⚖️ 002.ᡣ𐭩.ᐟ
𝕯𝖆𝖙𝖊 || 22 • 12 • 2024
Sau khi biết tôi ở tại biệt thự, sáng hôm sau dì Vương đã sớm chuẩn bị bữa sáng, tôi mời dì ăn cùng, bởi vì tôi không có quá nhiều thứ phải chú trọng, ăn một mình cũng không thú vị gì.
"Dì Vương, lâu như vậy rồi, cháu vẫn chưa biết rõ hoàn cảnh của gia đình dì." - Tôi cắn một miếng trứng tráng và hỏi.
Dì ấy sững sờ một lúc trước câu hỏi bất ngờ của tôi.
"Nhà chúng tôi làm việc bán thời gian, chúng tôi có một cô con gái đang học đại học." - Dì ấy cùng tôi giảng đạo.
"Ồ." - Tôi nghi ngờ Dương Hàm Kim Ngưu là con gái của dì ấy, nhưng tôi không nói ra.
Sau bữa tối, tôi cho dì ấy về nhà bồi cạnh người nhà, để dì ấy nghỉ phép một ngày có lương, tôi tìm người lắp vài camera ẩn trong biệt thự, sau đó tải nội dung video lên điện thoại di động của tôi.
Như vậy tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Thứ hai tôi đi học lại, sau giờ học, Diệp Khương Song Tử gửi tin nhắn cho tôi.
"Xử Nữ, nhà của anh sắp phá bỏ và di dời, anh cũng có công việc ổn định, còn gia đình em lại chẳng có gì cả. Bố mẹ anh cho rằng chúng ta không môn đăng hộ đối, nên chúng ta hảo tụ hảo tán đi."
Ân?
Này là đem tôi đá a!
Cái gì mà nói nhà tôi không có gì cả? Cha tôi là ông trùm bất động sản giàu nhất Giang Thành, tiền của nhà tôi đủ cho tôi cả đời tiêu cũng không bao giờ tiêu hết được.
Nói môn không đăng hộ không đối rốt cuộc cũng không sai, nhà anh ta quả thực không xứng với nhà tôi.
"Vậy thì hòa bình chia tay đi."
Tôi cũng không thèm để ý nhiều đến anh ta, trước đây cùng anh ta ở bên nhau vì chiếu cố lòng tự trọng của anh ta, tôi rất lâu không mua đồ xa xỉ, tôi quyết định rủ An Duyệt Bạch Dương cùng đi mua sắm!
Trên đường đi, tôi cùng An Duyệt Bạch Dương nói một chút lý do vì sao lại chia tay, An Duyệt Bạch Dương tức giận nói với tôi: "Tên tra nam này, hắn ta không xứng với cậu, sau này tìm một người tốt hơn, tức chết hắn!"
Tôi mỉm cười không nói gì, dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi, cứ như vậy đi.
Chúng tôi đến cửa hàng mà trước đây tôi thường ghé thăm, phụ nữ mà, bản thân nhất định phải có một chiếc túi xách yêu thích.
Tôi tìm gặp Hồng tỷ người trước đây thường tiếp đón tôi, nhờ chị ấy giới thiệu cho tôi một số mẫu mới.
Xem mấy chiếc túi xách này khiến tôi mê mẩn, ngay lúc tôi đang phân vân không biết nên mua loại nào thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Tô Ngưng Xử Nữ, em tại sao lại theo dõi tôi?"
Tôi nhìn lại, Diệp Khương Song Tử?
Bên cạnh là Dương Hàm Kim Ngưu, đang nắm lấy cánh tay của anh ta.
"Tôi khi nào thì theo dõi anh rồi?"
Tôi gần như bật cười trước những gì anh ta nói. Anh ta nghĩ mình là ai?
"Nếu em không theo dõi tôi thì tại sao em lại ở đây!"
Diệp Khương Song Tử một mực khẳng định rằng tôi đang theo dõi anh ta.
Tôi cười: "Không lẽ đây là nhà anh mở à? Tôi không thể đến đây mua đồ?"
Dương Hàm Kim Ngưu tiếp lời: "Tô Ngưng Xử Nữ, cậu có biết đây là đâu không? Đồ ở đây cậu mua nổi không?"
"Hai người các người muốn chút mặt mũi không? Tại sao Xử Nữ nhà tôi không thể tới đây? Các người là ai a!"
An Duyệt Bạch Dương thay tôi nói.
"Bạn cùng phòng của em không biết em là ai sao?" - Diệp Khương Song Tử cố ý hỏi Dương Hàm Kim Ngưu.
Sau đó anh ta nhìn chúng tôi và nói: "Xử Xử là con gái của người giàu nhất Giang Thành. Hai người sao có thể so sánh được với cô ấy!"
"Hahaha."
Tôi quay lại nói với Hồng tỷ: "Hồng tỷ, chị giúp em gói hai món đồ này lại, quẹt thẻ nhé."
"Tốt, Tô tiểu thư, tổng cộng hai món này là 258.600 tệ." (~ 870tr)
Tôi đưa cho Hồng tỷ một tấm thẻ.
Khoảnh khắc tôi lấy tấm thẻ ra, Diệp Khương Song Tử và Dương Hàm Kim Ngưu gần như mở to mắt ra, bởi vì tôi lấy ra là tấm thẻ đen nạm kim cương, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Sau khi đóng gói lại, tôi đưa cho Anh Duyệt Bạch Dương một chiếc: "Dương Dương, cái này tặng cho cậu."
"Cái này quá quý giá rồi." - An Duyệt Bạch Dương không tiếp nhận.
Tôi đặt nó vào tay cậu ấy: "Dù có quý giá còn có thể quý giá hơn tình cảm chị em chúng ta sao? Cầm lấy đi."
Tôi lại cười nhạo hai người Diệp Khương Song Tử bọn họ: "Các người cũng đến để mua túi xách phải không? Đã là con gái của người giàu nhất, nhất định phải mua chiếc túi đắt nhất!"
Dương Hàm Kim Ngưu dừng một chút, "Tôi không giống người nào đó, dùng tiền của gia đình tiêu sài phung phí."
Cậu ta lắc lắc cánh tay Diệp Khương Song Tử, "Bảo bảo, không phải anh nói muốn cho em một cái túi sao? Em muốn cái đó."
Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào chiếc túi trên kệ.
Khá lắm, 170.000 nhân dân tệ! (~ 570tr)
Nhìn giá tiền sắc mặt Diệp Khương Song Tử tái xanh, vốn dĩ bản thân không có bao nhiêu tiền, vốn tưởng rằng mua một cái túi một vạn tám (~ 61tr) là đủ, không ngờ lại chọn được một cái túi đắt tiền như vậy.
Anh ta chắc chắn không đủ khả năng, điều kiện của anh ta như thế nào tôi lại không biết à, tiền lương hàng tháng chỉ hơn 5.000 nhân dân tệ, trong nhà cũng không có tiền.
Anh ta kéo Dương Hàm Kim Ngưu sang một bên, một lúc sau hai người bắt đầu cãi nhau, mục đích của tôi đã đạt được, tôi và An Duyệt Bạch Dương liền quay lại trường học.
Buổi tối tắm rửa xong, tôi nằm trên giường xem tivi, dì Vương gọi điện hỏi tôi hôm nay có về ở không, nếu có thì dì ấy sẽ chuẩn bị bữa tối cho tôi.
Tôi đã nói là tôi sẽ không về nên không cần phải chuẩn bị gì cả.
Sau khi cúp điện thoại, tôi bật tính năng theo dõi điện thoại di động.
Quả nhiên, rất nhanh đã có hai bóng người xuất hiện trước cửa biệt thự là Diệp Khương Song Tử cùng Dương Hàm Kim Ngưu.
Dì Vương ra khỏi nhà, đưa chìa khóa cho Dương Hàm Kim Ngưu rồi rời đi.
"Ngưu Ngưu, nhà của em nguyên lai lớn như vậy."
"Đúng vậy, đây là lễ vật baba em tặng cho em, không thích ở ký túc xá thì có thể quay về đây trụ."
Hahaha, đây chính là tu hú đẻ nhờ a.
Một lúc sau, hai người hôn nhau từ phòng khách đến phòng ngủ của tôi.
Mẹ kiếp!
Tôi để điện thoại xuống, hai đứa tiện nhân này!
Sao bọ họ dám làm điều đáng xấu hổ như vậy trong biệt thự của tôi. Tôi đã lưu video lại, sớm hay muộn tôi cũng sẽ khiến họ thân bại danh liệt.
————৹৻ʚ🥀ɞ.୭.ᐟ————
‣ 𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Thiệt tình muốn ọe ghê!!! Thấy ớn quá đi!!!! ༼ つ ◕_◕ ༽つ
⚖️ 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 002. ᡣ𐭩.ᐟ
ͳ𝖔 𝖇𝖊 𝖈𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊𝖉...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro