Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌻 003.ᡣ𐭩.ᐟ

𝕯𝖆𝖙𝖊 || 23 • 12 • 2024

21🌻.

Sầm Nhan Kiều rời đi.

Phòng khách chỉ còn tôi, bố tôi và Lý Dương Thiên Yết nhìn nhau.

Bố tôi nhìn Lý Dương Thiên Yết với ánh mắt dò xét.

Hỏi qua nhiều câu hỏi khác nhau:

"Lần đầu tiên đến gặp nhạc phụ, tay không mà đến?"

"Ai da, bố, người lại không thiếu thứ gì."

Lý Dương Thiên Yết và tôi đến ngay sau khi lãnh chứng.

Lấy đâu ra thời gian để chuẩn bị những thứ đó?

Tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Tất cả chỉ là bề ngoài.

Lý Dương Thiên Yết cúi đầu, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi.

"Không thiếu liền không cần nữa à?"

Lão đầu tử tính tình càng ngày càng bướng bỉnh.

"Bố!"

Lý Dương Thiên Yết đột nhiên đứng dậy, làm tôi giật mình.

Cậu ta lấy ra một chiếc vòng tay hồng ngọc.

?

Cậu ta chuẩn bị nó khi nào?

"Đây là món quà con đã chuẩn bị cho bố. Con nghe Xử Nữ nói rằng bố là chuyên gia trong lĩnh vực này, không biết cái này liệu có lọt vào mắt xanh của bố không?"

Tiểu tử này không mấy khi tặng quà phải không?

Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Tất cả những gì tôi biết chỉ là chiếc vòng tay hồng ngọc này là loại cực phẩm.

Đó là chiếc vòng tay mà Lý Dương Thiên Yết đặc biệt mua được từ một cuộc đấu giá ở Paris.

Bố tôi thích không muốn buông tay.

Lấy kính lúp ra soi từng tý một.

Lý Dương Thiên Yết ở bên cạnh cẩn thận giới thiệu cho ông ấy.

Sau đó, hai người chúng tôi thong dong nge câu chuyện từ một người lính là bố tôi, từng đoạt giải nhất trong một cuộc thi thể lực.

Ông ấy cũng kể về việc bắt đầu kinh doanh sau khi giải ngũ.

Lý Dương Thiên Yết liên tục gật đầu đồng ý.

Không quên chêm lời vào thời điểm quan trọng

"Con đã nói Xử Xử có năng lực như vậy, có thể học từ ai? Hóa ra là học theo bố!"

Ngưu!

Cả thế giới đều bị hệ thống xu nịnh của tôi thao túng?

Cuối cùng, Tô lão đầu tử, bày tỏ sự đồng tình mạnh mẽ về việc Tô Dung Xử Nữ cùng Lý Dương Thiên Yết kết hôn và sinh con.

Đồng thời, ông ấy cũng chỉ ra rằng người trẻ cần không ngừng nỗ lực để hoàn thiện bản thân.

Đặc biệt nhấn mạnh, vấn đề để ông ấy có cháu bế cần được đưa vào chương trình nghị sự.

Vấn đề này, Lý Dương Thiên Yết đồng chí hết sức đồng ý.

Nhìn Lý Dương Thiên Yết gật đầu, tôi nháy mắt với cậu ta hết sức có thể.

Có phải cậu ta bận trò chuyện đến mức quên mất rằng chúng tôi là hợp đồng hôn nhân?

Đến lúc đó, bố tôi thật sự coi trọng vấn đề này, tôi biết trộm đứa trẻ ở đâu đưa cho ông ấy đây?

Lý Dương Thiên Yết giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh uống trà.

"Bố, con hiểu rồi. Con sẽ nỗ lực!"

22🌻.

Đến giờ ăn tối, Sầm Hạng Nhân Mã vừa đi học về.

Nó mới sáu tuổi, chưa kịp đặt cặp sách xuống đã chạy tới gọi tôi là chị.

Tiểu mập mạp đáng yêu quá.

Thôi kệ, tôi sẽ tha thứ cho mẹ nó vì đã nấu một bàn món ăn mà tôi không thích.

Bố tôi nói hiếm khi tôi lấy chồng, gia đình lại quây quần được như vậy.

Nên ăn mừng.

Ông ấy và Lý Dương Thiên Yết uống ly rượu.

Tôi bắt đầu lo lắng không biết cơ thể của Lý Dương Thiên Yết có chịu được hay không.

Cậu ta tối qua vừa uống cùng tôi khá nhiều rượu.

Khi tay Lý Dương Thiên Yết lặng lẽ chạm vào tay tôi từ dưới gầm bàn.

Những lo lắng của tôi đột nhiên biến mất.

Sao không để anh ta uống đến chết đi?

Bọn họ đều say khướt nhưng vẫn không quên trêu chọc tôi.

"Nào Xử Nữ, hãy thử món tôm xào dì làm này."

"Mẹ ơi, chị không ăn được..."

Lời nói của Sầm Hạng Nhân Mã đã bị Sầm Nhan Kiều chặn lại bằng một cái đùi gà.

"Con trai ngoan, trong khi ăn đừng nói chuyện!"

Bị Sầm Nhan Kiều mắng, Sầm Hạng Nhân Mã trở nên im lặng.

Cô ta cho tất cả tôm vào chén của tôi.

Tôi nhìn những con tôm trong chén.

Nhìn lại khuôn mặt của Sầm Nhan Kiều đang cười như không cười.

Thực sự phiền!

Tôi muốn khắc dòng chữ "Dị ứng hải sản" lên mặt cô ta.

Bố tôi cũng uống say rồi.

Ông ấy nói: "Đúng vậy, Xử Nữ, hãy thử món cá do dì Sầm của con nấu. Nó cũng rất ngon."

Thực sự phiền!

Tôi muốn làm một tấm áp phích cỡ lớn có dòng chữ "Tôi bị dị ứng với hải sản" và dán nó lên khắp các bức tường trong nhà.

"Bố!"

"Bố, Xử Xử bị dị ứng với hải sản."

Lý Dương Thiên Yết gắp hết tôm vào chén của cậu ta.

Cậu ta siết chặt tay tôi và an ủi.

Bố tôi nhanh chóng nói:

"Đúng đúng đúng, là bố nhớ nhầm rồi. Xử Nữ bị dị ứng với hải sản. Con thấy đấy, bộ não của bố đang già đi và lẩm cẩm."

"Đúng vậy, Xử Nữ, bố con già rồi, đừng trách ông ấy."

Tôi có nói chuyện à?

Những cái nhìn xung quanh dường như khiến tôi như bị thiêu đốt.

Cảm giác như có một hòn đá kẹt trong tim khiến tôi không thể thở được.

"Tôi có việc, đi trước đây."

Phía sau tôi là tiếng gầm của bố tôi.

"Còn chưa ăn xong, Tô Dung Xử Nữ, mày càng ngày càng ngang ngược!"

Dù sao, việc tôi vô pháp vô thiên, nó không phải một hai ngày.

Gió đêm nóng nực thổi vào mặt tôi.

Tôi nhìn lên bầu trời, không có một ngôi sao nào cả.

Thời tiết quái gì thế này.

Tôi lau nước mắt.

Tôi đá vào hòn đá bên đường, đau đến mức tôi nhanh chóng co rút chân lại.

Quay đầu lại liền đâm vào cái ôm của Lý Dương Thiên Yết.

"Cậu sao lại ở đây?"

"Tô Dung Xử Nữ."

Cậu ta ghé vào tai tôi nói: "Cậu có muốn đi ăn thịt nướng ven đường không?"

Không còn sự không thoải mái.

Giống như khi còn đi học, cùng tôi lên kế hoạch đào tẩu.

Mọi người đều nói cho tôi, nên hành động một cách cẩn thận chính xác.

Ngay cả Lục Thiệu Bảo Bình cũng như vậy.

Chỉ có Lý Dương Thiên Yết trèo lên tường trường, quay lại hỏi tôi cùng với hai tấm vé trên tay.

"Tô Dung Xử Nữ, cậu vẫn muốn xem buổi hòa nhạc này chứ?"

Đôi mắt cậu ta sáng ngời, xung quanh im lặng, tôi nghe thấy nhịp tim mình.

23🌻.

Hai mươi phút sau, tôi và Lý Dương Thiên Yết đã ngồi trước quầy đồ nướng.

Khu chợ đêm này rất gần với trường THCS số 1.

Ông chủ rất nhiệt tình, chưa đầy mười lăm phút đã mang xiên thịt cừu nướng tới.

Thật thơm!

Tôi đã suy nghĩ về điều này trong một thời gian dài.

Tôi nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của Lý Dương Thiên Yết, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

"Tô Dung Xử Nữ, cậu cười cái gì? Có cái gì trên mặt tôi à?"

Cậu ta dùng tay xoa xoa mặt.

Tất nhiên là không có gì.

"Vậy cậu đang cười cái gì vậy? Nói hay không, hửm?"

Cậu ta lại dùng đến những đòn tấn công lén lút.

Cậu ra cù tôi!

Tôi cúi người sang một bên.

"Lý Dương Thiên Yết, có ai đêm tân hôn lại mời vợ đi ăn ở quán ven đường không?"

Trong số những thiếu gia trong vòng, chỉ có cậu ta là khác biệt.

Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tị với Lý Dương Thiên Yết.

Tôi rõ ràng cũng là người thừa kế, vậy tại sao cậu ta lại có thể sống tự do, tự tại như vậy.

Đó là nguyên nhân nhiều năm như vậy, tôi luôn xem cậu ta như tử địch, khắp nơi so sánh.

"Tô Dung Xử Nữ, cậu muốn ăn cái gì tôi cũng đều có thể bồi cậu!"

"Nếu cậu muốn một bữa ăn thịnh soạn, chúng ta liền đến nhà hàng Michelin."

"Nếu cậu muốn ăn ở quán vỉa hè, chúng ta liền đến chợ đêm."

"Cho dù cậu có phá sản, tôi cũng sẽ cùng cậu ăn cám."

Tôi tát cậu ta một phát rồi bịt miệng cậu ta lại.

"Cậu mới phá sản!"

Ác độc nhất trong kinh doanh, đó là lời nguyền rủa!

Không ngờ Lý Dương Thiên Yết không phản bác mà ngã vào vòng tay tôi.

"Đúng thế, tôi phá sản. Tất cả tiền của tôi đều được đưa cho vợ tôi."

Cả hai chúng tôi đều say khướt.

Tôi không biết làm thế nào chúng tôi về nhà được trong trạng thái mơ màng đó.

Tôi chỉ nhớ đã ôm cậu ta và nói với cậu ta rằng dù cậu ta có phá sản cũng không sao, tôi có thể chăm sóc cậu ta.

Sau đó, mọi chuyện phát triển ngoài tầm kiểm soát.

24🌻.

Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên đỉnh, tôi mở đôi mắt mệt mỏi ra.

Tôi đang ở nhà của Lý Dương Thiên Yết.

Nhìn trần nhà phía trên đầu khiến tôi nhớ đến cơn điên loạn đêm qua.

Tên chó này!

Tôi nghiến răng chịu đựng sự mệt mỏi về thể xác, mặc quần áo và ra khỏi giường.

Tay tôi vô tình chạm vào khung tranh trên bàn cạnh giường ngủ.

"Cái tên Thiên Yết này, đến lúc đi ngủ còn ngắm ảnh bản thân?"

Khi cầm khung ảnh lên, tôi có cảm giác như đầu ngón tay mình bị điện giật.

Là ảnh của tôi?

Đây là bức ảnh được chụp khi tôi tốt nghiệp cấp 3.

Cậu ta đem hai người chúng tôi cắt xuống.

"Xử Xử, cậu tỉnh rồi à?"

Lý Dương Thiên Yết đột nhiên xuất hiện, thấy tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cậu ta nhanh chóng tiến tới, cầm khung ảnh đi.

Giả vờ thoải mái

"Sao vậy, bị sốc trước vẻ đẹp trai của tôi hồi trẻ?"

"Lý Dương Thiên Yết, cậu có phải là thích tôi không?"

"Tô Dung Xử Nữ, đừng nghĩ nhiều, tôi ưu tú như vậy, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Lý, nếu như thích cậu, tôi chính là cẩu. Tôi..."

"Vậy sao tay cậu lại run?"

"Tôi, tôi bị Parkinson."

"Ồ."

Cậu ta vẫn kiêu ngạo như ngày nào.

Tôi vừa đi được vài bước thì lại bất ngờ bị kéo vào vòng tay cậu ta.

"Gâu gâu!"

Cậu ấy ôm tôi thật chặt như sợ tôi bỏ chạy.

"Tô Dung Xử Nữ, cậu có muốn thử xem xét tôi không?"

Chỉ có giọng nói run rẩy.

Tôi vùng ra khỏi vòng tay cậu ta, nhìn vào ánh mắt tổn thương của cậu ấy.

Tôi chủ động đưa tay ra ôm lấy cậu ấy.

Mùi hương cơ thể của cậu ấy xoa dịu mọi bất an của tôi.

Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy sau đó hôn cậu ấy.

Lý Dương Thiên Yết chỉ đứng đó, không đáp lại cũng không từ chối.

Toàn bộ hình dáng trông giống như một bức tượng Phật đẹp đẽ.

Cuối cùng tôi nói: "Lý Dương Thiên Yết, chúng ta yêu nhau đi."

Tôi nên làm gì.

Trái tim của tôi nhất định sẽ mách bảo.

25🌻.

Tôi thề, nếu tôi biết Lý Dương Thiên Yết lại bám người đến vậy.

Việc kết hôn này tôi phải xem xét xem xét lại.

Cậu ấy đúng vào lúc một giờ chiều có mặt ở công ty tôi.

Bởi vì khi cậu ấy nói mười ba giờ, có nghĩa là cả đời.

Chuyện tình này rất tầm thường.

Nhưng Lý Dương Thiên Yết không bao giờ chán mấy việc đó.

Sau lại, cậu ấy chỉ đơn giản mang theo trợ lý, kèm máy tính của mình.

Đến văn phòng làm việc của tôi để giải quyết công việc kinh doanh của công ty cậu ấy.

Tôi có chút không thể trụ nổi.

Âm thầm so sánh với cậu ấy, xem ai có thể xử lý công việc nhanh hơn.

Sau khi Lý Dương Thiên Yết phát hiện ra, cậu ấy đã lén lút giảm tốc độ đánh máy xuống.

Thậm chí còn chiêu đãi hàng trăm nhân viên trong công ty uống trà sữa bằng tiền của mình.

Chưa đầy một tuần, cả công ty đều biết tôi và Lý Dương Thiên Yết đã kết hôn.

Trợ lý đặc biệt của tôi, Tiểu Thập đã theo tôi nhiều năm.

Ngoài công việc chúng tôi cũng là bạn tốt.

Việc tôi tố cáo Lý Dương Thiên Yết cái gì, cô ấy đều biết.

Cô ấy thậm chí còn có thái độ thù địch với trợ lý của Lý Dương Thiên Yết.

Đối xử với anh ta như một kẻ thù không đội trời chung.

Tôi và Lý Dương Thiên Yết kết hôn, cô ấy không lý giải nổi.

Tôi nói tôi có điểm thích Lý Dương Thiên Yết, cô ấy lại càng không hiểu nổi.

Cô ấy đã định đối đầu trực diện với trợ lý Lý Dương Thiên Yết, kết quả chúng tôi đều rất hòa hảo, là điều mà cô ấy không lý giải nhất.

Ngày thứ mười lăm, bị Lý Dương Thiên Yết kéo đi nghe kể về câu chuyện tình yêu thời thơ ấu của chúng tôi.

Cuối cùng cô ấy không thể không hỏi tôi:

"Tô Dung Xử Nữ, tôi cũng là một phần trong trò chơi của mấy người sao?"

26🌻.

Cả hai công ty sự vụ đều rất nhiều.

Nhưng Lý Dương Thiên Yết luôn có thời gian đến tìm tôi.

Bồi tôi cùng ngắm bình minh.

Sắp xếp một màn bắn pháo hoa hoành tráng.

Đưa tôi đến buổi hòa nhạc mà tôi muốn xem nhất.

Cậu ấy nói điều đó không khó đối với cậu ấy.

Đó chỉ là điều đã được lên kế hoạch từ lâu và đang được thực hiện.

"Nó đã được lên kế hoạch bao lâu rồi?"

Cậu ấy chỉ vào những ngôi sao băng trên bầu trời: "Rất lâu rồi."

"Trong chớp mắt?"

"Nó bắt đầu từ thời điểm cậu bước vào cuộc đời tôi."

Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã giật lấy bình sữa của cậu ấy.

"Cậu có biết Lục Thiệu Bảo Bình..."

"Thiên Yết, chúng ta..."

Tôi vội ngắt lời cậu ấy.

Lý Dương Thiên Yết hiếm khi chủ động nhắc tới cái tên này.

Chúng tôi đã thỏa thuận ngầm là không nói chuyện trong những ngày này.

Nó là một cái gai trong lòng chúng tôi, khi rút nó ra, chúng tôi chắc chắn sẽ chảy máu thương tích đầy mình.

Thấy tôi lo lắng, cậu ấy xoa đầu tôi.

"Trước đây, tôi thực sự ghen tị với Lục Thiệu Bảo Bình. Tại sao anh ta cần làm gì cả mà cậu đã thích anh ta. Và tôi cũng đã làm rất nhiều điều quá đáng nhưng không thể thu hút sự chú ý của cậu."

Khóe miệng tôi giật giật.

Thực sự bị thu hút.

Cả tuổi thanh xuân của tôi.

Hầu hết năng lượng của tôi đều dành cho việc chiến đấu với cậu ta.

"Sau đó tôi càng ghen tị hơn. Anh ta cứ như vậy rời đi, cứu mỹ nhân lúc sau vẫn là anh hùng, giống như trong tiểu thuyết. Anh ta thật vô đạo đức, thậm chí không cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng."

"Cậu không thể buông bỏ, tôi cũng vậy. Tôi thực sự hy vọng câu có tôi, chỉ có tôi ở trong trái tim cậu. Nhưng tôi lại cảm thấy tại sao mình lại có thể vô liêm sỉ như vậy, tôi thực sự muốn cậu quên Lục Thiệu Bảo Bình đi."

"Xử Xử, ngày mai là ngày giỗ của Lục Thiệu Bảo Bình, cậu có muốn đi gặp anh ta không?"

Có lẽ cách tốt nhất để từ bỏ một mối quan hệ là đối mặt trực tiếp với nó.

Tôi đồng ý đến thăm Lục Thiệu Bảo Bình.

Đây là năm thứ bảy kể từ khi anh ấy qua đời.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy.

Tôi không dám.

Mối tình xa xưa ấy chợt kết thúc, trở thành gánh nặng thường trực trong lòng tôi.

Nó làm tôi khó thở.

27🌻.

Khi tôi sáu tuổi, bố mẹ tôi ly hôn.

Tôi khóc lóc van xin bà ấy đừng bỏ rơi tôi nhưng mẹ chỉ mong tôi cùng bố tôi sống tốt.

Đó là lần đầu tiên tôi biết mình sẽ trở thành gánh nặng cho ai đó.

Khi tôi tám tuổi, mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư.

Từ đó trở đi, trên đời này không còn ai quan tâm đến tôi nữa.

Lý Dương Thiên Yết và Lục Thiệu Bảo Bình đều là những người bước vào thế giới của tôi lúc đó.

Lục Thiệu Bảo Bình rất tốt bụng và tích cực, tôi luôn rất tin tưởng vào anh ấy.

Sự phụ thuộc dần dần nuôi dưỡng ra tình cảm.

Năm Lục Thiệu Bảo Bình mất, mọi cảm xúc của tôi đều bị lấy đi.

Tôi lần nữa lại bị đẩy xuống vực thẳm.

Lục Thiệu Bảo Bình đã chết khi cố cứu tôi.

Lục Duyệt Thiên Bình và tôi tuyệt giao.

Lý Dương Thiên Yết cũng tức giận và không gặp tôi suốt một tháng.

Bố tôi có vợ mới, và ông cũng có một cậu con trai mới.

Ông ấy bảo tôi về nhà càng ít càng tốt, dì Sầm của con đang bị stress, tinh thần không ổn định.

Vượt đại dương xa xôi, tôi đã xé chiếc vé đặt về nước.

Bên ngoài rất sôi động, đang là Giáng sinh.

Lễ hội mùa xuân sắp đến gần.

Thực ra tôi không phải là người dễ nghe lời.

Khi mọi việc không như ý muốn, mọi thứ sẽ bị đảo lộn.

Nhưng lúc đó tôi không muốn làm phiền họ.

Họ là một gia đình ba người hạnh phúc.

Dường như mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ để lại tôi ở phía sau.

Tôi lại bắt đầu nghi ngờ liệu mình có xứng đáng được yêu hay không.

Tôi cảm thấy mình nên ở một mình.

Đừng làm phiền ai, đừng trở thành gánh nặng cho ai.

27🌻.

Lăng mộ của Lục Thiệu Bảo Bình rất sạch sẽ.

Rõ ràng có người đến và dọn dẹp thường xuyên.

Vào lúc đó, tôi biết mình đã buông bỏ được nó.

Tôi bị dị ứng với phấn hoa nên chỉ có thể mang cho anh ấy một bó hoa giả.

Không khí ở nghĩa trang lạnh lẽo và gió lạnh khiến tôi muốn khóc.

Tôi nói: "Lục Thiệu Bảo Bình, Lý Dương Thiên Yết và em đến đây để gặp anh."

"Lục Thiệu Bảo Bình, Lý Dương Thiên Yết và em đã kết hôn."

"Tô Dung Xử Nữ?"

Nhìn hướng giọng nói quen thuộc.

Lục Duyệt Thiên Bình đứng cách đó không xa, trên tay cầm một bó hoa giả.

Nhìn cách cô ấy cau mày khi đến gần.

Tôi biết cô ấy ghét tôi.

Chắc cô ấy muốn tôi biến mất ngay lập tức.

Tôi nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi, tớ đi đây."

Tay tôi đã bị cô ấy nắm lấy.

Hoa giả được đặt trước mộ.

Đặt cạnh bó hoa của tôi.

"Tô Dung Xử Nữ, mỗi năm tớ đều tới đây chờ cậu."

Vì thế năm nào cũng có hoa giả.

"Nhưng cậu chưa bao giờ xuất hiện."

"Tô Dung Xử Nữ!"

Cô ấy nhìn tôi, cuối cùng không thể kìm được nước mắt nói: "Tớ xin lỗi."

Cô ấy đã đợi rất lâu.

Muốn nói lời xin lỗi với tôi.

Muốn nói lời xin lỗi vì hành vi trước đây của cô ấy.

Cô ấy biết cái chết của Lục Thiệu Bảo Bình không phải lỗi của tôi.

Nhưng lúc đó cô ấy quá tức giận nên không màng suy nghĩ lên tiếng.

Sau đó cô ấy đã hối hận nhưng tôi đã sang Mỹ và cắt đứt liên lạc với cô ấy.

Tất cả chúng tôi đều quá nhút nhát, không dám đối mặt với nó.

Cô ấy lau nước mắt, nhìn Lý Dương Thiên Yết bên cạnh.

"Nghe nói các cậu đã kết hôn? Tô Dung Xử Nữ, cậu trước kia không phải dự định mời tớ làm phù dâu trong đám cưới của cậu sao?"

Tôi cũng giả vờ thoải mái và nói đùa

"Làm phù dâu cho tớ tiêu chuẩn rất cao a."

"Tô Dung Xử Nữ!"

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau sau khi tuyệt giao.

Giống như khi còn là một đứa trẻ.

Cô ấy nói: "Nếu anh trai của tôi biết chuyện, anh ấy nhất định sẽ nói, Tô Dung Xử Nữ, đừng để anh ấy trở thành gánh nặng cho cậu. Cậu hãy mạnh mẽ tiến về phía trước. Cậu xứng đáng với điều đó."

"Tân hôn vui vẻ!"

28🌻.

Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ.

Lục Duyệt Thiên Bình trở thành phù dâu duy nhất của tôi.

Lý Dương Thiên Yết xuất hiện trong bộ vest kèm cà vạt, giống như cái kết trong truyện cổ tích.

Trong truyện cổ tích, hoàng tử trồng một vườn hoa hồng và chờ đợi công chúa của mình.

Nhưng công chúa bị dị ứng với phấn hoa.

Anh ấy hái những bông hoa kia xuống.

Anh ấy nói: "Tô Dung Xử Nữ, hoa hồng không quan trọng. Nếu em không thích nó, chúng ta liền đổi sang cái khác. Có hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện tình yêu."

Ừm.

Vì vậy tôi cầm một bông hoa hướng dương chín.

Nép mình trong vòng tay anh ấy, cắn hạt dưa và xem phim truyền hình.

Rất thơm a.

————৹৻ʚ🌤️ɞ..————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Hiểu lầm đã qua hết rồi thì mong là hai anh chị sẽ luôn hạnh phúc nhé!! (''ʃƪ)

🌻 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 003. ᡣ𐭩.

🎉🎊🎉🎊

🌻 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖙𝖍𝖆̀𝖓𝖍 𝖙𝖔𝖆̀𝖓 𝖛𝖆̆𝖓. ᡣ𐭩.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro