Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.



*Tại gian nhà bên phải*

*reng reng reng* (cuộc gọi đến)

"Ba gọi con có chuyện gì sao"

Jeonghan nói với giọng điệu không cao cũng chẳng thấp, khiến người bên kia đầu dây không thể nhận ra được cậu đang muốn nói gì tiếp theo.

Con nghe Ba giải thích...

"Giải thích? Ba đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, cả bác Kang và nhóc Jun Ba cũng dặn dò hết rồi, còn có gì giải thích sao."

Trước khi ba cậu gọi đến thì cậu đã gọi và mắng Jun một trận vì không thông báo cho cậu biết nhưng nhận về được một câu 

'Bác Yoon bảo em không cần nói với anh, bác ấy bảo đã báo với anh trước rồi'

Yoon Jeonghan cảm thấy bản thân như đang bị phản bội và rơi vào bẫy của Ba ruột mình.

"Nhưng mà, con trai của chủ tịch Jeon tìm nơi ở đâu có gì khó khăn mà Ba phải mời người ta đến nhà của con như vậy"

Chuyện là, nhà mẹ của cậu ấy ở tận Changwon, không tiện di chuyển. Ba cũng không đành để cậu ấy ở bên ngoài. Nên Ba đã để các cậu ấy ở lại căn nhà ở Gangnam.

Ba của cậu là người rất tốt, tốt đến mức cậu không thể ngờ, đây còn là con trai của ân nhân mình nên ông càng để tâm hơn.

Ông Yoon biết Jeonghan không về nhà đã lâu nên không nói cho cậu biết vì ông hiểu con trai của mình, cậu sẽ làm ầm lên cho mà xem.

Nhưng điều gì buộc phải xảy ra thì phải xảy ra thôi.

Nếu... con đã về nhà rồi thì nhân tiện giúp đỡ các cậu ấy hộ Ba, các cậu ấy sang Mỹ từ nhỏ, đây là lần đầu họ về nước chắc là chưa quen với giờ giấc, khí hậu và văn hóa tại Hàn đâu.

'Không quen? Vừa mới sang có vài ngày đã chơi bời như vậy mà chưa quen sao?'

"Ba quá lo rồi. Họ sống tốt lắm, con trai ba mới có sao đây"

Con có vấn đề gì sao có cần Ba..

"Không có gì..., con tự giải quyết được.... Muộn rồi, nói chuyện với Ba sau"

*tút..tút..tút*

Jeonghan biết Ba cậu muốn nói gì, đây không phải là lần đầu ba cậu đề nghị giúp đỡ nhưng cậu không muốn dựa dẫm vào ai cả.

Không biết từ bao giờ, từ chối sự giúp đỡ từ người khác lại trở thành phản xạ của cậu.

Có lẽ cậu sợ cảm giác bị bỏ rơi, sợ phải hy vọng và sợ phải thất vọng khi đặt niềm tin, kỳ vọng vào người khác.

Khi Mingyu rời đi thì bệnh của mẹ cậu cũng trở nặng, sau đó bà qua đời. Những người từng hứa sẽ bên cậu mãi mãi đã bỏ cậu mà đi, cùng một lúc cả thế giới và bầu trời của cậu đều sụp đổ, cậu không còn biết phải tựa vào ai khi niềm tin, hy vọng và những yêu thương trong cậu đều vụn vỡ và bi chôn vùi dưới đống đổ nát kia.

Cậu đã tự nhốt mình trong căn phòng tối rồi khóc và khóc rất nhiều vào thời điểm đó đến mức phải nhập viện vì thân thể suy nhược và đau buồn quá độ.

Sau tang lễ, Ba và em gái phải bay trở về Canada nên cũng không thể ở cạnh cậu. Những ngày tháng sau, cậu chỉ còn cách bám víu vào những an ủi, động viên của hai người bạn thân và những người em thân thiết.

Nhưng chưa được bao lâu cảm giác sợ mất đi, sợ bị bỏ rơi lại ẩn hiện trong tâm thức của Jeonghan thế nên cậu đã vùi đầu vào công việc và lấy sự bận rộn của công việc làm lá chắn che đậy sự lẻ loi trong cậu.


.

*Tại gian nhà bên trái*

"Wonwoo à, hai người nói gì mà lâu...AAHH!!"

"Không có gì, chỉ trêu thỏ con tí thôi"

Wonwoo vừa từ cửa bước vào đã bị Soonyoung đợi sẵn trong phòng túm lấy, hắn nhanh chóng tránh sang một bên khiến người kia ngã nhào

"Thỏ? Sao em không thấy vậy?"

Hansol thắc mắc, từ lúc đến đây cũng gần hai tuần rồi mà chẳng thấy con thỏ nào, vậy mà người anh của cậu lại đi trêu thỏ sao? Có thỏ trong nhà này à?

"Thỏ gì chứ, ai mà quan tâm mấy con vật đó làm gì. Mình nói nè Wonwoo,  cái anh leader xinh đẹp của 100'4 lại là con trai của bạn của Ba cậu thật à"

"Ban đầu tớ cứ nghĩ anh ấy là được chủ tịch Yoon nhờ vả thôi; không ngờ có Ba là người có địa vị trong giới kinh doanh nhưng anh ấy lại không nối nghiệp mà chọn một hướng đi hoàn toàn trái ngược như vậy. Đúng là vừa có tài vừa có sắc mà."

Các cậu và Ba của Jeonghan thường gặp nhau tại các buổi gặp mặt tại Mỹ, họ chỉ biết ông ấy có một người con trai và con gái mà thôi.

Những tưởng con trai duy nhất của chủ tịch Yoon sẽ kế thừa công việc của Ba mình giống như các cậu hiện tại, không ngờ anh đã từ chối việc thừa kế và chọn đi con đường riêng.

"Ừm, cũng khá ngạc nhiên, nhưng mà như vậy không phải thú vị sao."

"Đúng ha, bây giờ thì ngày nào tớ cũng có thể ngắm nhìn mỹ nam, không chỉ ở nơi làm việc mà còn cả ở nhà nữa. Thích quá đi!!!"

Lần đầu Soonyong gặp anh cậu đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của anh làm cho mơ hồ rồi. Cậu đã gặp và tiếp xúc qua rất nhiều cô gái nhưng không ai sở hữu được nét đẹp mềm mại và dịu nhẹ như thế.

Dù vậy, ở anh vẫn vương một chút nam tính khiến mọi giới đều phải ganh tị nhưng không ai là không công nhận và không thể ngừng ngắm nhìn người ấy.

"Anh ấy là tiên tử giáng trần đó. Không xong rồi, hình như tớ rung động rồi" (TT3TT)

"Soonyoung hyung, anh đừng có bày ra cái vẻ điên cuồng đó nữa được không, sẽ dọa Jeonghan ssi sợ đó."

Hansol không thể nhìn nổi hình ảnh si mê của người trước mặt nữa, cậu bỏ lại hai người rồi một đường thẳng đi trở về phòng của mình.

"Aiiiss, thằng nhóc này suốt ngày cằn nhằn anh mày."

"Chúng ta sẽ trở về Mỹ sau khi hoàn thành dự án này nên sẽ không ở đây lâu đâu. Những việc cần làm thì làm, việc nào không nên thì đừng nghĩ đến."

Hắn nói với âm giọng trầm thấp khiến bầu không khí đang xôn xao bông chốc lặng im bất thường.

Wonwoo cảm thấy khó chịu khi Soonyoung tỏ vẻ yêu thích đối với người kia.

Hắn không biết bản thân đang nghĩ gì, trước giờ hắn chưa từng thích ai cũng không hiểu được tình yêu là thế nào, hắn chỉ biết có công việc và thỏa mãn ham muốn của bản thân qua những cuộc dạo chơi thâu đêm cùng với những mục tiêu mà hắn nhắm đến.

Với ngoài hình phong lưu, quyến rũ và cuốn hút cùng độ chịu chơi chịu chi của cậu ta thì có mấy ai mà chối từ được.

 Tuy nhiên, hắn có một quy tắc - chỉ dùng người một lần theo đúng nghĩa của tình một đêm.

Có nhiều người không để tâm sự lạnh lùng của hắn mà bám lấy không ngưng kết quả là bị Hansol và Soonyoung ra tay hành cho thê thảm và chẳng dám xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Hắn thừa nhận bản thân không thể quên được dư vị của Jeonghan nhưng theo hắn đó chỉ là cảm giác hứng thú với những điều mới lạ, rồi hắn sẽ nhanh chóng chán thôi.

Hắn sẽ không phạm phải quy tắc do chính hắn đặt ra và anh sẽ là một trong nhiều người sẽ bị hắn lãng quên mà thôi.

"Biết rồiiii!! Tớ đi ngủ đây. Ngủ ngonn"

Soonyoung cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm cũng chẳng hiểu vì sao nhưng mà chạy trước vẫn hơn.

*ting* (tin nhắn đến)

[Hansol Choi]

"Wonwoo huyng, ngày mai chúng ta có hẹn đến

triển lãm tranh vào buổi chiều, anh nhớ không?"

"Anh nhớ rồi, em nhớ nói lại với Soonyoung đó"

"Vâng, anh ngủ ngon"



--------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro