⚖️ 003.ᡣ𐭩.ᐟ
𝕯𝖆𝖙𝖊 || 22 • 12 • 2024
Ngày hôm sau, hai người họ lái chiếc Ferrari của tôi đi học, dáng vẻ kia cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Mắt nhìn sắp mọc lên đến đỉnh đầu rồi.
Tôi gọi cho chú Dương: "Chú Dương, lát nữa cháu cần dùng xe, chú giúp cháu lái xe từ cửa hàng 4S về nhé."
"Hiện tại liền cần dùng ư? Không phải cuối tuần này mới cần dùng à?" - Giọng điệu trong điện thoại rất hoảng hốt.
"Cháu khi nào sử dụng có cần báo trước với chú không? Từ khi nào đến lượt chú quản rồi!"
Tôi thực sự có chút tức giận, xe của tôi bị người tôi ghét nhất lái ra ngoài để khoe khoang sự giàu có của bản thân, biệt thự của tôi đã bị chiếm dụng, thực sự cho rằng tôi không có tính tình phải không?
Tôi cúp điện thoại, rất nhanh điện thoại của Dương Hàm Kim Ngưu vang lên, cậu ta đến một bên nghe điện thoại, Diệp Khương Song Tử vẫn đứng đó cùng bạn bè của anh ta nói về chiếc xe này tốt như thế nào.
Một lúc sau, Dương Hàm Kim Ngưu đen mặt cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị lái xe đi.
Diệp Khương Song Tử có chút khó hiểu, hỏi cậu ta vì sao, Dương Hàm Kim Ngưu không muốn cùng anh ta giải thích, liền đẩy anh ta ra, lái xe rời đi.
Lưu lại Diệp Khương Song Tử với vẻ mặt mộng bức cùng những người bạn của anh ta.
Một giờ sau, tôi lại gọi cho chú Dương: "Để xe tại biệt thự đi, khi cần dùng con sẽ tự lấy, chìa khóa để ở tủ cửa." - Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Đợi đi, cuộc vui vừa mới bắt đầu!
Vài ngày sau, là ngày sinh nhật của Dương Hàm Kim Ngưu, dì Vương gọi điện hỏi tôi có muốn về ở không, tôi nói không về.
Qua một lúc, cậu ta ở trong nhóm chat nói rằng bữa tiệc sinh nhật của cậu ta tổ chức tại biệt thự riêng, thậm chí còn mời các bạn cùng lớp của tôi đến tham dự một cách rầm rộ.
Duy nhất không có tôi và An Duyệt Bạch Dương.
Đêm đến, tôi nhìn thấy trên camera giám sát cậu ta mặc chiếc váy đắt tiền của tôi, đó vốn là chiếc váy tôi yêu thích nhất, đem biệt thự của tôi trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tôi gọi 110 thông báo có người đã đột nhập vào nhà.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tôi bắt taxi trở về biệt thự. Tôi gọi điện cho dì Vương: "Dì Vương, hôm nay con có việc, về biệt thự nghỉ ngơi. Sáng mai nhớ làm bữa sáng nhé."
"Cái gì? Con không phải là không quay lại à?" - Dì Vương hoảng sợ nói.
"Con nghĩ muốn quay về ở, con đang ở cửa rồi." - Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, từ xa tôi có thể thấy một căn phòng đầy ắp người.
Ổ khóa mở, tôi mở cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi bước vào, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Diệp Khương Song Tử ôm lấy Dương Hàm Kim Ngưu hỏi tôi: "Sao cô lại đến đây?"
Dương Hàm Kim Ngưu càng kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, tôi không có mời cậu, cậu đến đây làm gì?"
Tôi bước vào, trực tiếp ngồi trên ghế sofa, mỉm cười nói: "Thật thú vị, Dương Hàm Kim Ngưu, tôi về nhà của tôi vẫn phải cần cậu mời à?"
"Cái gì mà nhà của cậu a? Đây không phải là nhà của Ngưu Ngưu sao?" - Với tư cách là bạn thân của Dương Hàm Kim Ngưu, Tống Vãn Song Ngư lập tức lên tiếng.
"Ồ? Là vậy sao?" - Tôi không thèm để ý.
"Một lát nữa các cậu sẽ biết."
Lúc này đã có người thì thầm.
Rất nhanh, dì Vương mở cửa chạy vào. Khi thấy tôi ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt dì ấy chợt hoảng hốt.
Dì ấy nhanh chóng chạy đến chỗ tôi, nhìn tôi với giọng run run rẩy rẩy: "Đại tiểu thư, tôi..."
"Dì Vương, dì không giải thích sao?" - Tôi không nhìn dì ấy.
"Tôi... tôi xin lỗi đại tiểu thư!"
Dì Vương gần như đã khóc.
"Mẹ, mẹ làm gì mà phải xin lỗi cậu ta?" - Dương Hàm Kim Ngưu túm lấy mẹ cậu ta.
Dì Vương cho cậu ta một cái tát: "Không được cãi đại tiểu thư!"
"Sao nào? Giải thích không ra sao."
Tôi đứng dậy, nhìn hai mẹ con họ rồi nói trước mặt cả lớp: "Các người không giải thích được, để tôi giải thích hộ các người."
"Dì chưa có sự đồng ý của tôi, tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho con gái dì là Dương Hàm Kim Ngưu, đồng thời nói với cậu ta rằng nếu cô ấy không thích sống trong trường, chỉ cần tôi không ở, liền có thể sống trong nhà tôi, quần áo của tôi có thể tùy tiện mặc phải không?"
"Tài xế của bố tôi, dì và Dương Hàm Kim Ngưu, ba người là một gia đình phải không. Ở phòng của tôi, mặc quần áo của tôi, lại còn lái xe của tôi, có phải hay không cảm giác rất thoải mái?"
"Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Bằng chứng tôi có đủ để các người phải ngồi tù cả đời."
Sau khi nghe những lời tôi nói, chân dì Vương bỗng mềm nhũn, dì ấy quỳ xuống trước mặt tôi cầu tôi giơ cao đánh khẽ.
Lần này tôi không hề mềm lòng vì tôi biết rằng nếu tôi không tàn nhẫn thì sẽ có người cưỡi lên đầu tôi!
Tôi tính toán giúp cậu ta một chút, Dương Hàm Kim Ngưu đã mặc đồ của tôi, tôi sẽ không mặc nữa, vì tôi ngại bẩn, tổng giá trị của tất cả cộng lại là hơn hai triệu. (~ 7 tỷ)
Không có sự cho phép của tôi lái xe của tôi, ở phòng của tôi. Đây đều đủ để họ uống một bình trà.
Tôi lại nhìn Diệp Khương Song Tử: "Anh cũng không cần vui mừng quá sớm, tập đoàn Hưng Thành mà anh làm việc thuộc về gia đình tôi, từ nay anh sẽ bị sa thải, nhà cửa gia đình anh bị phá bỏ, một căn cũng sẽ không có!"
Nghe tin phòng ở không có, Diệp Khương Song Tử có chút lo lắng: "Dựa vào đâu, cho dù cô là con gái của người giàu nhất, cô cũng không thể phá hủy nhà của tôi mà không có tiền bồi thường. Cô đây là đang vi phạm pháp luật!"
"Phạm pháp?"
Tôi phổ cập cho anh ta một chút: "Nhà của anh là nhà xây trái phép, theo quy định của pháp luật thì phải phá bỏ, không có bồi thường. Trước kia còn tính bồi thường cho anh một chút vì nể mặt anh đang là bạn trai tôi. Hiện tại, tôi khiến anh cái gì cũng không có."
Tôi vừa dứt lời thì cảnh sát đã đến, theo yêu cầu của tôi, chỉ có dì Vương và con gái dì ấy bị đưa đi, tất cả các bạn cùng lớp ở trong phòng cũng trở về trường.
Sau đó tôi nghe tin gia đình Dương Hàm Kim Ngưu đã phải tiêu hết tiền tiết kiệm và vay mượn để bù đắp cho những tổn thất của tôi, cả nhà phải trở về quê.
Diệp Khương Song Tử không chết tâm tìm một vài người để đi tranh thủ một chút về ngôi nhà của mình, kết quả cái gì cũng không có, cũng không có mặt mũi đến tìm tôi, chán nản mất mặt rời khỏi Hưng Thành.
Còn tôi vẫn như trước, bản thân sống cuộc sống của riêng mình theo cách mình thích.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, bất kể bắt đầu như thế nào, chỉ cần bản thân nỗ lực, liền có thể đạt được một cuộc sống như ý.
Hy vọng rằng tất cả những ai đến với tác phẩm này đều có thể sống được cuộc sống mà mình mong muốn bằng sự nỗ lực của chính mình.
————৹৻ʚ🥀ɞ.୭.ᐟ————
‣ 𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Hahahaha!!! Sảng khoái!!!! (✿◡‿◡)
⚖️ 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 001. ᡣ𐭩.ᐟ
🎊🎉🎊🎉
⚖️ 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖙𝖍𝖆̀𝖓𝖍 𝖙𝖔𝖆̀𝖓 𝖛𝖆̆𝖓. ᡣ𐭩.ᐟ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro