Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đừng

❗Bản dịch chưa có sự xin phép của tác giả tuyệt đối không mang đi đâu❗

Truyện gốc: Don't của The_Hollow trên ao3
( https://archiveofourown.org/works/35586562)

Ảnh bìa: @amineqq_ (Twitter/X)

❗Cảnh báo: vì đây là truyện angst nên mấy thím nào đang muốn đọc ngọt, soft thì có thể bấm ra

"Thật kỳ lạ..."

Nagisa thì thầm với Kayano, người gật đầu đồng ý khi học sinh lớp 3E bước vào tòa nhà chính. Họ biết bình thường họ không được chào đón ở đây nhưng 3E thực sự cần phải yêu cầu hiệu trưởng cung cấp một số nguồn lực để xây dựng lại lớp học bị phá hủy. Dù sao thì đó cũng là lỗi của hiệu trưởng. Vì vậy, khi họ đi qua hành lang nhận thấy tất cả học sinh năm ba tụ tập bên ngoài lớp học, vẻ mặt kinh hoàng và ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt khi thì thầm nói chuyện với nhau.

"Có chuyện gì xảy ra à...?" Kanzaki nói.

"Có lẽ họ không chấp nhận được sự thật chúng ta đã đánh bại lớp A và tất cả bọn họ-" Nakamura chế giễu.

"Hoặc có thể họ đã nghe về việc hiệu trưởng đã làm-"

"Im lặng!" Kataoka tát Okajima và thầm nhắc nhở anh ta về hợp đồng NDA (là hợp đồng giữa lớp 3E, koro-sensei và chính phủ). Những gì hiệu trưởng đã làm không nên nhắc đến nữa theo yêu cầu của thầy Karasuma.

Phải mất một lúc lớp 3E mới nhận ra sự thay đổi lạnh lẽo của bầu không khí xung quanh họ. Hội trường rơi vào im lặng căng thẳng. Mọi người quay lại trừng mắt nhìn 3E.

"Cái gì?" Terasaka chế giễu, nhìn họ bằng ánh mắt tự mãn (mặc dù..hơi xấu) "Tao tưởng Asano là kẻ thua cuộc duy nhất ở đây, có vẻ như mọi người trong khuân viên chính đều-"

"Mày vừa nói gì cơ?!" Một cô gái lớp B tiến về phía họ. Cô ta nắm chặt tay, gần như sẵn sàng tấn công khi trừng mắt nhìn Terasaka, "Mày dám nhắc đến tên Asano-kun hả đồ khỉ bẩn thỉu!"

Cậu bé nói trên cũng trừng mắt nhìn cô. Định mở miệng đấu võ mồm với cô thì Isogai nhanh chóng xen vào.

"Tớ xin lỗi vì sự thô lỗ của bạn tớ. Bọn đến đây để gặp hiệu trưởng, sẽ không ở đây lâu đâu." Isogai không bỏ lỡ cách khuôn mặt cô nhăn lại vì ghê tởm khi nhắc đến hiệu trưởng. Một nhịp im lặng nặng nề khác trước khi Isogai không thể chịu đựng được nữa.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Khi câu hỏi của Isogai vẫn chưa có câu trả lời, Kataoka bước đến bên lớp trưởng.

"Vẫn còn hai tiết nữa mới đến tiết cuối. Sao mọi người lại trốn học thế?" Cô gái hơi cúi đầu.

"Asano-kun đã bất tỉnh trong phòng y tế suốt hai giờ qua, chúng tôi đang đợi cậu ấy tỉnh lại-"

"Cái gì, Asano-kun ngất xỉu sau khi nhận ra mình không còn ở hạng nhất nữa sao?" Người khác sẽ phải co rúm lại dưới ánh nhìn chằm chằm của họ nhưng Karma đã quen với việc bị nhìn chằm chằm nên chỉ nhún vai, một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khuôn mặt.

"Tại sao các lớp khác cũng đợi cậu ấy vậy? Tôi biết tất cả các bạn đều 'tôn thờ' Asano-kun một cách mù quáng nhưng điều này thì hơi quá-"

"Asano-kun bị đánh, được chưa?!" Chàng trai tóc đỏ bị cắt ngang bởi một cô gái đang cuộn tròn mình ở góc xa. Cô ấy đặc biệt hét lên câu đó và sau đó thở dài như thể cô ấy đã dùng hết năng lượng để hét lên điều đó. Không có ích gì khi Terasaka bật cười.

"Ai là 'người hùng' đánh hắn vậy? Người đó hẳn phải có gan lắm mới-" Một loạt tiếng hét đâm xuyên qua tai Terasaka trước khi những cú đấm từ khắp nơi giáng xuống.

Nakamura và các cô gái lùi lại, sửng sốt, khi cả con gái và con trai từ các lớp khác nhau lao vào Terasaka, đấm, đá, cắn. Thật ấn tượng khi mà không ai trong số họ dám động đến một kẻ bắt nạt như Terasaka một ngày trước.

Mặc dù là những sát thủ được đào tạo bài bản, sự chênh lệch về số lượng không mang lại lợi thế cho họ, ngay cả khi hầu hết 3-E đều tham gia vào cuộc ẩu đả.

Sự việc chỉ kéo dài 5 phút khi Seo và Araki xông vào và ra lệnh dừng lại, kỳ lạ là những học sinh ở tòa nhà chính lại tuân thủ - nhưng cả họ và lớp 3-E đều bị bầm tím nhẹ.

"Các cậu ồn ào quá!." Cô sinh viên môi lớn thông báo với họ, trong đó họ xin lỗi một cách đáng xấu hổ. Cô gái từ lớp B, (hình như là lớp trưởng), tiến về phía Araki và rít lên.

"Bọn ngốc đó chế giễu Asano-kun!" Araki trừng mắt nhìn 3E trước khi lắc đầu.

"Có lẽ họ không biết chuyện gì đã xảy ra."

"....chuyện gì đã xảy ra vậy?" Araki do dự một lúc nhưng vẫn quyết định kể cho họ nghe. Dù thế nào thì họ cũng sẽ tìm ra thôi.

"Chuyện về hiệu trưởng." Câu nói lơ lửng trong không khí trong vài giây. Nagisa là người đầu tiên nhận ra.

"Ý cậu - ý cậu là.. hiệu trưởng đã đánh Asano-kun?"

"Phải."

Nagisa nhăn mặt.

Chết tiệt.

Karma nhìn đi chỗ khác. Khuôn mặt vô hồn.

"Nhưng tại sao?"

"Tôi nghĩ câu trả lời đã có như một điều hiển nhiên. Nhưng nếu mấy người muốn biết, cậu ấy đã mất hạng nhất của mình. Trên hết, chúng tôi đã từ chối sự lãnh đạo và phương pháp giáo dục của hiệu trưởng bằng cách đứng về phía Asano-kun và thừa nhận rằng chúng tôi sẽ học nhiều hơn ở lớp E trong trường hợp hiệu trưởng không muốn tha thứ cho những thiếu sót của chúng tôi và coa thể gửi chúng tôi đến đó..." Thật khó để thừa nhận điều này với họ nhưng Akari tiếp tục, "Khi Asano-kun xác nhận câu trả lời của chúng tôi với hiệu trưởng, cậu ấy đã tát bay qua lớp, đập vào vài cái bàn rồi vào tường. Cuối cùng là bất tỉnh trên đường đến phòng y tế. Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

"Bọn tôi có thể...gặp cậu ấy được không?"

Seo nhìn họ với ánh mắt trừng trừng, nhưng đáng khen là họ trông có vẻ tội lỗi, một số thậm chí còn bối rối và tức giận. Sau khi liếc nhìn người bạn cùng lớp, Seo trả lời Nagisa.

"Được rồi. Nhưng chỉ có năm người được vào thôi."

Nagisa, Isogai, Kataoka, Kanzaki và Karma đi theo hai thành viên của Ngũ Tài Kiệt lên lầu. Các lớp khác muốn phản đối khi Karma đi cùng họ nhưng đã bị Araki thuyết phục trong chốc lát.

Khi đến phòng y tế, họ không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho học sinh lớp 3-A. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​người mà họ ngưỡng mộ bị chính cha ruột của mình ngược đãi.

3-A tập trung trong phòng khi họ nhìn những chuyển động của học sinh lớp 3-E, gần như là để bảo vệ.

"Hắn ta đang làm gì ở đây vậy?!" Nat rít lên, chỉ vào Karma.

"Không cần phải lo lắng. Chỉ đến hỏi thăm Asano thôi."

"Hắn chính là một phần lý do khiến cậu ấy bị thương!"

Karma cười khẩy, "Sao thế? Đó không phải lỗi của tôi nếu Asano-kun bỏ lỡ ba điểm. Không phải vì thế mà người hiến tinh trùng của cậu ta làm hại cậu ta."

Trong hoàn cảnh bình thường, họ sẽ thấy biệt danh đó buồn cười nhưng giờ nó nghe thật nhàm chán. Cuối cùng Nat bị bạn bè cùng lớp đẩy sang một bên, cho phép 3E vào phòng.

Không có gì ngạc nhiên khi thấy Ren ngồi ở ghế đối diện với họ, lần này, nụ cười tán tỉnh hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị. Giữa họ, Asano Gakushuu nằm một cách duyên dáng, một miếng băng dán 'trang trí' trên má phải.

Karma nhíu mày.

Nagisa là một đứa trẻ lịch sự không có ác cảm với bất kỳ ai, bước lại gần và chia buồn khiến Ren sửng sốt, rồi khịt mũi cười khúc khích không chút hài hước. Giọng cười chứa đựng sự cay đắng.

"Sao thế, đó là lỗi của chúng tôi. Cậu không có gì phải xin lỗi cả. Chúng tôi luôn coi nhẹ khuyết điểm của mình, nghĩ rằng nó chẳng có ý nghĩa gì ngoài vài trận thua ở trung học cơ sở, cậu biết không? Ai quan tâm đến một số môn thể thao hay cá cược chứ. Nhưng rõ ràng là với Asano thì khác, khi..." Anh chỉ vào dáng người đang 'ngủ' của Asano. "Chúng tôi không bao giờ để ý đến bất cứ điều gì. Chúng tôi luôn nghĩ cậu ấy thất vọng vì đơn giản là ghét thua cuộc, điều đó đúng một phần nhưng....nếu chúng tôi để ý, chúng tôi đã có thể ngăn chặn được điều này. Và có chúa mới biết còn điều gì xảy ra nữa..."

Nagisa nuốt nước bọt. Thấy có vẻ không thoải mái với chủ đề này, Kanzaki đặt tay lên vai Nagisa. Mái đầu xanh mỉm cười một cách lo lắng.

Tại sao bản thân lại không để ý?

[Đó là mối quan hệ giữa tôi và cha tôi.]

[Nhưng đối với người bình thường thì khác.]

Con mẹ! Tiếng kêu cứu ẩn ý ở ngay đó! Tại sao Karma lại không nhận ra?! Nếu không thì tại sao Asano lại yêu cầu kẻ thù của mình cứu bạn bè khỏi chính cha mình nếu cậu không cảm thấy cần ai đó cứu họ khỏi ông ta!

"Sakakibara-Kun" Nagisa thoát khỏi dòng suy nghĩ khi Karma hoảng sợ, "Đây có phải lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra không?"

Ren nhìn một cách trầm ngâm một lúc trước khi lắc đầu.

"Nếu là lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến thì phải. Nhưng tôi nghĩ đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong gia đình Asano."

"Tại sao cậu nghĩ vậy?"

"Ngay sau lễ hội, năm người chúng tôi được triệu tập đến văn phòng hiệu trưởng lần đầu tiên. Hiệu trưởng mắng chúng tôi vì không đánh bại được các cậu bằng một chiến thắng áp đảo, trong khi Asano phản bác rằng lớp E có một kế hoạch tốt của riêng họ nên điều đó là không thể. Rằng cậu hài lòng với kết quả cuộc thi của chúng tôi." *Thở dài*, "Nhưng sau đó, hiệu trưởng đã nói với cậu ấy rằng cậu ấy chỉ cần đầu độc thức ăn của 3E, rằng cậu ấy đã thất bại vì không làm hại lớp 3-E để giành chiến thắng."

CÁI GÌ?!!

"Điều tệ nhất là phản ứng của Asano. Cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên, chứ đừng nói là sốc. Giống như, đó là điều bình thường khi nghe từ miệng cha mình vậy."

"Cậu đùa à..." Isogai thì thầm. Isogai luôn biết Asano có những khó khăn riêng nhưng điều này thực sự điên rồ. Người cha nào lại mong đợi con trai mình phạm tội? Bây giờ Isogai có thể tin rằng trò lật cột cũng do hiệu trưởng xúi giục- Đợi đã, trò lật cột...

"Sau đó, khi chúng tôi không chiến thắng ở trò lật cột ..." Ren cũng nhận ra điều đó, mắt mở to một chút như thể đang nhớ lại điều gì đó mà bản thân không nên quên.

"Tôi... Sau khi chúng tôi thua, hiệu trưởng gọi Asano đến văn phòng cùng với các học sinh trao đổi." Ren xoa xoa thái dương, chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng khiến Ren đau đầu. Tại sao bản thân không thể kết nối các sự kiện sớm hơn? "Lúc sau cậu ấy xuất hiện, còn những người khác thì không. Asano vẫn im lặng về những gì đã xảy ra hay lý do tại sao cậu ấy gọi xe cứu thương."

Xe cứu thương? Nhưng họ không nhìn thấy chiếc xe nào-

"Tôi nhớ rồi," Kanzaki nói, "khi Maehara đến gần Asano-kun, cậu ấy đang chỉ đạo nhân viên y tế ở đâu đó bên trong trường..."

Kataoka cảm thấy xấu hổ tràn ngập trong cô. Nghĩ đến việc cô ấy gợi ý Asano chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý của cha mình bằng cách nghiền nát thứ đã đánh cắp nó...

"Tại sao cậu ấy không nói với ai?" Karma hỏi. Dồn trọng lượng lên một chân khi dựa vào bức tường phía sau họ.

Nagisa nhìn Karma với ánh mắt buồn.

"Không dễ thế đâu..."

Suy nghĩ của Karma 'Cả hai người đều khiến cho việc giúp đỡ trở nên khó khăn' đã không có cơ hội được diễn đạt thành lời khi chủ đề về 'vấn đề' của họ được nêu ra.

Asano nhắm chặt mắt lại vì đau, không ai cảnh báo. Rốt cuộc thì cậu cũng bị chấn động não. Ren đỡ cậu ngồi dậy, nhưng bị gạt phắt đi ngay khi lớp trưởng 3A nhận thấy 3E. Không hiểu sao, khuôn mặt đau đớn trước đó của cậu giờ lại bình thản như thường lệ. 'Mặt nạ Hội trưởng hội học sinh' đã được đeo lên rồi, Nagisa nghĩ.

"Sao mấy người lại ở đây?" Giọng nói của Asano không biểu lộ bất kỳ cảm xúc cụ thể nào nhưng những âm tiết phát ra từ cậu đã đủ nói lên tất cả - Ít nhất là đối với cậu bé tóc xanh. Giống như cách bản thân từng làm mỗi khi bị mẹ bắt mặc những chiếc váy.

"Tất nhiên là để khoe rồi." Karma cười khẩy. Đôi mắt không biểu lộ điều đó nhưng điều nó cũng không giúp những người khác thoát khỏi việc tỏ ra vô cảm.

Làm ơn có ý tứ chút đi!

"Tôi hiểu rồi. Chúc mừng nhé...tôi đoán vậy." Vẫn không có cảm xúc gì. Nụ cười nhếch mép của Karma hơi khựng lại. Nó gần giống với một cái nhăn mặt hơn là chế giễu.

"Gì thế? Đầu hàng sau một trận thua sao? Chán ngắt."

"Karma."

"Akabane."

Cả Ren và Isogai đều nghiêm khắc gọi Karma cùng lúc. Họ giữ giọng nói nhỏ vì Asano nhưng lời cảnh báo đủ rõ ràng. Dù vậy thì nó cũng không lọt vào đầu Karma.

"Chỉ là-" Karma ngừng lại, lắc đầu như thể không muốn nghĩ đến điều đó nữa rồi hỏi lại

"Tại sao cậu không chống trả?"

Kanzaki nhăn mặt.

"Ông ta đã làm thế với cậu bao lâu rồi? Sao cậu không chống lại-"

"Mười năm và đó là những gì tôi đã làm." Asano trả lời đều đều. Không rời mắt khỏi cậu bé tóc đỏ.

Mười năm?!

"Trở thành quân cờ trong trò chơi của ông ta không được tính là chống lại-"

Nứt - mắt Asano giật giật.

"-cậu chỉ đang chơi dưới sự chỉ huy của ông ta. Theo luật của ổng. Làm theo chỉ định của ổng-"

Nứt - tấm ga trải giường nhăn nheo dưới ngón tay cậu.

"Có lẽ mục đích là để xoa dịu hơn là hạ gục ông ta-"

Nứt-

"Cậu đang nói đến 'ông ta' nào vậy?" Asano ngắt lời một cách u ám. Đôi mắt tử đinh hương bị che khuất bởi mái tóc, tạo cho chúng một màu rượu vang. Nó khiến Nagisa lạnh sống lưng. Nhưng không thể nghĩ rằng 'Quả đúng là con trai của hiệu trưởng!' và cảm giác cậu cũng mất nhân tính như người cha của mình.

"Hả?" Karma lên tiếng, sửng sốt. Rốt cuộc thì Karma đang cố làm gì vậy? Tại sao bản thân anh lại thất vọng khi nhận ra Asano không phải là hình ảnh hoàn hảo như anh nghĩ?

" 'thứ' đó" cậu lấy áo khoác và mặc vào, "Tôi cũng không bận tâm nếu 'nó' chết."

"...."

Asano đeo túi lên vai, đứng dậy.

"Khoan đã, cậu định đi đâu vậy?" Ren lập tức đi đến bên cạnh Asano, gần như sợ cậu sẽ ngã lần nữa.

"Nhà."

"Gì cơ? Cậu định quay lại sau những gì hiệu trưởng đã làm sao?"

Asano nhìn Ren với ánh mắt khó hiểu. "Ngài ấy vẫn là người giám hộ hợp pháp của tôi."

Ren lắc đầu. "Hiệu trưởng không nên như vậy. Cậu có thể kiện ngài ấy-"

"Ngài ấy có thể lôi kéo cảnh sát về phía mình." 'Giống như cách khiến tất cả mọi người chống lại tôi' Câu này vẫn chưa được nói ra.

"Vậy thì để tôi giúp cậu-"

"Lần trước cậu đã làm thế, cậu đã bị hiệu trưởng tẩy não. Và những người đã thử trước cậu đã phải vào viện trong tình trạng bị chấn thương vĩnh viễn." Sau khi nhìn Ren với vẻ mặt vô hồn. Cuối cùng, Asano bước về phía cửa. "Hãy về nhà, tổ chức một bữa tiệc, gọi cho bạn gái của cậu và chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa."

Cạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro