm đưa tay ra.
Vera ngơ ngẩn nắm lấy tay cô. Sở Sở cúi đầu, hôn một cái.
Vera đỏ mặt: "Cô làm gì thế?!"
Sở Sở nói: "Trước khi khiêu vũ không phải đều làm vậy sao? Em thấy Vệ thần hôn mà! Chị Vera, hai chúng ta làm theo Vệ thần với Tiểu Vu, chắc chắn không sai đâu! Tin em, tin em –" Rồi cô thao thao bất tuyệt: "Chị nghĩ mà xem, trên thiệp mời là chị với Tiểu Vu một đội, em với Vệ thần một đội, bây giờ đổi bạn nhảy, thiệp mời cũng không đổi, chúng ta tìm hai người họ cũng không tính là lập đội trái phép."
"Cho nên, đổi bạn nhảy không phải là phá đội! Mà là quan hệ hữu nghị giữa hai đội! Quan hệ hữu nghị! Từ nay về sau, 4 người chúng ta sẽ có tình chiến đấu hữu nghị, chị tấn công, em bắn tỉa..."
Vu Cẩn đứng cách đó vài mét, bỗng nhiên hiểu ra.
Chỉ cần hai đội tuyển thủ ban đầu đồng thời chọn đối phương làm bạn nhảy, là có thể thiết lập một đội hợp tác 4 người không thể phá vỡ. Nếu mở rộng mô hình thành 3 đội, 4 đội – Vu Cẩn nhanh chóng loại bỏ khả năng này. Thành phần đội quá phức tạp, khó quản lý.
Không chỉ Vu Cẩn, mà có vài tuyển thủ khác cũng hiểu ra. Khi điệu nhảy thứ hai vang lên, người có thân phận cao thứ ba bước vào sàn nhảy – Tả Bạc Đường với thẻ bài Hồng y giáo chủ.
Kẽo kẹt một tiếng. Lối ra phòng vũ hội đã mở, đồng hồ của Vu Cẩn và Vệ Thời đồng thời sáng lên, báo hiệu hai người có thể rời khỏi sảnh. Vẻ mặt của không ít tuyển thủ thay đổi.
Vu Cẩn và Vệ Thời có sở trường khác nhau, bổ sung cho nhau, sự ăn ý của họ ai cũng biết. Một khi hai người này hợp tác, sẽ là mối đe dọa nghiêm trọng cho bất kỳ đội nào, trừ khi có thể mở rộng đội ngũ của mình, tìm kiếm đồng minh đáng tin cậy –
Tả Bạc Đường kiên định bước về phía Minh Nghiêu, đưa tay ra. Minh Nghiêu đang ăn dưa bỗng khựng lại, adrenaline và dopamine phản ứng trước cả ý thức, gáy cậu ta đỏ ửng, chớp mắt liên tục –
Tả Bạc Đường đột nhiên tỉnh táo. Mục đích cuối cùng là liên minh với Tiểu Minh, vậy thì mình hoàn toàn có thể mời đồng đội của Tiểu Minh khiêu vũ. Tay phải đang đưa về phía Minh Nghiêu cứng đờ, chuyển hướng sang cô gái bên cạnh cậu ta, Tả Bạc Đường cúi người, đưa tay ra.
Cô gái vội vàng đáp lại. Tả Bạc Đường hôn một cái như một nghi thức. Minh Nghiêu đứng hình.
Khi đội trưởng quay đầu lại, cậu ta vội vàng nở nụ cười: "Được rồi! Em hiểu rồi, lát nữa em sẽ mời đội trưởng!"
Tả Bạc Đường tiến vào giữa sàn nhảy, tay súng bắn tỉa của Tỉnh Nghi như quý ông lịch lãm nhất dịu dàng nắm tay bạn nhảy, mặt cô gái đỏ ửng.
Minh Nghiêu ngẩn người vài giây, rồi lẩm bẩm: "... Ừ, đi mời... đồng đội của đội trưởng."
Vu Cẩn và Vệ Thời cuối cùng cũng biến mất ở lối ra sàn nhảy.
Trước khi họ rời đi, một người hầu hồn ma xuất hiện từ đâu, cúi chào: "Các vị khách quý của nhà vua, xin đừng quên đến sảnh hội nghị lúc 9 giờ tối mai. Nhà vua ca ngợi những chiến binh dũng cảm vì vinh quang của nước Pháp."
Vu Cẩn chăm chú lắng nghe.
Người hầu không nói thêm gì nữa, chỉ cung kính mở cửa cho hai người: "... Hai ngài đi sớm vậy, chắc là vũ hội quá ồn ào. Xin hãy yên tâm, vũ hội tiếp theo... nhà vua sẽ chỉ mời những quý tộc thực sự..."
Hồn ma xuyên qua tường, hình chiếu biến mất ở bức tường đối diện sàn nhảy.
Vu Cẩn nhìn theo bóng dáng đó, nói: "Mời những quý tộc thực sự, tiêu chuẩn tham gia vũ hội tiếp theo bị thu hẹp! Những người cướp được thẻ thân phận ở ván đầu tiên sẽ không bị loại, còn ván thứ hai, chỉ có 'quý tộc' mới được tiếp tục chơi." Vu Cẩn nhanh chóng tính toán: "Quý tộc ở Versailles chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nếu muốn tìm thẻ bài –"
Ánh đèn trong hành lang mờ ảo. Camera chụp xong thì bay về phía sảnh khiêu vũ, anh nhìn cậu với vẻ mặt khó đoán.
Vu Cẩn bỗng nhiên cảnh giác, rụt người vào góc tường. Trong đầu cậu lại hiện lên những suy nghĩ về việc giả gái, chia tay, trả hàng...
Vệ Thời nói: "Còn hai phút nữa."
Vu Cẩn ôm đầu: "Cái gì?!"
Vệ Thời: "Họ sẽ ra ngoài sau hai phút nữa."
Vu Cẩn lập tức hiểu ra, anh đang nói đến Vera và Sở Sở. Vu Cẩn bị anh ép vào góc khuất của camera. Vệ Thời lập tức đòi hỏi lợi ích.
Chiếc váy xinh đẹp để lộ xương quai xanh, bờ vai thiếu niên, như phủ lên cậu một lớp ma lực. Khác với vẻ ngoài hoạt bát, đáng yêu thường ngày, lúc này Vu Cẩn giống như một món tráng miệng ngọt ngào vô hại, khiến người ta muốn nếm thử. Bắt nạt đóa hồng champagne đến mức phải khóc thút thít giữa mưa bão.
Vu Cẩn: "Ưm ưm ưm –!"
Nửa phút. Bàn tay thô ráp luồn qua mái tóc vàng, từ thái dương, cổ đến xương quai xanh, eo.
Vu Cẩn đỏ hoe mắt: "A a a – đừng chạm vào em! Đừng chạm vào eo em mà!!"
Vu Cẩn vùng vẫy trong lòng Vệ Thời, véo eo anh một cái cho bõ tức, cơ bắp rắn chắc như sắt.
Vệ Thời khàn giọng hỏi: "Thích không?"
Vu Cẩn: "..."
Một phút rưỡi. Vệ Thời kéo Vu Cẩn đang mất tập trung dậy.
"Em muốn thay đồ, em muốn thay đồ..." Vu Cẩn lặp đi lặp lại.
Vệ Thời gật đầu: "Được, lát nữa mua cho em."
Vu Cẩn đổi câu khác: "Không mua! Không mua! Không mua..."
Phía sau, cửa ra vào sàn nhảy lại mở. Sở Sở tung tăng chạy theo sau, Vera bước nhanh phía trước, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu.
Bốn người tập hợp. Vu Cẩn đẩy cửa hành lang, cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong gió lạnh. Khác với lúc đến, hành lang tối tăm giờ đã sáng trưng, tiếng bước chân vọng lại từ xa.
"Phó bản đang tăng tốc," Vu Cẩn giải thích với ba đồng đội: "Vũ hội vừa rồi, cơ quan bên ngoài sảnh khiêu vũ đã được thay đổi, chúng ta phải cướp được ít nhất hai thẻ bài quý tộc mới có thể đảm bảo cả hai đội cùng thăng cấp –"
Tiếng bước chân đến gần. Mọi người đồng loạt nhìn về phía hành lang.
Ba, bốn thị nữ hồn ma vội vã đi tới, vẻ mặt chua ngoa, chán ghét: "Bà ta á? Người dân làm ô uế hoàng gia, nếu tôi là nhà vua, tôi đã đuổi bà ta khỏi Versailles từ mười năm trước rồi...", "Tôi chỉ ngửi thấy mùi cá tanh của Paris trên người bà ta, Chúa ơi! Tình nhân đáng xấu hổ của nước Pháp!"
Bọn họ đụng phải Vệ Thời đang đi đầu, bỗng nhiên khựng lại. Sau khi nhìn thấy trang phục của Vệ Thời, họ lập tức cúi chào, một người còn đỏ mặt.
Vu Cẩn cảm thán, AI này viết tốt thật!
Ánh mắt của hai người còn lại không nhịn được nhìn về phía Vu Cẩn, vừa tò mò vừa thích thú, Vu Cẩn có thể nhận ra ánh mắt hóng hớt. Các thị nữ biến mất ở đầu kia hành lang.
"Hồn ma xuất hiện à?" Vera ngạc nhiên.
Vu Cẩn gật đầu: "Họ có thể nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng có thể nhìn thấy họ." Lúc này đã hoàn toàn trùng khớp với sự kiện ma quỷ ở Petit Trianon – các tuyển thủ không còn là những người từ hàng chục thế kỷ sau đến Versailles truy tìm truyền thuyết, mà đã chìm đắm vào lịch sử.
Vu Cẩn đột nhiên nhìn bức tranh trên tường.
"Louis XV."
Từ hướng các thị nữ vừa đến, một nhóm người chạy như bay đến. Họ vây quanh một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng, tao nhã, trên tay cầm một bức thư.
Bên cạnh là người đưa tin hơi kiêu ngạo.
"Ngài đã gặp Friedrich II chưa?" Người phụ nữ hỏi bằng giọng ôn hòa: "Cảm ơn ngài đã gửi thư của Voltaire, tôi sẽ chuyển lời cho nhà vua – thay tôi gửi lời hỏi thăm của phu nhân Pompadour đến Voltaire..."
Bà ta đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước, rồi khẽ gật đầu với vài tuyển thủ.
"Vừa đúng lúc, các vị khách của tôi cũng đến rồi."
Phu nhân Pompadour nhìn lướt qua bốn người, ánh mắt dừng lại một chút khi đến Vu Cẩn.
Sở Sở ậm ừ, nắm lấy tay áo Vera.
Vera: "???"
Sở Sở buồn bã: "Pompadour là tình nhân đứng đầu của Louis XV, bà ta nhìn chúng ta, chắc chắn là muốn chọn người có sức ảnh hưởng nhất. Nói thật đi, có phải em... không... không xinh bằng Tiểu Vu không?"
Vera ngơ ngác: "Tôi không nói thật... Khoan đã, lại là tình nhân?!"
Các thị nữ bước đến, dẫn đường cho họ. Vu Cẩn nói nhỏ: "Không chỉ là tình nhân."
"Mà còn là nữ chính trị gia quyền lực của nước Pháp."
Vệ Thời: "Chiến tranh bảy năm giữa Anh và Pháp."
Vu Cẩn gật đầu.
Vera và Sở Sở vẫn còn mơ hồ, thì các thị nữ đã đưa họ đến phòng khách của phu nhân Pompadour. Bản đồ, sa bàn trải khắp bàn, sách vở chất đống trên giá, từ bách khoa toàn thư, đến dã sử, luật, triết học. Cửa phòng khách mở toang, thị nữ mỉm cười dịu dàng khi Vu Cẩn hỏi.
"Phu nhân hầu tước nói, bà ấy còn 4 vị khách chưa đến."
Phó bản 8 người.
Vu Cẩn cuối cùng cũng chắc chắn. Thẻ bài này chính là thẻ bài của phu nhân Pompadour, chỉ cần đợi nhóm tuyển thủ tiếp theo xuất hiện –
––––––––––
Sàn nhảy.
Các tuyển thủ lần lượt chọn bạn nhảy, liên minh, hôn mu bàn tay đối phương. Cho đến lượt Tá Y.
Đội trưởng Bạch Nguyệt Quang bước đến chỗ đồng đội của Văn Lân, đưa tay ra.
Nữ tuyển thủ vui vẻ đồng ý, chưa kịp hôn "lễ nghi", đã bị kéo vào sàn nhảy.
Nữ tuyển thủ: "..."
Một bản nhạc kết thúc, Văn Lân và Tá Y chính thức liên minh, gặp nhau ở hành lang.
"Liên minh không cần hôn tay." Tá Y nghiến răng nghiến lợi.
Văn Lân: "Đúng..."
Tá Y quả quyết khẳng định: "Tên khốn đó đang sàm sỡ Tiểu Vu!!"
Tá Y rút thanh đại đao sáng loáng dài 1,5 mét từ phía sau.
Văn Lân: "Anh muốn..."
Tá Y nắm chặt chuôi đao, lạnh lùng nói: "Chém anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro