Chương 2
Trên mạng antifan thì thích đi bôi đen, fan lại thường tung hô thần tượng nhà mình, giả giả thật thật, nhiều người đều không thể thấy rõ toàn bộ sự việc, cũng chẳng biết đúng sai, chỉ tin những gì mà họ muốn.
"Đã lâu không gặp." Giang Trình cùng Hạ Tri Thu chạm ly, ánh mặt lại hướng Hứa Lam Lam mà nói.Hứa Lam Lam hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp, môi son tô đỏ, phong tình vạn chủng, chỉ là không rảnh cùng Giang Trình hàn huyên, hỏi thằng vào trọng tâm: "Không phải trong điện thoại cậu nói rằng Lý Úc Trạch sẽ đến sao?"
Giang Trình nói: "Đương nhiên là sẽ đến, tôi có khi nào lừa gạt cậu đâu?" Cậu ta dùng ngữ khí ôn nhu, mang theo chút lấy lòng, hiển nhiên là đối với nữ thần hồi cao trung vẫn lưu lại không ít tình ý chưa dứt.
Đào Ương cùng Giang Trình đều không thuận mắt đối phương, vốn nguyện ý trở thành phông nền, liền muốn túm Hạ Tri Thu tránh xa một chút. Ai ngờ Giang Trình lại tự mình tiến tới, mấy người bạn cũ còn chưa hàn huyên xong với hắn cũng kéo theo tới đây.
Trong lúc nhất thời, mọi người mồm năm miệng mười trao đổi tình hình gần đây, nói qua nói lại một hồi kết quả lại dừng trên người Hạ Tri Thu.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy cậu không xuất hiện, vào năm quan trọng nhất cao trung lại làm thủ tục nghỉ học. "Nghe nói ông của cậu sinh bệnh à?" Người mở lời hỏi câu hỏi này là Phùng Viên, người cũng như tên, đều mang một dạng vẻ tròn tròn.
Hạ Tri Thu gật đầu trả lời cậu ấy ràng ông của mình đã không có việc gì. Cậu tham gia lần họp lớp này có thể nói đây là vấn đè được hỏi nhiều nhất, cũng không trách mọi người nhiều chuyện được, sự việc khi đó khẩn cấp, quá thức có chút vội vàng. Phùng Viên nói: "Không gì liền tốt rồi, nhiều năm như vậy không gặp, cậu vẫn chẳng thay đổi gì. Đúng rồi, cậu hiện tại đang làm việc ở đâu thế? Tôi nhớ không lầm thì cậu cũng rất thích diễn xuất đi?"
Nghe tới đây sắc mặt Đào Ương có chút biến đổi, định khéo léo đánh lạc hướng chủ đề cuộc nói chuyện thì Giang Trình đã dành trước nửa lời: "Hạ Tri Thu cũng đang làm diễn viên.""A?" Mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc, Phùng Viên nói: "Thật hay giả vậy? Sao tôi chưa từng thấy cậu trên TV vậy? Cậu diễn phim gì? Nhân vật gì? Tôi liền trở về xem thử!"
Phùng Viên quả thực cho rằng kiến thức của bản thân quá hạn hẹp, đang định lấy điện thoại ra tìm kiếm tên của Hạ Tri Thu liền thấy Giang Trình đem ly rượu đặt lên bàn đánh gãy suy nghĩ của cậu: "Phỏng chừng còn không có được chiếu, tôi cũng là trùng hợp ở đoàn làm phim gặp cậu ấy, mới biết cậu ấy cũng là người trong giới.""Hình như là diễn..." Giang Trình định nói tiếp lại bỗng như giống không nhớ ra, đưa tay gõ vào huyệt thái tương, làm bộ vô cùng khó xử hướng ánh mặt về phía Hạ Tri Thu: "Hình như là diễn..."
Hạ Tri Thu trước sau vẫn giữ dạng vẻ mỉm cười khéo léo nói: "Là một thi thể."
Đoạn cậu nói câu "Là một thi thể" vừa hào phóng lại vừa thản nhiên, tựa như nhân vật của cậu diễn không phải quần chúng đến một lời thoại tử tế cũng không có, mà là nam chính hàng thật giá thật. Lời nói bình thản nhưng lại khiến cho người đối diện không tìm nổi nửa điểm bắt bẻ.
Giang Trình cũng như nhớ ra, cong môi cười khẽ, nhưng trong ánh mắt lại không có nửa điểm ý cười. Hắn từ trước tối này luôn chán ghét Hạ Tri Thu không phải vì cái gì khác, mà bởi vì chính thái độ không kiểu ngạo cũng chẳng bao giờ ninh bợ ai. Trước kia cũng là như vậy, rõ ràng cha mẹ cũng chỉ mở một tiệm cơm rách, khách hàng cũng chỉ là đám công nhân mặt xám mày tro, vậy mà lại dám mời bạn học đến quán cùng nhau ăn cơm.
Rõ ràng không cùng địa vị với Đào Ương cùng Hứa Lam Lam được sinh ra trong gia đình có điều kiện, lại không biết thứ gọi là thân phận cái gọi là tự ti, suốt ngày đi theo bọn họ gọi nhau là bạn bè. Rõ ràng gia đình bình thường, không có đủ điều kiện để cậu ta đến Học viện Điện ảnh, lại dám ôm mộng tường đêm thức khuya ngày dậy sớm đi làm thêm, ngây thơ muốn kiếm đủ học phí cùng tiền sinh hoạt.
Giang Trình không muốn thừa nhận rằng cậu ta ghen ghét với Hạ Tri Thu. Rõ ràng hoàn cảnh gia đình giống nhau, thành tích học tập tương tương, nhưng mối quan hệ bạn bè thời cao trung lại không tốt đẹp giống như cậu.
"Anh Trình"
Phùng Viên còn đang cùng Hạ Tri Thu nói chuyện phiếm thì trợ lý của Giang Trình cầm di động đi tới, ở bên tai hắn nói nhỏ.
Giang Trình nhường mày, coi lại bản thân qua tấm gương cách đó không xa, thấy bản thân một thân tây trang cao cấp cắt may khéo léo, liền cong miệng cười. Hắn không nghĩ tới ở phim trường có thể gặp Hạ Tri Thu, càng không nghĩ tới Hạ Tri Thu hiện giờ cũng chỉ có thể quanh quẩn diễn vài vai diễn quần chúng. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ năm đó Hạ Tri Thu không có cách tham gia buổi tuyển vai khiến cho đạo diễn bộ phim tiếc nuối không thôi, lúc đồng ý để hắn đảm nhận vai diễn đó đều là dạng vẻ miễn cưỡng. Tựa như hắn chỉ là kể thay thế không đủ tiêu chuẩn. Chính vì ấy hắn vĩnh viễn không quên mối hận này.
Cho nên lúc ở phim trường nhìn thấy Hạ Tri Thu ăn mặc rách nát diễn vai quần chúng, hắn vừa tráo phúng vừa mừng như điên, căn bản không thể nào bình tĩnh được. Hắn muốn toàn bộ những người quen biết hai người bọn biết được, Giang Trình hắn đang có được những gì, còn Hạ Tri Thu được mọi người yêu quý năm đó hiện tại có bộ dạng như thế nào.
Đào Ương nhìn sắc mặt của hắn liền biết hắn định bày trò không ra gì liền túm Hạ Tri Thu chạy ra một góc, lại nghe Giang Trình nói: "Ở đây chờ một lát đi, Lý Úc Trạch còn đang trên đường tới, không ở lại gặp mặt một chút à?"
Hắn vừa nói cong cả hội trường lại càng thêm náo nhiệt. Mọi người đều cùng nhau thảo luận về Lý Úc Trạch, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng mang bưu thiếp theo muốn lấy chữ ký của Lý Úc Trạch mang về cho cháu gái nhỏ nhà mình.
Thời còn ngồi trên ghế nhà trường Lý Úc Trạch đã mang một dạng vẻ thần bí. Anh là học sinh chuyển trường, gia đình có điều kiện, vẻ ngoài cuốn hút, cùng thành tích học tập nổi bật. Từ lần đầu chuyển tới trường liền chiễm chệ ngồi trên vị trí nhất khối. Chỉ là anh cùng bạn học trong lớp không thường hay nói chuyện, ngày thường luôn biếng nhác, đối xử với người khác đều là một bộ không nóng không lạnh. Khi Hứa Lam Lam thích Hạ Tri Thu còn dám tiến lên đùa giỡn vài câu, ỷ bản thân là tiểu thư nhà giàu, ngày ngày hi hi ha ha đòi sau này Hạ Tri Thu về ở rể nhà mình. Sau này thích Lý Úc Trạch đến dũng khí đứng cạnh người ta còn không có chứ chưa nói gì là bắt chuyện. Lớn mật nhất cũng chỉ là trộm ngắm bóng lưng người ta vài lần, đến bức thư tình còn phải nhờ người này người kia gửi hộ.
Anh cùng Hạ Tri Thu người trước người sau làm thủ tục, khác biệt chỗ là một người tạm nghỉ học còn một người là chuyển trường. Nghe mọi người bảo là sau khi tốt nghiệp cao trung câu ấy liền xuất ngoại, khi trở về liền trực tiếp bước chân vào giới giải trí, một đêm liền bạo hồng.
Đào Ương không tin Giang Trình thực sự có thể mời Lý Úc Trạch, còn tưởng vì muốn lấy lòng Hứa Lam Lam mà chém gió một xíu.
Nhưng không thể ngờ a...
Xét về địa vị trong giới của hai người bọn họ thì Giang Trình cùng Lý Úc Trạch bất luận thế nào cũng không thể có liên hệ mới đúng. Muốn nói là quan hệ bạn học cũ vậy thì càng không thể bởi nếu cậu nhớ không lầm thì Lý Úc Trạch đồi với mọi người đều là lạnh lẽo xa cách, không biết xảy ra việc gì mà còn từng có xung đột không nhỏ với Giang Trình. Bất quá là chuyện cách đây nhiều năm nhưng Đào Ương không nghĩ rằng một người cao ngạo lạnh lùng như Lý Úc Trạch lại nguyện ý bắt tay giảng hóa với người như Giang Trình.
"Hạ Tri Thu."
"Hạ Tri Thu?"
"A?"
"Nhìn cái gì vậy?" Làm bạn học với Lý Úc Trạch, đương nhiên có thể gặp mặt liền ở lại, nhưng phải ở cùng một phòng với Giang Trình khiến Đào Ương không khỏi phiền não, vốn định túm Hạ Tri Thu vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc, lại phát hiện cậu cầm ly rượu ngẩn ngơ hướng mắt về phía thang mấy cuối sảnh, nhìn đến mà có chút xuất thần.
"Tinh" tiếng thang máy vang lên ngay sau đó mở ra, người đi ra là hai nhân viên phục vụ của khách sạn.
Ngón tay đang cầm ly rượu của Hạ Tri Thu giật giật, hai mắt rũ xuống nói: "Không có gì."Khu vực vệ sinh ở phía sau sau sảnh bữa tiệc, tránh khỏi hội trường ồn ào, xung quanh khó có được bình lặng dần an tĩnh lại. Đào Ương vào trong phòng hút một điếu thuốc, Hạ Tri Thu ở bên ngoài chờ cậu.
Lúc đi ra hai người không lập tức trở về họ trường mà tiến lại chỗ sofa gần cửa sổ sát đất ngồi xuống. "Tôi nhớ rõ là đã giúp cậu tìm một bộ phim không có Giang Trì mà?" Đào Ương tiện tay cầm một cuốn tạp chí du lịch lật mở vài trang, vô tình thế nào lại thấy được phần nội dung có sản phẩm mà Giang Trình đang làm đại diện quảng cáo, lập tức trợn trắng mắt, ghét bỏ ném sang một bên.
Hạ Tri Thu nhìn thấy phản ứng của cậu liền cười cười, nói: "Không có"
Đào Ương hỏi: "Vậy như thế nào mà lại đụng phải?"
Hạ Tri Thu nói: "Hẳn là chỉ là vừa khéo đi, nghe nói là đi thăm ban."
"Thăm ban? Thăm ban ai?"
"Chắc là bạn bè gì đó đi." Hạ Tri Thu không quá xác định.
"Hắn có bạn bè?"
Đào Ương lại lần nữa trợn trắng mắt, thở dốc mà mắng: "Cái loại người vì lợi ích bản thân mà hại người khác, hư tình giả ý, tu hú chiếm tổ, tiểu nhân xấu xa như hắn cũng xứng có bạn bè sao?"
Hạ Tri Thu "phốc" cười ra một tiếng, Đào Ương liếc hắn: "Cậu còn cười? Lúc hắn mời cậu đáng nghẽ cậu không nên cho hắn mặt mũi." Sở dĩ Đào Ương chán ghét Giang Trình như vậy là bởi vì lần tuyển vai hồi cao trung đó. Vốn là cạnh tranh công bằng mà Giang Trình lại không ngưng ở sau lưng giở trò. Phỏng chừng là sợ Hạ Tri Thu đem hắn áp xuống, liền nghĩ cách nhốt người vào WC khiến cho cậu đến trễ buổi khảo hạch, lại thêm việc hắn động chân động tay vào xe đạp của Hạ Tri Thu khiến cậu ngã xe thương tích đầy mình.
"Nếu chuyện này không phải Lý Úc Trạch biết được, căn bản sẽ chẳng biết là ai làm." Đào Ương hiện tại nhớ lại mà hận đến ngứa răng, thuận miệng lại nói: "Nhắc mới để ý, lúc ấy Giang Trình rốt cục đã làm trò gì chọc tới Lý Úc Trạch? Bị đánh tới thảm như vậy?" Nghe đến đây Hạ Tri Thu giật mình, vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng đổi lại vẫn là sự trầm mặc cùng cái lắc đầu nặng nè, hướng mắt nhìn ra ngoài của sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro