Đời có mấy khi mà dành thời gian cho những đớn đau làm gì !
Em ạ ! Thừa nhận đi ! Có phải cái kiểu sống khó nhất trên đời này là sống như người bình thường, khi vui buồn, tiếc giận đều thể hiện rõ qua nét mặt, người ta vẫn thường lựa chọn cách sống như một kẻ điên để không ai thấy được cảm xúc của mình, để biết bản thân mình không yếu đuối, để luôn khiến những người xung quanh cảm thấy vui.
Nhưng có một điều thế này, em chẳng cần phải làm lớn vấn đề lên cả. Nếu em yêu thương một ai đó nhưng họ chẳng thèm đáp lại, mà còn nỡ tay giết tình cảm ấy, em cứ bình thản mà sống rồi để thời gian chứng minh tất cả. Lời nói hay hành động, vốn dĩ chẳng được tin đâu. Em đừng tìm cho mình một ai đó thay thế, vì người đó không đáng để em tự giày vò như vậy. Em đâu cần hai trái tim mới sống được, bao nhiêu năm em vẫn độc bước và vẫn thoải mái cơ mà. Em cũng đừng tìm cách trả thù cái người trơ trẽn ấy, vì em làm gì có nhiều thời gian đến như vậy? Cuộc sống của em em còn chưa lo hết, huống hồ phải lo nghĩ cho cái người không biết quý trọng tình cảm của em làm gì?
Những người lướt qua đời em, nhất là những ai khiến em rơi nước mắt vì họ mỗi khi xuất hiện, thực sự họ chỉ làm khổ em mà thôi. Hãy mỉm cười khi thấy họ vì họ đã dạy em biết yêu lấy bản thân em và những người thân đang ở cạnh em hơn nữa. Suy cho cùng, chẳng có tình yêu nào là tất cả, cũng chẳng ai vì em mà hi sinh tất cả. Có những quy luật em đều biết mà. Như kiểu, nếu ai yêu em bằng cái nhìn đầu tiên thì cũng đều vì ngoại hình, nếu không vì điều đó thì cũng là vì yêu cái vỏ bọc mà em cố tỏ ra. Mấy ai chấp nhận được thực tế đâu em nhỉ? Người ta chỉ thích nghe những gì muốn nghe, thích thấy những điều họ muốn thấy.
Đàn ông họ có những nét giống nhau. Họ có thể dễ dàng có tình cảm với người mới quen, để rồi quên hết những đẹp đẽ mà họ đang có với người phụ nữ bấy lâu nay ở bên họ. Cái quan trọng là em chấp nhận được đến đâu, có nhận ra đó chỉ là tình cảm thoáng qua hay là " tình yêu sét đánh ", chỉ vì em là người khỏa lấp vị trí lúc họ cô đơn hay không mà thôi.
Tình yêu tuổi trẻ hay những thứ na ná như thế, dù em có trải qua rất nhiều lần hay chỉ vô tình bắt gặp, luôn để lại cho em nhiều bài học. Nếu sự mơ mộng có thể làm em vui thích, nếu những tiếng chửi có thể khiến em thỏa mãn, nếu sự im lặng có thể khiến em bình thản, em hãy làm những gì em muốn để buông bỏ những yêu thương không thuộc về mình.
Ai rồi cũng phải lớn lên. Yêu một người không sai, nhưng yêu một người không xứng đáng và vốn dĩ không thuộc về em, thì hãy để họ rời xa em, em ạ. Hãy chỉ chọn những gì luôn khiến em mỉm cười và học cách nhìn khác đi về cuộc sống. Niềm nở với những người xung quanh như là tính cách, luôn mỉm cười, dù cho có té đau đến đâu. Người trưởng thành thật sự sẽ chọn cuộc sống đơn giản lắm. Đời có bao lâu mà phải dành thời gian cho những đớn đau để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro