Chương 8: Nỗi nhớ nhung khó kiềm nén.
Chương 8: Nỗi nhớ nhung khó kiềm nén, mỹ nhân chủ động tìm tới Ngự Thư Phòng bị đụ, đụ từ trên ghế lên tới trên bàn.
Editor: bevitlangthang
Ngày hôm sau Vân Diễn không còn dám ra cửa, y cố gắng không nhúc nhích nhiều, yên tĩnh đọc sách. Nhưng đọc một hồi rồi lại thất thần, đặc biệt là vào cơm trưa, liên tục nhìn về phía cửa.
Nhược Tang thấy y thất thần, liền nói: "Công tử đừng nhìn nữa, hôm nay bệ hạ lâm triều xong bận chuyện công vụ, trực tiếp dùng bữa trưa ở Ngự Thư Phòng rồi, nghe nói bận đến khuya lận."
"Ừ." Vân Diễn gật đầu, thất thần bỏ đồ ăn vào miệng, thất thần đến phát ngốc.
Cuối cùng Nhược Anh không chịu được nữa, nói với Vân Diễn nói: "Nếu công tử nhớ bệ hạ, vậy thì đi đến Ngự Thư Phòng gặp bệ hạ đi, dù sao cũng không xa lắm."
"Nhớ gì mà nhớ......" Vân Diễn đỏ mặt, cầm quyển sách lên xem một lần nữa.
Tới chiều tối y lại nhét ngọc thế vào trong, lỗ lồn ngứa ngáy lại làm y nghĩ đến Thường Khâm, cơ thể y nhớ, lòng y cũng nhớ. Vân Diễn bực mình bản thân không biết cố gắng, nhưng thật sự không còn cách nào hết.
Thế là Vân Diễn phân phó phòng bếp làm mấy món, rồi lại nấu trà sữa, chuẩn bị xách hộp đồ ăn đem đến Ngự Thư Phòng.
Quá trình đi đường cũng cực kỳ tra tấn, khó khăn lắm mới tới được cửa Ngự Thư Phòng, thị vệ ngoài cửa nói rằng bệ hạ không cho người trong hậu cung tới đây.
Vân Diễn thất vọng nhìn vào trong, vừa chuẩn bị xoay người về điện, Triệu Đức Toàn bên cạnh hoàng đế đi ra, nói với Vân Diễn rằng: "Bệ hạ nghe nói thất tử đến, mời thất tử vào trong."
Đối với chuyện mình được đối xử đặc biệt, trong lòng Vân Diễn không khỏi cảm thấy hân hoan, y sai hạ nhân về điện, còn mình đi theo Triệu Đức Toàn vào Ngự Thư Phòng, thậm chí phía dưới chịu đựng tra tấn cũng không còn khó chịu đến vậy nữa.
Người đàn ông còn đang phê duyệt tấu chương trước bàn sách, Triệu Đức Toàn đưa người tới xong liền lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thường Khâm thấy Vân Diễn tới, hắn ngẩng đầu lên nói: "Còn hai tấu nữa là phê xong rồi, ngươi ngồi trước đi."
Vân Diễn trả lời một tiếng, đặt hộp đồ ăn lên bàn gỗ dài trên giường, mới vừa ngồi xuống, ngọc thế bên trong liền đâm sâu vào một chút. Y hừ nhẹ thành tiếng, siết chặt góc bàn, mong muốn giảm bớt khoái cảm bất ngờ ập đến.
Đương nhiên là Thường Khâm đã nghe thấy rồi, trong lòng hắn biết rõ, không nói gì thêm, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Khi người đàn ông làm việc cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt càng thêm kiên nghị. Vân Diễn nhìn hắn trong chốc lát, rồi mở hộp đồ ăn lấy tách trà sữa bằng sứ ra ngoài, đi tới đặt trên bàn sách.
"Vẫn còn ấm, nhân lúc còn nóng bệ hạ uống liền đi ạ."
Thường Khâm khép lại tấu chương đã phê xong, bưng tách sứ lên uống một nửa, sau đó cười nói: "Đúng thật là trẫm có chút đói bụng."
Sau đó hắn sai hạ nhân lấy tấu chương đi, Thường Khâm cùng dùng bữa với Vân Diễn, thấy đều là món hắn thích ăn, Thường Khâm cười nói: "Sao hôm nay chăm sóc quá vậy? Là nhớ trẫm sao?"
Vân Diễn quay đầu đi không nhìn Thường Khâm, cho đến khi Thường Khâm ăn được một phần ba chén cơm mới gật đầu một cái thật nhẹ, nhỏ giọng 'dạ' một tiếng.
Vân Diễn vừa mới bị con đĩ tình yêu bắn trúng, mặc dù tính y lạnh nhạt nhưng cũng không ngoại lệ, đến cùng vẫn là nhớ lang quân.
Trong lòng Thường Khâm thoải mái cực kỳ, vốn định chờ thêm mấy ngày nữa rồi mới đi gặp Vân Diễn, nhưng hắn cũng sợ chưa được đến mấy ngày mình đã không chịu nổi muốn đi Ngưng Tuyết Các tìm người. Không ngờ bé mỹ nhân của hắn lại tới nhanh như vậy.
Đợi đến khi hai người ăn cơm xong rồi kêu hạ nhân dọn dẹp xong xuôi, cuối cùng Thường Khâm chịu không nổi ôm Vân Diễn vào lòng, ôm y ngồi trên ghế rộng trước bàn làm việc, để y ngồi trong lòng mình.
Mặc dù Vân Diễn cũng không tính là lùn, nhưng cơ thể y thật sự có chút gầy yếu, hắn bế y ngồi vào lòng cũng không tốn quá nhiều sức. Thường Khâm thầm nghĩ, sau này phải bồi bổ cơ thể cho Vân Diễn thật tốt.
Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt đó là đút no cái miệng nhỏ phía dưới.
"Bé Diễn Nhi nhớ trẫm, vậy lỗ lồn của bé Diễn Nhi có nhớ trẫm không? Có ngoan ngoãn nhét ngọc thế vào không?"
Vân Diễn đỏ mặt vùi đầu vào cổ Thường Khâm, sau đó mới gật đầu.
"Ngoan lắm." Thường Khâm nghiêng đầu hôn lên tai Vân Diễn, vén vạt áo y lên muốn cởi quần y.
Vân Diễn có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu, "Bệ hạ...... Ở đây sao?"
"Bệ hạ ở đây này." Thường Khâm vừa ghẹo vừa cởi quần ngoài của Vân Diễn đi, cách một chiếc quần lót ẩm ướt xoa nắn hòn le, "Yên tâm, không có sự cho phép của trẫm, không có ai tiến vào được đâu."
Vân Diễn thở hổn hển run nhẹ, thấy Thường Khâm nói vậy cũng thoáng thả lỏng, mặc cho Thường Khâm trêu đùa.
"Lúc trước còn nói không cho phép trẫm chạm vào, bây giờ cho lại rồi hả?" Thường Khâm cố ý đẩy ngọc thế vào sâu trong lồn y, ép Vân Diễn hừ thành tiếng.
Vân Diễn u oán liếc nhìn Thường Khâm một cái, không tình nguyện mà lẩm bẩm nói: "Ưm...... Bệ hạ có bằng lòng không?"
"Sao lại không bằng lòng?" Thường Khâm hôn lên chóp mũi Vân Diễn, cởi quần lót y ra, móc lấy vòng khoen thọc vào rút ra có quy luật.
"A...... Bệ hạ, hai ngày trước, còn...... Ưm...... Vân Diễn cho rằng, bệ hạ không muốn...... Tới, Ngưng Tuyết Các nữa......"
Nước sốt tí tách tràn ra ngoài, thấm ướt vạt áo, hiển nhiên là được thoả mãn, giọng nói của Vân Diễn cũng trở nên mềm mại theo.
"Hai ngày trước? À......" Khoé môi Thường Khâm cong lên một độ cong ác liệt, ngón tay móc lấy vòng khoen dùng sức đẩy ngọc thế vào sâu bên trong, làm lỗ lồn run rẩy phụt ra một bãi nước dâm, "Bé yêu của ta...... Không lẽ cưng, là đang ghen?"
Vân Diễn thở dốc một hồi mới mở miệng: "Không, không phải......"
"Hửm? Không phải sao?" Thường Khâm ôm mặt Vân Diễn để y đối diện với mặt hắn, ý bảo y xoay người dạng hai chân ngồi trên người mình, may mà ghế dựa cũng đủ rộng, "Vậy ngươi nói thật cho trẫm biết, vì sao người biết hành trình hai ngày trước của trẫm?"
Vân Diễn nhấp môi, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "...... Vậy cũng không phải là ghen."
Thường Khâm vừa nói "Khẩu thị tâm phi*" vừa khẽ cười cởi đai lưng Vân Diễn, đẩy quần áo y ra, nhìn thấy bên trong mặc chiếc yếm màu xanh ngọc, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Có điều...... Trẫm biết bé Diễn Nhi rất nghe lời. Tới, tự mình cởi yếm ra."
*Nói một đằng nghĩ một nẻo
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.
Bây giờ quần áo trên người Vân Diễn nửa cởi nửa mặc, nhưng dây yếm là loại cột phía sau cổ và lưng, thật ra cũng không ảnh hưởng gì lắm. Thế là Vân Diễn đỏ mặt, chậm rãi cởi yếm ra, lộ ra một cặp vú trắng như tuyết.
Trên yếm mơ hồ có hai vệt nước, lúc này núm vú cũng gắng gượng cứng thẳng, giống như là đợi người tới hái. Đương nhiên Thường Khâm cũng không khách sáo, hắn gom hết tóc đen của Vân Diễn vén ra sau, sau đó khẽ hôn một cái lên đầu ti, cơ thể bé yêu cũng vì thế mà hơi run nhẹ một chút.
Thường Khâm cảm thấy như vậy cực kỳ thú vị, thế là hắn hôn một chút, rồi liếm một chút, chơi hai viên núm vú đến đỏ bừng, Vân Diễn cũng bị khiêu khích mà run rẩy, làm hai bầu vú cũng run rẩy theo, trong miệng cũng thường xuyên tràn ra tiếng ngâm khẽ.
Con cặc dưới háng Thường Khâm đã sớm ngẩng đầu, mặc dù được bú sữa nhưng cũng không giảm bớt được sự khô ran trong miệng hắn, thế là hắn giọng khàn khàn nói: "Giúp trẫm cởi đai lưng."
Vân Diễn làm theo, cởi đai lưng cho Thường Khâm, còn giúp hắn cởi quần ra một chút, con cặc dự tỡn gấp không đợi được bật ra ngoài. Nhìn đồ vật quen thuộc, có lẽ nó đã khắc sâu trong mộng xuân của y, Vân Diễn theo bản năng cầm nó trong tay, sục lên xuống một lần, còn tự giác rút ngọc thế trong lồn mình ra.
Thường Khâm hơi nhíu mày một chút, nhận lấy ngọc thế rồi ôm eo Vân Diễn lên, để y dựa sát vào lòng mình, rồi cầm ngọc thế ướt dầm dễ từ từ nghiền nát lỗ đít phía sau.
Lỗ đít đã từng có kinh nghiệm nên không hề kháng cự, chậm rãi nuốt ngọc thế vào trong, cho đến khi toàn bộ ngọc thế đi vào hết, chỉ lộ ra vòng khoen bên ngoài, mà sắc mặt Vân Diễn cũng không lộ sự khó chịu, thậm chí ngọc thế đi vào vị trí nào đó y còn run rẩy một chút, gậy thịt phía trước cũng cứng lên.
"Cơ thể của bé Diễn Nhi đúng là trời sinh là để đụ mà." Thường Khâm vừa lòng cười cười, nắm lấy con cặc của mình đâm bên ngoài lỗ lồn, mà Vân Diễn cũng phối hợp nâng eo lên, để con cặc hắn thuận lợi tiến vào.
Lỗ lồn được ngọc thế chăm sóc ba ngày đã trở nên ướt đẫm mềm ấm, khi ăn cái thứ khiến người ta sợ hãi này vào cũng thuận lợi một ít, hầu như nguyên cả cây đều được cắm vào trong.
Vân Diễn nhắm mắt lại khó nhịn ngẩng đầu lên, "A, bệ hạ, chật quá......"
Thường Khâm chỉ cảm thấy phía dưới mình có một ngọn lửa nóng bùng lên, hắn ôm người bắt đầu tàn nhẫn địt vào rút ra "Sao thế? Bé Diễn Nhi thích sao?"
Khoái cảm dày đặc mãnh liệt kéo đến, hai tay Vân Diễn đặt trên vai Thường Khâm, phối hợp với động tác của hắn mà nhấc lên ngồi xuống, "A ưm, thích...... Vân Diễn thích......"
Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Thường Khâm đạt được sự thoả mãn mãnh liệt đến thế, không có tiếng nịnh hót, không có người giả bộ hùa theo, chỉ đơn thuần thích hắn và gậy thịt của hắn mà thôi.
Lòng Thường Khâm nóng lên, động tác cũng càng thêm tàn bạo, hắn bắt một bên bầu vú nẩy lên nẩy xuống trước mặt mình, dùng sức liếm mút nó vào miệng.
"A! Bệ hạ......" Trước ngực tê dại cùng khoái cảm mãnh liệt phía dưới, Vân Diễn cũng nhịn không được mà chủ động ưỡn ngực đưa vú vào miệng Thường Khâm, y còn chủ động nhấc eo lên xuống nuốt con cặc vào lồn.
Bộ dáng lạnh nhạt ngày xưa đã không còn thấy tăm hơi, bây giờ nhìn mị thái của y chủ động đòi đụ không còn nghi ngờ gì nữa đã lấy lòng Thường Khâm, hắn bóp eo Vân Diễn cùng nhau di chuyển, thỉnh thoảng còn kéo vòng khoen dưới đáy ngọc thế, làm lỗ đít cũng nếm được chút ngon ngọt.
Không bao lâu Vân Diễn liền run rẩy bắn ra một lượng nước sốt cực lớn, theo động tác giao hợp mà chảy xuống, dính ướt tấm đệm phía dưới, sữa cũng chảy vào miệng Thường Khâm, hắn lập tức uống sạch sẽ không chừa một giọt nào.
Thường Khâm vươn tay về phía trước đẩy sách trên bàn sang một bên, chừa ra một khoảng trống, hắn ôm Vân Diễn đứng lên, đặt y trên bàn sách, nâng hai chân y lên đặt trên eo mình, sau đó điên cuồng đụ mạnh vào trong rồi rút ra.
Cơ thể tuyết trắng của bé yêu lộ rõ lọt thỏm vào trong mớ quần áo tán loạn phía dưới, khuôn mặt ửng hồng, con mắt nửa híp nửa mở, trong miệng phát ra tiếng kêu rên uyển chuyển, lỗ lồn hồng nộn phía dưới phun ra nuốt vào con cặc tối màu của người đàn ông, nước sốt tí tách chảy xuống dưới, hình ảnh ướt át đến cực điểm.
"Trẫm cũng nhớ Diễn Nhi." Thường Khâm cúi xuống hôn lên trán Vân Diễn một cái, sau đó dùng sức địt mạnh vào trong lỗ lồn đầy nước.
Vân Diễn cảm thấy phía dưới và lòng mình đều được lấp đầy, khoé mắt cũng vì thế mà tràn ra nước mắt sinh lý. Y giơ tay ôm lấy cổ Thường Khâm, chủ đông phủ môi mình lên môi hắn, trao đổi một nụ hôn thật sâu thật ướt át.
Động tác này làm Thường Khâm càng thêm hưng phấn, hắn ôm y dùng sức địt mạnh vào trong, quy đầu đâm đến miệng tử cung như muốn chen lấn vào trong, sức mạnh lớn đến mức thậm chí muốn chen chúc với ngọc thế bên trong lỗ đít, khoái cảm như thuỷ triều ồ ạt kéo đến như muốn nhấn chìm Vân Diễn.
Y đắm chìm trong dục vọng rên rỉ thành tiếng: "Bệ hạ, bệ hạ...... Ư a...... Không được......"
Vào một cú địt mạnh nào đó, quy đầu cọ vào thịt mềm bên trong lỗ lồn, đồng thời ngọc thế cũng chạm đến một chỗ nhô lên, Vân Diễn ngửa đầu về phía sau, ngâm nga một tiếng, gậy thịt và lỗ lồn đồng thời bắn tinh, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Thường Khâm đụ đến nổi hai mắt đều đỏ bừng, hắn bị luồng nước sốt nóng hổi tưới vào con cặc phía dưới, sau đó lập tức địt mạnh vào lồn thêm mấy chục cái, rồi mới bắn tinh vào trong.
Cơn sảng khoái tột cùng làm hai người sướng rơn một hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại, nhưng Thường Khâm vẫn còn tỉnh táo một chút. Khi con cặc bắn xong rời khỏi lỗ lồn, 'póc' một tiếng, hỗn hợp đục dịch và mật nước liền chảy ra ngoài rồi rơi xuống đất.
Sau khi Vân Diễn phục hồi sau cơn cao trào y vẫn còn đang thở hổn hển, cả người đều là nước với nước, cơ thể lộ ra một tầng ửng hồng. Thường Khâm bế y lên ngồi vào ghế một lần nữa, lấy khăn mang theo bên mình giúp y lau bướm, rồi mặc xiêm y vào cho y, nhưng hắn cũng không mặc yếm vào cho Vân Diễn, mà là cất vào trong ngực mình.
Sau đó Thường Khâm tìm được áo khoác phủ lên người Vân Diễn, rồi cúi người bế thốc y lên đi ra ngoài.
Vân Diễn tỉnh táo lại rồi ôm cổ Thường Khâm nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, em tự mình đi được rồi......"
Thường Khâm cúi đầu hôn lên mặt Vân Diễn, sung sướng nói: "Bộ định đi cà nhắc hả, còn chảy nước ròng ròng trên đường đi nữa?"
Vân Diễn xấu hổ đấm vào vai Thường Khâm một cái, chôn mặt vào trong ngực hắn, không nói một lời.
Thường Khâm phát hiện đứa nhóc này khi xấu hổ rất thích biến mình thành con đà điểu, thú vị thật sự.
Khi đi đến bên ngoài Ngự Thư Phòng, Thường Khâm phân phó Triệu Đức Toàn đi gọi kiệu, mang Vân Diễn đi về phía Ngưng Tuyết Các, tới nơi cũng ôm Vân Diễn đi một đường vào trong tẩm điện Ngưng Tuyết Các.
Trong lúc nhất thời, các cung nhân ngầm đồn rằng bệ hạ không những đặc cách cho Vân thất tử vào Ngự Thư Phòng, còn cùng y mây mưa ở đó, cuối cùng bệ hạ còn là người ôm y ra ngoài. Vân thất tử này thật sự quá vip pro.
【 Ninh Lộc Vân: 】
Thật ra thư phòng play có rất nhiều thứ có thể dùng được, bây giờ không viết, sau này sẽ viết, hê hê.
---------
Editor:
Hi mọi người, về xưng hô, vì chương này Vân Diễn đã biết mình thích Thường Khâm, nên mình sẽ đổi xưng hô cho Vân Diễn, còn Thường Khâm thì chưa. Mọi người thích truyện thì vote cho mình nhaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro