⚖️ 001.ᡣ𐭩.ᐟ
𝕯𝖆𝖙𝖊 || 22 • 12 • 2024
Bạn trai tôi phải lòng cô bạn trà xanh cùng phòng của tôi.
Anh ta ghét bỏ tôi mặc đồ vỉa hè, lén lút cùng cô bạn trà xanh cùng phòng của tôi đi dạo phố.
"Tô Ngưng Xử Nữ, cô nghĩ cô có chỗ nào có thể so sánh với Ngưu Ngưu?" - Bạn trai tôi ôm trà xanh, cả hai người họ đều cùng cười nhạo tôi.
"Ngưu Ngưu thế nhưng hiện đang mặc nhãn hiệu nổi tiếng, cô ấy còn là con gái của người giàu nhất Giang Thành, cô có thể đừng làm phiền tôi được không." - Diệp Khương Song Tử nhìn tôi nói.
Con gái của người giàu nhất Giang Thành?
Kia không phải là tôi à?
Thời đại bây giờ vẫn còn có người loạn nhận cha à?
——৹৻🥀.୭.ᐟ——
"Ây dô, Tô Ngưng Xử Nữ, cậu ở ký túc xá ăn cái gì vậy? Có mùi vị của dầu mỡ, khó ngửi chết đi được."
Dương Hàm Kim Ngưu chán ghét bịt mũi, dùng tay còn lại quạt quạt, sợ mùi vị này bay vào người.
Đang ăn gà rán, tôi sửng sốt một chút: "Có khó ngửi đến thế à? Ăn rất ngon nha!"
"Thích ăn nhất mấy thứ đồ ăn rác rưởi." - Dương Hàm Kim Ngưu bĩu môi.
Tôi phớt lờ cậu ta, tiếp tục ăn gà.
"Ân, thật thơm!".
"Này, Ngưu Ngưu, cậu mua túi mới à?"
Dương Hàm Kim Ngưu từ trong túi giấy lấy ra một chiếc túi LV. Tống Vãn Song Ngư với ánh mắt sắc bén lập tức tiến lên khen ngợi cậu ta.
"Lúc ra ngoài dạo bộ, tôi thấy chiếc túi này không tồi, liền mua một chiếc."
Dương Hàm Kim Ngưu mặt đắc ý.
"Oa, thật ghen tị a!" - Tống Vãn Song Ngư mắt chứa đầy những ngôi sao nhỏ.
Tôi đang ăn gà rán liền vô thức nhìn qua.
Ừm? Tại sao chiếc túi này trông quen quen?
Cùng cái túi hôm trước tôi tặng cho dì Vương phong cách giống nhau.
Khi vào đại học trong nhà sợ tôi không quen sống ở ký túc xá liền mua một căn biệt thự gần trường cho tôi, dì Vương là người quét dọn bố tôi tìm cho tôi.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là kiểu dáng giống nhau thôi, dù sao mấy thiên kim tiểu thư mua loại túi LV này cũng rất bình thường.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Hàm Kim Ngưu vang lên.
"Alo, bảo bảo."
"Anh nhớ em rồi à."
"Có thời gian a, vậy lát nữa không gặp không về."
Nói xong cậu ta hôn điện thoại một cái rồi cúp máy.
"Ngưu Ngưu từ khi nào thì kiếm được bạn trai vậy?" - Tống Vãn Song Ngư vẻ mặt hâm mộ.
"Trước đây đối với mình sống chết theo đuổi, sau lại thấy anh ấy đến bây giờ vẫn kiên trì, liền đồng ý ở bên anh ấy."
Dương Hàm Kim Ngưu một bên khoe khoang một bên lấy mỹ phẩm trong túi ra.
"Thật tuyệt a. Ngưu Ngưu của chúng ta vừa có tiền lại vừa có người thích, hâm mộ chết mất." - Tống Vãn Song Ngư lại tiếp tục vuốt mông ngựa.
Tôi với người bạn cùng phòng khác là An Duyệt Bạch Dương từ lâu đã quen với điều này.
Hình như lâu rồi tôi cùng Diệp Khương Song Tử không hẹn hò, tôi lau dầu trên tay rồi gửi tin nhắn cho anh ấy.
【 Đang làm gì vậy? Hay tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé? 】
Phải rất lâu sau anh ấy mới trả lời tin nhắn của tôi:
【 Xin lỗi a bảo bảo, tối nay anh phải tăng ca, em cũng biết đấy, thực tập sinh rất hiếm khi có thời gian rảnh. 】
【 Vậy được rồi... Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi. 】
Ừm... Nên cùng bố nói một tiếng, đừng khiến Diệp Khương Song Tử bận rộn như vậy, liền thời gian ở bên cạnh tôi cũng không có.
Không sai, công ty Diệp Khương Song Tử đang thực tập chính là công ty nhà tôi. Anh ấy hơn tôi một tuổi, nên bắt đầu thực tập sớm hơn tôi.
"Xử Nữ, hai ngày trước bố tôi đưa tôi đến một cửa hàng ăn, cũng không tệ, có muốn đi cùng không?"
An Duyệt Bạch Dương hỏi tôi.
Tôi chưa kịp nói thì Dương Hàm Kim Ngưu đã tiếp lời trước.
"Hai con quỷ nghèo các người, định đến tiệm cơm nào ăn a? Không giống bảo bảo của tôi, muốn dẫn tôi đến nhà hàng Tây ăn."
"Dương Hàm Kim Ngưu, không biết nói liền ngậm miệng lại, đừng đợi tôi xuống giường xé xác cậu ra."
Người không quen nhìn cậu ta nhất chính là An Duyệt Bạch Dương, An Duyệt Bạch Dương là chị đại trong ký túc xá của chúng tôi, luôn không ưa hai người họ, một người thích khoe khoang, một người lại là kẻ xu nịnh!
"Hừ! Lười cùng cậu chấp nhặt."
Dương Hàm Kim Ngưu không dám nói nữa, khịt mũi, cầm túi xách đi ra ngoài.
"Đi thôi, đi ăn đồ ăn ngon thôi!"
An Duyệt Bạch Dương nhảy ra khỏi giường, chỉnh sửa chính mình đơn giản một chút.
"Tôi không đi đâu, Ngưu Ngưu, mình vừa ăn xong, cậu đi ăn đi."
Tôi lau miệng và ợ ~
Sau khi ăn no, nằm thoải mái trên giường, đánh một giấc thật ngon, cuộc đời thật tươi đẹp.
Ong ong ~
Tôi nhấc điện thoại lên, thấy cuộc gọi từ bố tôi.
"Oaiii ~ Lão ba."
"Xử Xử, dạo này ở trường thế nào a?"
Giọng mẹ tôi vang lên từ bên kia điện thoại.
"Yên tâm đi mẹ, cuộc sống ở trường học của con khá tốt."
"Mẹ với bố dạo này sao rồi?"
"Mẹ và bố con vẫn tốt, đoạn thời gian này, bố con dự định quy hoạch quận Tây Thành, phá bỏ và xây dựng thêm các tòa nhà."
Quận Tây Thành? Đó không phải là vị trí nhà của bạn trai tôi Diệp Khương Song Tử sao?
Quá tốt rồi! Tôi muốn báo tin tốt này cho anh ấy.
Sau khi nói chuyện với bố mẹ, tôi gọi cho Diệp Khương Song Tử.
Tút tút... Tút tút...
"Xin lỗi, số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Có lẽ đang bận, dù sao tôi cũng không vội, khi nào anh ấy rảnh tôi sẽ nói với anh ấy sau.
Đến tối, Dương Hàm Kim Ngưu say khướt trở về, vết son trên miệng đã không còn, trên cổ có vài vết đỏ.
Đây là những gì đã xảy ra không phù hợp với trẻ em.
Nhưng tửu phẩm của cậu ta thật sự kém, vừa về đến liền sai bảo cái này sai bảo cái kia.
"Tống Vãn Song Ngư, cho tôi một ly nước, tôi khát."
"Tô Ngưng Xử Nữ, giúp tôi cởi giày, tôi muốn ngủ!"
"Im lặng, đem đèn tắt đi!"
An Duyệt Bạch Dương tức giận nổi đóa: "Tôi là mẹ cậu à, nuông chiều cậu như vậy, câm miệng cậu lại, đừng có mà sai bảo tôi và Xử Xử!"
Lời này vừa nói ra, Dương Hàm Kim Ngưu loạng choạng đứng dậy, chỉ vào mũi An Duyệt Bạch Dương chửi rủa.
"Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là con gái của người giàu nhất Giang Thành – Dương Vĩnh Trường, toàn bộ tập đoàn Hưng Thành đều thuộc về gia đình tôi. Cậu dựa vào đâu dạy bảo tôi!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ký túc xá đều im lặng.
"Mặc kệ cậu là ai, cũng cùng tôi không liên quan, đừng có mà sai bảo tôi."
Giọng điệu của An Duyệt Bạch Dương trở nên yếu ớt hơn, ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Thực ra tôi còn bất ngờ hơn nữa, từ khi nào tôi có thêm một em gái?
"Cậu là con gái của người giàu có nhất? Sao tôi chưa từng nghe qua?"
Tôi nhấp một ngụm nước để đè nén sự trấn kinh trong lòng.
Chẳng lẽ là lão Dương trước kia loạn sinh ra con gái riêng?
"Nói nhảm, cô nãi nãi ta không phải, không lẽ là cậu?!"
Dương Hàm Kim Ngưu liếc nhìn tôi.
Nói nhảm, đương nhiên là tôi rồi, chỉ có điều họ tôi là theo họ mẹ.
Trong lòng nghĩ, nhưng không nói cho cậu ta biết, tôi nghĩ ngày mai tôi nên hỏi lão Dương chuyện gì đang xảy ra.
Tôi phớt lờ cậu ta, cậu ta cũng đã uống quá nhiều, ngay sau đó ngừng lại và nằm xuống giường ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tìm được một nơi vắng vẻ gọi điện cho bố tôi.
"Lão Dương! Người năm xưa làm chuyện bậy bạ sau lưng mẹ con phải không?"
"Cái gì?! Ta làm chuyện bậy bạ khi nào!"
"Cơm có thể tùy tiện ăn, lời nói không thể tùy tiện nói a. Nếu mấy lời này bị mẹ con nghe thấy, bố con còn có thể sống nữa không?"
"Bố thật sự không có làm bậy ư?"
Tôi đem mấy lời Dương Hàm Kim Ngưu nói lại lần nữa cho ông ấy nghe, sau đó dưới ngàn lần bảo đảm của lão Dương tôi mới tin, khả năng Dương Hàm Kim Ngưu chính là kẻ hư vinh.
Cùng An Duyệt Bạch Dương ăn sáng ở căng-tin, An Duyệt Bạch Dương kéo tôi lại, muốn tôi xem nhóm chat lớp.
Tôi mở điện thoại ra, thấy hơn một trăm tin nhắn.
Tôi lướt lên trên cùng, Tống Vãn Song Ngư gửi tin.
"Các cậu có biết không, Ngưu Ngưu kỳ thực là con gái của người giàu nhất Giang Thành!"
Sau đó có một đám bạn cùng lớp đang ăn dưa ở dưới đó.
"Vãi shit! Là thật hay giả?"
"Khẳng định là thật. Tống Vãn Song Ngư và Dương Hàm Kim Ngưu quan hệ tốt như vậy, có thể giả sao?"
"Trách không được Dương Hàm Kim Ngưu bình thường xa xỉ như vậy, nguyên lai là có một người bố giàu bậc nhất..."
......
Dương Hàm Kim Ngưu cũng nói gì đó.
"Được rồi, mọi người đừng thảo luận nữa. Baba tôi nói muốn tôi trải nghiệm cuộc sống một chút, không hy vọng tôi quá cao điệu."
Và sau đó thêm vào một biểu cảm ngại ngùng.
Cậu ta còn gửi một vài bức ảnh kèm một câu nói.
"Có thời gian tôi mời các bạn học đến nhà chơi."
Khi mở ảnh ra, tôi gần như hụt hơi và xuất huyết não!
Đây không phải phòng của tôi sao! Làm sao cậu ta vào được!
Trong ảnh, cậu ta đang ngồi trên giường tôi, mặc chiếc váy do mẹ tôi mời một nhà thiết kế quốc tế làm ra!
Không đúng, sao cậu ta lại vào nhà tôi được!
"Bạch Dương, chúng ta nhanh chóng trở về!"
Tôi kéo An Duyệt Bạch Dương chạy về ký túc xá nhưng cả hai người kia đều không có ở đó.
Vào lúc tôi đang nghĩ cách điều tra cậu ta, tôi đột nhiên thấy Dương Hàm Kim Ngưu đăng một bài đăng trên WeChat, ngồi chụp trong chiếc xe Ferrari, chú thích là rất thích món quà mà baba tặng.
Cái xe này không phải mấy hôm trước tôi nhờ tài xế của bố tôi đem đi bảo dưỡng sao?
Tôi dường như hiểu ra điều gì đó, tài xế của bố tôi cũng họ Dương, chẳng lẽ Dương Hàm Kim Ngưu là con gái của tài xế?
Tôi gọi cho tài xế của bố tôi, "Chú Dương, xe của cháu đã được đưa đi bảo dưỡng chưa?"
"Gửi... gửi rồi, đại tiểu thư."
Có thể nghe ra, có điểm hoảng. Tôi không vạch trần chú ấy, tôi nói: "Gửi rồi liền được. Chủ nhật tuần sau cháu cần dùng xe, đến lúc đó chú lái tới đây cho cháu nhé".
Chú Dương miệng đáp ứng.
Bây giờ về cơ bản đã chắc chắn rằng Dương Hàm Kim Ngưu là con gái của chú Dương, nhưng làm sao cô ta vào được biệt thự của tôi.
Tôi đang định về nhà để điều tra thì điện thoại di động của tôi reo lên.
Điện thoại của Diệp Khương Song Tử.
"Alo, bảo bảo."
Mỗi lần nhận được điện thoại của anh ấy, tôi đều rất vui vẻ.
"Này, Xử Nữ, nhà của anh sắp bị phá bỏ và di dời rồi!"
Âm thanh qua điện thoại đặc biệt kích động.
Nhà sắp bị phá bỏ và di dời, sao có thể không kích động.
Chuyện này tôi quên cùng anh ấy nói. Tôi cũng rất mừng cho anh ấy: "Vậy quá tốt rồi, sau này anh không cần phải mệt mỏi như vậy nữa".
"Đúng vậy, gia đình anh cũng rất vui mừng, tối nay ăn cơm tối, em có muốn cùng anh trở về không?"
Tất nhiên là tôi sẵn lòng, sau khi gặp gia đình anh ấy, chúng tôi liền có thể bàn chuyện hôn nhân.
Ai da bộ não yêu đương của tôi.
Không ngờ tôi đến nhà anh ấy làm khách, lại trở thành bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi...
Anh ấy nói bố anh ấy thích uống rượu, buổi tối tôi mua một ít trái cây, chọn một chai rượu vang đỏ từ bộ sưu tập của bố tôi.
Khi đến nhà anh ấy, không có sự nhiệt tình như tôi mong đợi, chỉ có mẹ anh ấy mở cửa, nhìn thấy tôi, bà ấy đánh giá tôi rồi nói: "Vào đi."
Tôi có chút xấu hổ nhìn Diệp Khương Song Tử, anh ấy dường như không cảm nhận được cái gì, trực tiếp đi vào, tôi đành phải đi theo anh ấy.
Nhà anh ấy ở trong một khu nhà gỗ ở phía Tây thành phố, không thể nói là quá tệ, nhưng căn nhà này tuyệt đối cũng không xem là tốt.
Sau khi vào nhà, tôi tìm nơi để đồ trên tay xuống: "Dì ơi, lần đầu tiên đến đây, con không biết dì thích gì nên chỉ tùy tiện mua một ít, hy vọng dì không để bụng."
Mẹ anh ấy nhìn hoa quả và rượu rồi nói một câu: "Là rất tùy tiện."
Tôi càng xấu hổ hơn, sao lại có người nói chuyện như vậy? Nghe không ra là tôi đang nói khách sáo sao?
Tôi nhìn Diệp Khương Song Tử cầu cứu, hy vọng anh có thể nói giúp tôi vài câu, không ngờ anh ấy cứ nhìn vào điện thoại, không thèm để ý đến tôi.
Mẹ ấy anh tiếp tục hỏi tôi: "Trong nhà con đang làm gì a?"
"Ở nhà con a, có một ít đất..."
Tôi chưa kịp nói xong đã bị mẹ anh ấy cắt ngang: "Nguyên lai là làm ruộng a, vậy một năm chắc cũng kiếm không được mấy tiền đâu nhỉ".
Thực ra ban đầu tôi vốn định nói ra sự thật, nhưng thấy thái độ của gia đình anh ấy nên tôi quyết định giấu trước, xem xem gia đình anh ấy định xướng bài gì.
"Xác thực là không nhiều, cho nên hiện tại con đang cố gắng làm việc, dự định cùng Song Tử vào cùng một công ty."
Bố anh ấy ho khan nói: "Haiz, như vậy được rồi, chúng ta trước ăn cơm đi, nếu không một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội."
Trên bàn ăn, bố mẹ anh ấy hỏi những câu hỏi như thẩm vấn tù nhân, tôi ăn không nhiều nhưng Diệp Khương Song Tử ăn không ít.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Diệp Khương Song Tử tiễn tôi đến cửa, bảo tôi tự bắt taxi về trường.
Tôi cũng hiểu ra, gia đình anh ấy cảm thấy nếu phá bỏ di dời, chắc sẽ được tặng mấy căn phòng tốt, cảm thấy gia đình tôi một gia đình "làm nông", không xứng đáng với điều kiện của gia đình họ.
Tôi không quay lại trường, bắt taxi về biệt thự gần trường, trên đường gọi điện cho bố, hỏi một chút xem đối với gia đình Diệp Khương Song Tử, ông ấy có thể đưa cho bao nhiêu căn phòng.
Không ngờ bố tôi lại nói nhà họ là xây trái phép, theo chính sách thông thường thì không bồi thường, nể mặt tôi thì ông có thể cho họ hai bộ phòng.
Tôi nói đừng, còn việc có nên cho hay không thì hãy nói sau.
Bằng cách này, "quyền sinh tử" của gia đình anh ấy nằm trong tay tôi, xem xem sau này gia đình anh ấy như thế nào lại nói tiếp.
Tôi trở về biệt thự và ngủ một giấc ngon lành, hôm sau là thứ bảy, không có lớp học, tôi chuẩn bị bắt đầu điều tra xem Dương Hàm Kim Ngưu rốt cuộc vào biệt thự của tôi như thế nào.
————৹৻ʚ🥀ɞ.୭.ᐟ————
‣ 𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Haaa!!! Buồn cười thật, đã là giả mà còn nhảy nhót trước mặt tiểu thư thật? Cứ chờ đó đi, thế nào cũng bị vả mặt không trượt phát nào!!! (ง •_•)ง
⚖️ 𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 001. ᡣ𐭩.ᐟ
ͳ𝖔 𝖇𝖊 𝖈𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊𝖉...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro