Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121: Tình nhân

Edit + Beta: Hiron

Mỗi phó bản trong vòng loại thứ năm đều là tìm kiếm nguyên nhân cái chết của hồn ma, còn mật mã là chấp niệm của họ.

Caesar vội vàng thể hiện trí thông minh của mình: "Mật mã 11 chữ cái! Lu–y–sơ–ca–tơ..."

Vera giật khóe miệng, rút một cuốn sách về Louis XIV: "Louis XIV, 8 chữ cái."

Vu Cẩn suy nghĩ: "Tên thật của Louis XIV..."

Vera: "Louis–Dieudonné, 14 chữ cái –" Cô đột nhiên dừng lại: "Vua Mặt Trời, le Roi Soleil, đúng 11 chữ cái!"

Vu Cẩn cầm nhạc phổ, ba người chạy nhanh trên hành lang Versailles.

Trước cây đàn piano, cô gái đồng đội của Caesar đang ăn hạt điều, ngạc nhiên: "Anh không đi lạc à!"

Caesar bất mãn: "Cái gì mà đi lạc! Dùng từ kiểu gì thế!"

Cô gái liếc nhìn ra sau: "Hi hi, không trách anh được. Còn dẫn theo chị Vera với Tiểu Vu nữa chứ."

Rồi đưa cho mỗi người một nắm hạt điều.

"Tiểu Nhiễm." Vera chào cô gái, rồi nói với Vu Cẩn: "Tuyển thủ theo chủ nghĩa cơ hội. Đặc biệt giỏi ẩn nấp, còn được gọi là xe tăng tàng hình của Phong Tín Tử, có lần cô ấy giấu hết đồ ăn, đợi các tuyển thủ khác chết đói hết rồi, trốn một mình trên cây sống đến cuối cùng."

Tiểu Nhiễm cười híp mắt, đưa thêm cho Vu Cẩn một nắm hạt điều, ánh mắt trìu mến: "Tiểu Vu, chị đút cho em ăn nhé..."

Vu Cẩn ngơ ngác, bị Caesar kéo đi: "Đi thôi đi thôi, hòm mật mã, hòm mật mã!"

Vera nhướng mày, khí thế bức người.

Tiểu Nhiễm hừ một tiếng, nhét hạt điều vào miệng: "Keo kiệt, lúc trước cô làm khán giả đâu có nói thế! Còn bảo có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sau đó lại đuổi hết fan CP –"

Vera từ từ giơ tay lên. Tiểu Nhiễm ậm ừ, đi đến bên cây đàn piano.

Bản nhạc "Tụng ca" được đặt trên giá, sau khi Caesar dọn dẹp xong, tiếng đàn du dương vang lên.

Bản nhạc kinh điển này của nước Pháp đã phát huy đến cực điểm phong cách hùng hồn trong âm nhạc của Lully, năm bè, dàn hợp xướng thu nhỏ trên những phím đàn đen trắng, chậm rãi chảy trôi dưới những ngón tay của Vu Cẩn.

Thiếu niên tập trung ánh mắt nhìn. Dưới bản nhạc có dòng chữ nhỏ ghi lời hát của dàn hợp xướng vào thế kỷ 17.

Chúng con tôn thờ Người.

Cả thế giới đều ngưỡng mộ Người

Tiếng đàn vang vọng khắp tòa lâu đài cổ kính, bắt đầu từ phòng suite của nhà vua.

Caesar và Tiểu Nhiễm đồng loạt sáng mắt lên: "Hòm mật mã hiện ra rồi!"

Hồn ma Lully lại bị kinh động, từ bỏ ý định tự kỷ, xua đuổi tất cả những thực tập sinh đến gần cây đàn piano. Trong hành lang phòng tranh, Ngụy Diễn giơ thanh đại đao, cướp được một tấm thẻ bài mới từ tay thực tập sinh cấp C đang run rẩy, chăm chú đọc manh mối trên mặt thẻ.

Ngoài phòng đăng quang, Tá Y cuối cùng cũng hoàn thành phó bản, đang tìm kiếm thẻ bài tiếp theo. Minh Nghiêu bỗng nhiên chạy như bay trên hành lang chiến tranh, đồng đội bị cậu ta dọa sợ: "Chạy nhanh thế... Cậu không đói à?" Minh Nghiêu vui vẻ: Tôi vừa nhìn thấy đội trưởng!"

Ở Petit Trianon, Văn Lân bị Tần Kim Bảo cướp mất vật phẩm nhiệm vụ, an ủi đồng đội đang khóc: "Đừng sợ, sẽ có thẻ bài thôi."

Phòng hòa bình Versailles.

Sở Sở vừa xách váy vừa nịnh nọt Vệ Thời, nắm bắt mọi cơ hội lấy lòng đại thần: "Cao tay quá! Tuyệt vời! Đỉnh chóp! Em đã sắp xếp xong ở Grand Trianon rồi, ném những thẻ bài thiếu người đến Versailles, đợi các tuyển thủ chui đầu vào lưới, đây gọi là câu cá – à không, đánh cá, đánh cá!"

"Có những tuyển thủ này giúp đỡ, kế hoạch lớn của chúng ta nhất định sẽ thành công ha ha ha! – Ơ, lại chơi đàn nữa à?"

Vệ Thời ra hiệu: "Im lặng."

Ánh nắng bao trùm mặt đất, cung điện Versailles bừng sáng. Tiếng đàn chậm lại trước khi lên đến cao trào, phím đàn mạnh mẽ, bốn nốt nhạc truyền thống ca ngợi Chúa vang lên –

Cầu xin Người cứu rỗi chúng con.

Người ngự trị trong vinh quang vĩnh cửu.

Rắc. Hòm mật mã hoàn toàn hiện ra. Caesar nhanh tay chộp lấy trục xoay chữ cái, ghép thành từ theo thứ tự trên tờ giấy Vera đưa.

le Roi Soleil, Vua Mặt Trời.

Hồn ma đang trách móc Caesar bỗng khựng lại, chậm rãi quay sang nhìn dòng chữ. Miệng ông ta mấp máy, như đang lẩm bẩm.

Thậm chí ông ta còn quên cả việc đuổi các thực tập sinh, Caesar lấy thẻ bài màu xanh nhạt trong hòm mật mã đi cũng không để ý.

Vu Cẩn ngẩng đầu nhìn Lully. Nhạc công cung đình thế kỷ 17 đang hát theo bản nhạc "Tụng ca".

Đoạn nhạc cuối cùng hòa vào khẩu hình của nhạc sĩ.

Người là chỗ dựa vĩnh cửu của con.

Đức vua quang vinh, xin đừng bao giờ để con lạc lối.

Nhạc công cung đình nhìn về phía sảnh Apollo, nơi Louis XIV từng ở lại lâu nhất. Có lẽ ông ta nhìn thấy cậu bé Louis ngày nào còn rụt rè nhận đôi giày khiêu vũ từ tay mình, lưu luyến nhìn mình trước mỗi buổi biểu diễn, có lẽ ông ta nhìn thấy Vua Mặt Trời tiếp kiến muôn dân ở Versailles.

Nhạc sĩ bước đến trước cây đàn piano, đôi bàn tay già nua trong suốt hòa vào tiếng đàn của Vu Cẩn. Hai đoạn nhạc cuối cùng lặp lại.

Đức vua quang vinh, xin đừng bao giờ để con lạc lối.

Hồn ma mờ dần rồi biến mất. Phó bản Lully hoàn thành.

Caesar nhận được thẻ nhân vật Jean–Baptiste Lully, Tiểu Nhiễm vui vẻ chia cho Vu Cẩn và Vera một nửa số hạt điều còn lại: "Ăn đi ăn đi, tốt cho thận lắm!"

Vera nhướng mày, miễn cưỡng nhận lấy, sau một ngày đêm, tất cả các tuyển thủ đều đói meo rồi.

"Tìm một vòng chỉ thấy toàn đồ ăn vặt," Tiểu Nhiễm thở dài: "Chắc phải đến vũ hội mới có đồ ăn tử tế."

Lúc này Vu Cẩn mới nhớ ra trong túi mình còn một tấm thiệp mời khiêu vũ, thời gian là đêm ngày 5/9/1680. Lịch trên cây đàn piano dừng lại ở ngày 4/9/1680.

"Còn một ngày một đêm nữa." Vu Cẩn đưa thẻ bài họa sĩ Lemoyne cho Vera, xét về độ an toàn, sức chiến đấu của Vera cao hơn cậu nhiều, thích hợp để bảo vệ vật phẩm quan trọng của phó bản.

Vera nhận lấy, mở thiệp mời khiêu vũ ra, dòng chữ đã thay đổi một chút.

Thiệp mời (đã kích hoạt) thành giấy mời, họa sĩ đứng đầu triều đình Vera, cùng bạn nhảy Vu Cẩn.

"Thiệp mời được kích hoạt rồi! Còn có danh hiệu nữa." Vera ngạc nhiên.

Vu Cẩn suy nghĩ một chút, cũng không bất ngờ: "Thẻ thân phận là chìa khóa để vào vũ hội. Nếu trước khi vũ hội bắt đầu, cả đội vẫn chưa cướp được thẻ bài –" Cậu khựng lại: "Rất có thể sẽ bị chặn ở cửa."

Vera nghĩ ngợi: "Sau khi những phó bản đầu tiên kết thúc, việc tranh giành thẻ bài sẽ càng thêm khốc liệt."

Vu Cẩn gật đầu, chưa kịp nói gì thì Vera đã quyết định: "Chúng ta phải lấy thêm một thẻ nhân vật nữa, đề phòng bất trắc."

Vu Cẩn cũng không phản đối, tuy nhìn thiệp mời, cậu hoàn toàn có thể đi cùng Vera. Nhưng một ngày một đêm còn lại hoàn toàn có thể dùng để tiếp tục tích lũy vật tư cho đội.

Con số trên đồng hồ đã giảm xuống 322.

"Lúc đầu tuyển thủ chỉ có nắm đấm, sau đó có trường kiếm, đao, một số phó bản đặc biệt còn có súng shotgun." Vu Cẩn giải thích: "Tốc độ loại trừ sẽ ngày càng nhanh. Chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy thẻ bài phó bản tiếp theo."

Sau khi ăn xong hạt điều, việc đầu tiên hai người làm là tránh đám đông, kiểm tra phòng chứa đồ của nữ chiến binh mặc giáp cầm kiếm. Ngoài dự đoán của họ, ngay cả thanh đại đao lấy được từ phó bản Napoleon cũng không địch lại được thanh trường kiếm bá đạo kia. Vu Cẩn đành phải nhốt nữ chiến binh vào phòng lại.

"Thẻ bài màu tím vẫn chưa được kích hoạt, mặt thẻ trống trơn," Vu Cẩn nói: "Dù sao thẻ tím cũng khó hơn thẻ xanh."

Trong hai tiếng sau đó, hai người lục tung mọi ngóc ngách để tìm thẻ bài, cuối cùng Vera với thị lực tuyệt vời đã nhặt được một tấm dưới chân bàn. Tấm thẻ màu vàng sáng bóng, mặt thẻ trống trơn.

"Nếu để ở đây, đáng lẽ phải bị người ta phát hiện từ sớm chứ..." Vera suy nghĩ.

Theo quy trình của chương trình, một khi có tuyển thủ nhặt được thẻ bài trong cùng một phó bản, ban tổ chức sẽ sử dụng nhiều cách, bao gồm cả hồn ma, để thúc giục các thực tập sinh khác lấy thẻ bài, kích hoạt manh mối phó bản.

Vu Cẩn cũng không sốt ruột, thẻ bài manh mối đã có trong tay, cậu tranh thủ thời gian chợp mắt một lát.

Hai tiếng sau, Vera tỉnh dậy, hít hít mũi: "Thơm quá." Rồi nhìn mặt thẻ bài, vẫn trống trơn.

Hai tiếng tiếp theo đến lượt Vu Cẩn ngủ bù, Vera canh gác. Đến gần chiều, Vu Cẩn dụi mắt tỉnh dậy, suýt nữa thì sặc. Mùi hương ngọt ngào tràn ngập căn phòng, như thể vừa lật đổ 10 chiếc bánh sinh nhật. Mặt thẻ bài trên bàn vẫn chưa thay đổi –

Thấy Vu Cẩn tỉnh dậy, Vera mỉm cười nhìn cậu chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng sau giấc ngủ.

"Mùi hương tỏa ra từ thẻ bài, chắc là khoảng 3 tiếng trước." Vera cẩn thận nghiên cứu cấu tạo của thẻ bài, chỉ vào khe hở giữa hai mặt: "Chỗ này có một lớp lót, hai mặt đều được sơn chống thấm nước, bên trong chắc là tinh dầu, được kích hoạt khi nhận được mệnh lệnh nào đó."

Vu Cẩn nhận lấy thẻ bài. Mặt thẻ không có nhạc phổ, cũng không có tranh sơn dầu. Manh mối của thẻ bài này chỉ dành cho khứu giác.

"Thẻ bài nước hoa." Vu Cẩn nói.

Nghỉ ngơi xong, hai người nhanh chóng đến thư viện trước khi mặt trời lặn.

Trong ngũ quan, khứu giác là giác quan mà con người ít phụ thuộc nhất, thậm chí có thể sống bình thường khi mất khứu giác, nên rất khó đoán biết thông tin từ thẻ bài nước hoa. Ngay cả Vera, người am hiểu về nước hoa, cũng chỉ phân biệt được một hai mùi.

"Hương giữa và hương cuối đều có mùi thảo mộc, ngọt gắt, hương đầu hình như có chanh, chua chua vài giây rồi hết, tầng hương không rõ ràng lắm, nhưng xét đến kỹ thuật điều chế nước hoa của thế kỷ 17 thì cũng dễ hiểu..." Vera vừa hít hà phân tích, như thể đang làm beauty blogger, vài giây sau cô kết luận: "Hoa cam, nước hoa nữ."

Vu Cẩn đẩy cửa phụ của thư viện, nói thêm: "Chưa chắc, nhà vua cũng dùng nước hoa hương hoa cam. 'Nước hoa Paris hầu tước Vua Mặt Trời' mà Louis XIV thường dùng chính là hoa diên vĩ – biểu tượng của hoàng gia."

Vera ngơ ngác: "Nhà vua dùng hương hoa cam? Không phải hương gỗ à?"

Vu Cẩn lẩm bẩm tài liệu bổ sung sau giờ học: "Hương gỗ là yêu cầu về mùi hương nam tính của thẩm mỹ chủ đạo sau thế kỷ 20. Thời Louis XIV, tắm rửa bị coi là 'không sạch sẽ, sẽ gây bệnh', ngay cả nhà vua cả đời cũng chỉ tắm ba lần, quý tộc Pháp dựa vào hương hoa để che giấu mùi cơ thể."

Vera ôm bụng: "Ọe –"

Cuối cùng hai người cũng tìm thấy kệ sách "Nước hoa".

Nhờ hai lần hợp tác trước đó, Vu Cẩn và Vera phân công rõ ràng, mỗi người tìm kiếm một bên kệ.

"Từ 'nước hoa' trong tiếng Phạn trùng với từ 'thuốc độc'..." Vera rút một quyển sách dễ thấy nhất trên kệ, đọc một dòng rồi ném lại, càu nhàu: "Chẳng có thông tin gì về bối cảnh, chẳng lẽ thẻ bài này là tình nhân nhỏ bé độc ác xinh đẹp tuyệt trần của Vua Mặt Trời?"

Vu Cẩn ngẩng đầu lên, đọc sách trên kệ: "Nước hoa, mưu sát... Sao quyển này lại ở đây?" Cậu cũng đặt sách lại, thấy Vera tò mò, bèn đọc tóm tắt: "Tiểu thuyết thế kỷ 19, lấy bối cảnh nước Pháp dưới sự cai trị của hoàng gia Bourbon, à," Tai Vu Cẩn đỏ bừng: "Hung thủ giết 12 cô gái trẻ có mùi hương quyến rũ, điều chế ra loại nước hoa dục vọng hoàn hảo nhất."

Vera nhận xét: "Nghe thú vị đấy."

Rồi cô rút quyển thứ ba ra: "Nhà vua tự tay pha chế nước hoa, hương thơm đặc biệt do gia đình hầu tước Paris cống nạp rất được Louis XIV yêu thích, nhà vua thậm chí còn thiết kế phòng pha chế nước hoa ở Grand Trianon, đặt tinh dầu, nguyên liệu và rất nhiều sách –"

Hai người khựng lại.

"Manh mối ở Grand Trianon."

––––––––––

Hoàng hôn sắp buông xuống, hai người nhanh chóng thu thập vật tư, vũ khí rồi lên đường đến Grand Trianon. Grand Trianon cách cung điện Versailles khoảng 20 phút đi bộ, con đường đi qua khu đất hoàng gia và nhánh sông của kênh đào, Vu Cẩn còn thò đầu ra nhìn chuồng ngựa của nhà vua.

Một tấm thẻ xanh lá cây nằm trên đất, chú ngựa đang hí vang, như đang nhắc nhở tuyển thủ hãy chú ý đến nó.

"Là ngựa thật, không phải hình chiếu." Vera nói: "Cuối cùng ban tổ chức cũng chịu chi –"

Trước khi màn đêm buông xuống, Grand Trianon được xây bằng đá cẩm thạch màu đỏ nhạt cuối cùng cũng hiện ra. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, cỏ xanh mướt, Vu Cẩn lại ngẩn người, không biết anh đang ở đâu.

"Sao thẻ bài Grand Trianon lại ở Versailles?" Vu Cẩn vẫn đang suy nghĩ: "Hình như... không có tuyển thủ nào khác ở đây."

Vera dựa vào thông tin trong sách, đi khắp tòa nhà màu trắng sữa này, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng pha chế nước hoa. Dưới ánh hoàng hôn êm dịu, hai người đẩy cửa bước vào. Vera khẽ hít vào một hơi.

Nơi này gần như là thiên đường trong mơ của mọi cô gái. Thảm lông cừu mềm mại trải trên sàn, những chiếc lọ được sắp xếp trên giá, hàng trăm loại tinh dầu được đựng trong lọ thủy tinh, ngoài ra còn có vô số loại nước hoa hồng, kem dưỡng da mặt, nước hoa tinh khiết –

Vu Cẩn cố gắng ngăn Vera lại: "Đừng bôi lên mặt, Crowson có thể làm mọi chuyện, ai biết trong đó là cái gì!"

Vera đành phải từ bỏ: "Thế kỷ 17 đã có những thứ này rồi sao..."

Vu Cẩn gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, nước Pháp là kinh đô thời trang mà."

Hai người lại phân công nhau, Vu Cẩn kiểm tra sách, Vera đối chiếu các loại tinh dầu để phân biệt mùi hương trên thẻ bài: "Đúng rồi, hương đầu có chanh, hương giữa là hoa nhài tím, hương cuối là hổ phách."

Vu Cẩn lướt ngón tay trên trang sách, nhanh nhảu nói: "Louis XIV, nước hoa của Vua Mặt Trời là hoa diên vĩ, kết hợp nhựa cây với cam bergamot, Louis XV thích mùi long diên hương nồng nàn. Hoàng hậu Maria Theresa thích hoa hồng, phu nhân Maintenon thích gỗ đàn hương, còn hoa nhài và thảo mộc là mùi hương yêu thích của phu nhân Montespan..."

Vu Cẩn khựng lại.

Vera nhanh chóng phản ứng: "Đúng rồi, hoa nhài tím. Là Montespan... Khoan đã, phu nhân này là ai?"

Vu Cẩn nhìn trang sau: "... Tình nhân được Louis XIV sủng ái, người đẹp nhất nước Pháp."

Vera ồ lên một tiếng: "Người đẹp nhất – khoan đã, ai ở ngoài đó?"

Vu Cẩn cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, ngạc nhiên quay đầu lại.

Mười lăm phút trước, Grand Trianon rõ ràng không một bóng người –

Bóng người cao lớn, vạm vỡ dựa vào cửa. Vu Cẩn vội vàng chỉnh lại mái tóc xoăn. Vera không thở nổi, theo phản xạ đứng chắn trước mặt Vu Cẩn.

Sở Sở ôm một chồng thẻ bài chạy đến từ cuối hành lang: "Có người nhặt được thẻ bài rồi! Chúng ta bắt được cá rồi! Xem nào, bắt được gì đây... Ôi chao, một con cá Tiểu Vu!"

Vệ Thời dựa vào cửa, liếc nhìn Sở Sở.

Sở Sở vội vàng đứng nghiêm: "Chị Vera, Vu Cẩn, thẻ bài của hai người là ai?"

Từ bỏ chống cự đi! Hai người bị đại thần bao vây rồi! Tất cả manh mối của Grand Trianon đều nằm trong tay anh Vệ!

Sở Sở đang định thưởng thức biểu cảm hoảng hốt của Vu Cẩn, bỗng nhiên thấy cậu mỉm cười dịu dàng với Vệ Thời. Nhưng Vu Cẩn lập tức lấy lại tinh thần, bày ra tư thế phòng vệ.

Sở Sở dụi mắt, tiếp tục ồn ào: "Chị Vera ơi, là ai thế, là ai thế?"

Vệ Thời: "Montespan."

Sở Sở ngơ ngác: "Ai cơ?"

Vu Cẩn cuối cùng cũng hiểu ra, thẻ bài hai người tìm thấy dưới chân bàn không thuộc về cung điện Versailles, nên manh mối mới chỉ thẳng đến Grand Trianon. Mà toàn bộ Trianon đều là bẫy của anh.

Anh có thể đến đây, chắc chắn là có lợi thế trong tay. Vu Cẩn thẳng thắn thành thật, hai đội không ở cùng một phó bản, không phải đối thủ, tất nhiên có thể giao dịch.

"Montespan, tình nhân của Louis XIV." Vu Cẩn bình tĩnh nói.

Vệ Thời: "Tình nhân của ai?"

Vu Cẩn ngẩn người, lặp lại: "Louis XIV..."

Vệ Thời vẫy tay, Sở Sở vội vàng tìm kiếm trong bộ bài. Vu Cẩn và Vera suýt nữa thì hoa mắt – sao người này có nhiều thẻ bài thế?

Sở Sở cung kính đưa một tấm thẻ tím cho Vệ Thời.

"Lại đây." Vệ Thời hất hàm về phía Vu Cẩn, lạnh lùng nói.

Vu Cẩn – người đẹp nhất nước Pháp Montespan – không hề đi qua, ngược lại còn lùi lại hai bước.

Vệ Thời giơ mặt thẻ bài màu tím ra, ý bảo Vu Cẩn mau đến. Bức chân dung quen thuộc được khắc trên mặt thẻ, thậm chí còn xuất hiện trong nhiều sách giáo khoa lịch sử – Louis XIV.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro