Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

004⛲

𝕯𝖆𝖙𝖊 | 02 03 2025

15💐.

Chu Kiều Song Ngư đưa tay vuốt tóc, chiếc vòng tay Cartier trên cổ tay trượt xuống, mắc lại ở khớp xương, vài viên kim cương nhỏ trên đó lấp lánh dưới ánh sáng của đèn chùm pha lê.

"Ừm, bọn mình vừa mua thêm một căn hộ trong khu học chính ở Hải Điện, để chuẩn bị cho sau này kết hôn và sinh con."

Cả bàn tiệc lập tức im lặng. Giá nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ, đối với những người từ tỉnh lẻ đến như chúng tôi có được một căn hộ một phòng ngủ thôi cũng đã phải vét sạch cả sáu chiếc ví của gia đình. Nhà khu học chính giá hơn chục hay thậm chí hai mươi vạn tệ mỗi mét vuông là điều chúng tôi không dám mơ tới.

Vương Duyệt Kim Ngưu không giấu được sự ghen tị: "Chu Kiều Song Ngư, các cậu thật tuyệt vời, chẳng còn chút áp lực nào về cuộc sống cả."

Chu Kiều Song Ngư cười: "Đều nhờ gia đình của Trần Phong Bạch Dương trả tiền đặt cọc cả thôi. Nên mình đã nói với mọi người từ thời đại học rồi mà, yêu đương thì phải sáng suốt lên, đừng quá ngây thơ. Điều kiện của đối phương cũng cần phải xem xét nữa chứ."

Mọi người gật gù đồng tình, rồi uống vài ly rượu. Khi câu chuyện quay lại những kỷ niệm thời đại học, Chu Kiều Song Ngư lại bắt đầu lôi chuyện tôi từng theo đuổi Trần Phong Bạch Dương ra để châm chọc.

"Thẩm Dung Xử Nữ hồi đó thật sự si mê lắm. Cậu ấy mỗi tháng chỉ có 1.500 tệ tiền sinh hoạt phí, nhưng lại mua bữa sáng cho Trần Phong Bạch Dương. Tối về thì nhịn đói. Haiz, thời ấy đúng là tình cảm rất thuần khiết."

"Trần Phong Bạch Dương, anh đứng dậy, kính Thẩm Dung Xử Nữ một ly đi chứ. Anh xem, anh đã phụ lòng người ta thế nào."

Trần Phong Bạch Dương quả nhiên đứng dậy, nâng ly rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhẹ nhìn tôi. Trong ánh mắt ấy, có ba phần thương hại, ba phần tiếc nuối, và bốn phần đắc ý.

"Xin lỗi nhé, Thẩm Dung Xử Nữ. Tôi gặp Chu Kiều Song Ngư trước. Cậu cũng nên nhìn về phía trước đi. Đừng mãi đắm chìm trong quá khứ nữa. Ở tuổi này rồi, cũng nên hạ bớt tiêu chuẩn, đừng quá kén chọn."

Chu Kiều Song Ngư tiếp lời: "Đúng vậy, đàn ông như Trần Phong Bạch Dương có mấy người đâu. Cậu kén chọn quá, coi chừng thành gái ế đấy!"

16💐.

Đôi "tra nam tiện nữ điên rồ" này đúng là quá quắt.

Mặt tôi đen như than, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt: "Hai người không hiểu tiếng người à? "Tôi đã nói rồi, tôi có bạn trai, và tôi chẳng thèm thích Trần Phong Bạch Dương. Chu Kiều Song Ngư, cô là Bao Văn Tinh đấy à? Hắn có gì đáng để tôi nhớ nhung nhiều năm như vậy chứ? Hắn còn chẳng xứng đáng so với một ngón chân của bạn trai tôi. Cô chưa từng ăn ngon nên cứ thèm khát thứ của người khác? Đừng nghĩ tôi cũng kém cỏi như cô!"

"Cô!"

Chu Kiều Song Ngư tức đến mức đặt mạnh đũa xuống bàn: "Thẩm Dung Xử Nữ, cô giả vờ cái gì hả? Bạn trai, bạn trai của cô đâu? Có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đây đi!"

Trần Phong Bạch Dương cũng không kém phần phẫn nộ, mặt căng lên, lưỡi ép vào má, bật cười lạnh: "Bạn trai cô là thần thánh phương nào mà tôi còn không bằng ngón chân của anh ta? Không cần anh ta đến cũng được, giờ công nghệ hiện đại, cô chỉ cần nói tên, lên mạng tra là biết ngay."

"Nói đi!"

Mọi ánh mắt trên bàn đều đổ dồn về phía tôi. Trong tình huống bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, trán tôi toát cả mồ hôi.

Nói gì bây giờ? Tôi không thể nói tên Mộ Trình Thiên Yết được. Nói ra chỉ khiến mọi người cười vào mặt tôi.

Thôi kệ đi, mất mặt trước họ cũng không phải lần đầu. Chi bằng nhân cơ hội này nổi điên một phen, hất rượu vào mặt đôi cẩu nam nữ này, rồi xoay người bỏ đi. Từ nay về sau cắt đứt mọi liên lạc, sống chết mặc kệ nhau.

Định sẵn ý nghĩ trong đầu, tôi từ từ giơ tay, siết chặt lấy ly rượu.

Đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ từ phía sau vòng qua ôm lấy vai tôi: "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."

17💐.

Tôi không quay đầu lại.

Giọng nói quen thuộc này, cộng với biểu cảm như gặp ma của cả bàn, là Mộ Trình Thiên Yết đã đến!

Mộ Trình Thiên Yết cười nhạt, kéo ghế bên cạnh tôi ngồi xuống, đẩy một chiếc hộp đến trước mặt tôi: "Quà chuẩn bị cho Tiểu Xử để quên trên xe, giờ mới lấy xuống. Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?"

Cả phòng im lặng như tờ.

Trần Phong Bạch Dương đỏ bừng cả mặt, Chu Kiều Song Ngư thì tái mét, những người khác thì mắt mở to, tay bịt miệng, biểu cảm phong phú đủ loại, đúng là cực kỳ đặc sắc.

Dưới ánh mắt của mọi người, Mộ Trình Thiên Yết nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng: "Sao ngơ ra thế, mở ra xem đi."

"Hả? À... ừm..."

Tim tôi đập loạn, tay run rẩy, chậm rãi mở chiếc hộp màu nâu trên bàn.

Mọi người đều căng cổ nhướn người nhìn.

Bên trong hộp là một chiếc vòng tay lấp lánh hình con rắn, toàn thân đính kim cương, đầu rắn nạm viên đá quý màu hồng ngọc sáng rực.

Chu Kiều Song Ngư hét lên thất thanh: "Vòng tay rắn của Bulgari! Mẫu này ít nhất cũng phải năm sáu trăm ngàn!"

Mộ Trình Thiên Yết tựa tay lên lưng ghế của tôi, khớp ngón tay gõ nhẹ như thể trấn an: "Tiểu Xử cũng tuổi Tỵ, chẳng đáng gì đâu, cứ lấy mà chơi."

Tôi mím môi, cố nhịn mà không sao che giấu được khóe miệng đang cong lên. Suốt đời tôi chưa bao giờ biết ơn một ai đến thế. Trời ơi, thần linh ơi, cứu tinh của tôi ơi, Mộ Trình Thiên Yết, anh thật sự là cứu tinh của đời tôi!

Tất cả mọi người đều bị khí thế bá vương của Mộ Trình Thiên Yết làm cho chấn động, ai nấy ngơ ngác như tượng gỗ.

Cuối cùng, Trần Phong Bạch Dương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, cúi người khúm núm: "Mộ tổng, chào anh. Tôi là Trần Phong Bạch Dương, đang làm việc ở bộ phận truyền thông số của tập đoàn Mộ Thị..."

"Ồ."

Mộ Trình Thiên Yết hờ hững liếc một cái, rồi lập tức dời ánh mắt, lại đặt sự quan tâm lên người tôi. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay tôi, giọng nói mang theo chút lấy lòng: "Tiểu Xử, anh đến muộn thế này, em không giận chứ?"

18💐.

Chu Kiều Song Ngư mặt đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, không thể tin được, vẻ mặt trở nên méo mó đến mức toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt đều cong lại.

Trong lòng tôi thì vui sướng vô cùng.

Vì Mộ Trình Thiên Yết chịu hợp tác với tôi, tôi phải tranh thủ thể hiện hết mức, dù sao sau này có thể cũng chẳng có cơ hội này nữa. Tôi hừ một tiếng, giả vờ tức giận và vung tay hất tay Mộ Trình Thiên Yết ra: "Anh ngày càng keo kiệt rồi, chỉ biết dùng mấy thứ tầm thường này để dỗ em."

Mọi người lại một lần nữa ngỡ ngàng.

Mộ Trình Thiên Yết im lặng, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén. Tôi dùng hai ngón tay chạm vào đùi anh, khớp ngón tay cong lại, làm động tác quỳ gối, rồi liên tục chà xát lên chân anh: "Cầu xin anh, đại nhân."

Mộ Trình Thiên Yết không hề phản ứng, dưới bàn anh nắm lấy tay tôi, giữ chặt nó trên đùi mình.

Tôi nhân cơ hội giả vờ làm nũng, tựa vào anh.

"Chúng ta vừa rồi đang nói về nhà ở trong khu trường học. Em quên hỏi anh, căn biệt thự trước anh mua cho em, có khu trường học không?"

Mộ Trình Thiên Yết liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý: "Anh đã mua cho em bao nhiêu nhà, em nói là căn nào vậy?"

Cái này rất hợp lý đấy, anh bạn!

Với chỉ số thông minh này của anh, không trách được là người giàu nhất rồi.

Mọi người lại một lần nữa sốc nặng.

Trong lòng tôi thì vô cùng hài lòng, môi nở nụ cười thỏa mãn: "Ừm, phiền phức quá, nhiều nhà như vậy, tiền thuê cũng không thu đủ."

Mộ Trình Thiên Yết đang cúi đầu uống rượu, nghe xong câu tôi nói thì suýt nữa bị sặc, anh khẽ ho vài tiếng rồi nói với giọng trầm: "Đừng thuê nữa, mấy căn nhà đều đã sửa xong rồi, chúng ta không thiếu tiền thuê đâu."

"Không được đâu, để không thì phí lắm, mà anh chỉ cho em năm triệu mỗi tháng, em chẳng đủ xài."

"Phụt..."

Vương Duyệt Kim Ngưu ngồi bên cạnh phun hết rượu trong miệng ra: "Thẩm Dung Xử Nữ, năm triệu một tháng còn không đủ xài, cậu sống kiểu gì vậy?"

Chu Kiều Song Ngư sắc mặt tái nhợt, một tay siết chặt tấm khăn trải bàn, gân xanh nổi lên, như thể muốn dùng ánh mắt giết tôi. Cô ấy nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng: "Thẩm Dung Xử Nữ, tiền của Mộ tổng cũng không phải tự nhiên mà có, sao cậu lại chi tiêu hoang phí như vậy?"

Mộ Trình Thiên Yết liếc nhìn cô ta lạnh lùng: "Cô quản làm gì? Người của tôi, tôi muốn chiều chuộng thì chiều chuộng."

Nói xong, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: "Tiền không đủ, sao không nói sớm? Tháng sau anh sẽ cho em thêm năm triệu nữa."

"Được rồi, những chiếc xe đó em cũng chán rồi, xe Ferrari hay Bugatti gì đó, em không thích mấy cái xe thân nhỏ, anh đổi cho em một loạt SUV đi."

19💐.

Trên mạng thì khoe khoang kiểu gì cũng không sướng bằng khoe khoang trực tiếp ngoài đời.

Trước mặt bao nhiêu bạn bè, tôi phải diễn! Diễn! Diễn bằng cả tính mạng của mình! Một khi đã bắt đầu diễn thì tôi càng lúc càng nhập vai, quên cả mình, quên cả tính mạng! Những câu chuyện cứ như những viên đá bị động đất mạnh đẩy lên, lượn lờ trước mắt họ. Như cơn mưa rào, nước bắn tung tóe, tiếng nói vội vã như trống dồn dập; như cơn lốc xoáy, là những sợi dây đung đưa bay phấp phới, như tia lửa, là ánh mắt đầy ghen tỵ lấp lánh. Trong căn phòng nhỏ, những tiếng khoe khoang vang lên hùng hồn, hoành tráng, đầy khoái cảm đến thế!

Trần Phong Bạch Dương mặt trắng bệt như tờ giấy, Chu Kiều Song Ngư đau đớn đến nghẹt thở, cả hai tựa vào nhau bước ra khỏi phòng, vẫn phải cố tỏ ra rộng lượng vẫy tay chào tôi.

"Thẩm Dung Xử Nữ, sau này có cơ hội, dẫn Mộ tổng cùng đến chơi nhé."

Tôi lắc đầu.

"Không cần đâu, anh ấy bận lắm."

Khi hai người lảo đảo bước vào thang máy, tôi lại cố tình nói thầm với chính mình, một cú đánh vào tâm trí họ.

"Chúng ta không cùng một thế giới, không cần ép buộc nhau làm gì."

Cửa thang máy đóng lại, sau cửa là hai khuôn mặt trắng bệch đầy đau khổ.

Tôi nhảy lên ôm lấy Mộ Trình Thiên Yết, cười vang: "Ah, thật sự quá sướng!"

Mộ Trình Thiên Yết cũng bật cười theo: "Thẩm Dung Xử Nữ, anh cảm giác vừa rồi em khoe khoang có vẻ hơi quá đà."

"Không sao, dù sao họ cũng sẽ không phát hiện ra đâu."

"Mộ Trình Thiên Yết, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

"À, đúng rồi."

Tôi lấy chiếc hộp trang sức từ trong túi ra và đưa cho Mộ Trình Thiên Yết: "Đây trả lại anh, sau này có gì cần em giúp đỡ cứ nói."

"Anh yên tâm, em nói được làm được, chắc chắn sẽ không làm phiền anh nữa. Vậy em đi trước, tạm biệt."

Chưa đi được mấy bước, tôi bỗng cảm thấy cổ áo bị ai đó nắm lấy.

Mộ Trình Thiên Yết kéo tôi lại, như một con gà con, giận dữ nói: "Thẩm Dung Xử Nữ, em qua cầu rút ván, dùng xong rồi vứt à!"

Tôi ngơ ngác: "Á, Mộ tổng, anh còn có chuyện gì sao?"

Mộ Trình Thiên Yết lại nổi giận, khuôn mặt mờ mịt, đôi mắt sâu thẳm, anh quăng chiếc hộp trang sức lại vào trong tay tôi.

"Không có gì, tôi đi đây."

Tôi bỗng hiểu ra.

Thật sự, một người đại gia như anh, sao tôi có thể tự mình rời đi được, nhất định phải đứng lại tiễn anh rời đi.

Tôi ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo chiếc xe của Mộ Trình Thiên Yết rời khỏi bãi đỗ, lúc ấy tôi mới dám bắt taxi về nhà.

————༉‧₊˚⛲ ༘ 🖤❀༉‧₊˚.————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Hời ơi, biết bao giờ chị nhận ra là Yết ca thích chị và không bận tâm những điều khác nhỉ??? '(*><*)′

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 004|

Ͳ𝖔 𝖇𝖊 𝖈𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊𝖉...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro